Chương 12: Ngày đầu tiên

Linh hồn sói

Chương 12: Ngày đầu tiên

Nhìn mình trong gương tôi thật sự không thể bình tĩnh được.
"Tại sao không ai nói cho con biết trường cô ấy là TRƯỜNG NỮ CƠ CHỨ?"
Tôi gần như hét lên với hai người trong khi cô Châu đang liên tục chụp lại cảnh này. Mặc dù trường cô ấy khá gần nhà tôi, nhưng từ khi nó được xây dựng, tôi đã bằng mọi cách tránh liên hệ với nơi đó nhất có thể. Tôi thực sự đã mất cảnh giác. Ông tôi và cô Châu đã rất ăn ý trong việc trao đổi thông tin và xây dựng kế hoạch. Họ đã tính xa đến mức này chỉ để bẫy tôi vào tròng.
"Thôi nào, không phải đó là lựa chọn của con sao? Cũng tốt đấy chứ, sẽ không có tình địch nhé."
Tôi nghiến răng kèn kẹt, và khi ông tôi xuýt soa rằng tôi trông xinh đẹp như thế nào, tôi đã không thể kiên nhẫn được nữa. Tôi quyết định cởi hết ra.
"Không được, chuyện này không thể được."
Tôi vùng vằng nhưng nụ cười của cô Châu vẫn không tụt xuống.
"Nếu vậy thì con sẽ chỉ có thể là "cháu trai" mà không phải là "con rể" của cô đâu đấy."
Đây là cái logic gì? Tôi căm giận:
"Cứ làm như cô muốn, đừng đem những trò đùa này áp dụng lên cháu. Không có tác dụng đâu!"
"Được rồi, cô nói thật. Cô muốn cháu đi học, ngoại trừ là vì cháu ra còn là vì Kim Phượng. Con bé…ở trường bị bắt nạt."
"Cái gì?"
"Chính như lời cô nói, con bé bị bắt nạt ở trường. Cháu gái của kẻ vô dụng nhất thị trấn, bé gái xinh xắn nhất trường, thường xuyên đi học trễ, nghỉ học…"
Hai lông mày tôi xô chặt lại với nhau. Nếu quả thật là như thế tôi thực sự là không có đường lui. Tôi sẽ không giúp ai nửa vời, và nhất là khi đó là người tôi thích.
"Được rồi. Con sẽ đi, nhưng chỉ đến khi nào chuyện này kết thúc."
"Tốt! Bắt kèo nào!"
"Cô thật là trẻ con." Tôi thở dài.
"Tehee! Trẻ trung là bí quyết giữ tuổi thanh xuân của phụ nữ mà, con không biết sao?"
Cô chấp nhận lời chửi xéo của tôi như một lời khen, thôi được, tôi không có biện pháp. Ông tôi nãy giờ vẫn thầm lặng một bên xem trò vui đột nhiên lên tiếng:
"Ồ, người yêu thầm của con đến rồi kìa."
"Cái gì mà "người yêu thầm" cơ chứ? Hai người bộ không có chút nào xấu hổ khi dùng mấy từ sến sùa đó hả?"
Cả hai người đều cho ra một phản ứng chẳng có gì ghê gớm, quả là gian phu dâm phụ mà. Nói thật, sống lưng tôi đã run lên thật mạnh khi ông nói như vậy. Nhưng sau đó thì tôi bắt đầu cảm thấy hồi hộp, mặt đỏ lên như gấc. Trong nháy mắt tôi biến đi vào trong phòng.
"Ấy, chí khí chiến sĩ chặt tay một đi không trở lại đâu rồi?"
"Dũng cảm lên nào con trai. Đây là lúc thử thách con rể của mẹ chồng đấy."
Hai người kẻ tung người hứng. Tôi thở dài bất đắc dĩ đi ra ngoài. Cô ấy đã đứng nơi đó, đầu cúi thấp, và khi anh mắt chúng tôi giao nhau, Kim Phượng xoay mặt đi nơi khác…cười khùng khục.
"A a a a a a a a a! Chuyện này không thể nào mà!"
Hình tượng lạnh lùng đâu rồi? Sự bí ẩn của tôi đâu mất rồi! Tất cả những thứ này là trò quỷ gì vậy? Sự khổ sở của tôi không được lắng nghe bởi bất kì ai, nhưng tôi đã hi vọng cô ấy có thể cảm thông cho mình. Kết thúc tất cả đi thôi…
"A, khụ khụ. Xin lỗi, mình thật xin lỗi. Tại mình không nghĩ cậu lại xinh đẹp như vậy."
Tôi có thể cảm thấy tâm ý của cô ấy trong lời nói, nhưng lại không thể chấp nhận nội dung của nó. Tôi liếc thấy ông và cô Châu đang ôm bụng co người bên cạnh, tất cả những thứ này rõ ràng đều được bọn họ tính trước một bước. Đến cuối cùng, tôi thực sự không đấu trí được với cả hai. Có lẽ đây là cái gọi là vợ chồng đồng lòng, tát bể Đông cũng cạn.
"Ưm…xin lỗi. Mình nói sai gì sao?"
Nhìn thấy sự bối rối trên khuôn mặt nàng, tôi thực sự không đành lòng phản ứng quá mạnh.
"Được rồi, cậu không sai gì cả. Chỉ hi vọng là khi mình là con trai cũng không kém bây giờ chút nào."
"A…"Kim Phượng hơi ngập ngừng một chút, có vẻ như là đã nhận ra tôi bực bội ở điểm nào. "Cậu cũng rất đẹp trai." Cô lí nhí, mặt đỏ bừng, và cũng không chỉ mình cô ấy, mặt tôi cũng đỏ lên. Trước khi hai kẻ kia kịp tạo ra trò hề gì mới, tôi cần phải thể hiện bản lĩnh của chính mình. Tôi nắm lấy tay Kim Phượng, kéo cô ấy ra ngoài.
"Đi thôi." Tôi lẩm bẩm. Bàn tay nhỏ nhắn không mấy mềm mại của Kim Phượng nằm gọn lỏn trong tay tôi. Tôi có thể nghe tim mình đập mạnh, và tim của nàng cũng như vậy. Hai chúng tôi cứ như thế dắt tay nhau đến trường.
Đường đến trường hôm nay thật nhiều màu sắc, mặc dù đây là lần đầu tôi đi học. Ánh nắng Mặt Trời như lấp lánh hơn mọi ngày. Người xung quanh dường như vội vã hơn, và chúng tôi gần nhau hơn bao giờ hết. Điều này thật kì lạ, tôi và cô ấy dường như chưa nói chuyện với nhau được bao câu. Nhưng tôi có thể giải mã nhịp tim của cô ấy ngay bây giờ. Cô ấy thích tôi.
Vui quá đi mất! Tôi muốn hét lên thật to. Mới nửa tiếng trước tôi còn đang thấp thỏm dùng cách nào để "cua" cô nàng, tôi ôn đi ôn lại vô số lần những bài học của ông ở trong đầu, và khi mà tôi tin rằng mình đã chuẩn bị đầy đủ cho mọi trường hợp thì bộ đồng phục nữ đã đánh sụp lòng tin của tôi. Từ nhân gian tới địa ngục, và từ địa ngục lên thiên đàng. Tôi đã trải qua tất cả trong ngày hôm nay. Ai quan tâm tới đồng phục nữ cơ chứ?
Mình cần phải nói gì đó. Không thể để mọi thứ "nguội" đi trong lúc này. Một bài học khác từ ông tôi là: "điều khiển mọi thứ trong sự vô hình, khiến cho đối phương cảm thấy họ mới là kẻ nắm chặt tất cả". Cua gái cũng như đi đánh trận, cần chiến thuật chiến lược mới được.
Ngay khi tôi muốn nói gì đó, một giọng xấc xược cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
"Ồ, hôm nay bạn tốt của chúng ta đi với ai vậy?"
Một nhóm ba người xuất hiện trước mắt chúng tôi, mặc đồng phục giống nhau tất nhiên đều là nữ, trừ khi có ai trong số họ giả gái giống tôi. Tỉ lệ xảy ra việc này có lẽ chưa tới một phần tỷ. Có điều nhìn biểu tình của họ, không giống như chỉ đơn giản đến chào hỏi. Tôi cảm thấy nắm tay Kim Phượng khẽ run.
"Xin chào, tôi là học sinh mới, tên tôi là Yên Nhan. Chắc ba người cùng lớp với Kim Phượng nhỉ, tôi là bạn cũ của cô ấy."
Kim Phượng trước đây từng ở nơi khác, không có lạ gì khi một người như vậy xuất hiện. Mặc kệ bọn chúng có đủ sắc sảo đến mức kiểm tra chuyện này hay không, nhưng đó là một cái vỏ bọc tốt cho thân phận của mình.
Ánh mắt bọn chúng đánh giá tôi từ trên xuống, thì thầm to nhỏ với nhau một chút. Tôi nhíu mày, thính giác của người siêu phàm tốt hơn người bình thường nhiều lắm, thì thầm như vậy chẳng khác gì khi nói thẳng với tôi cả.
Một đứa trong số bọn chúng cười vui vẻ:
"Ồ, nếu đã là bạn mới thì phải có quà ra mắt chứ nhỉ. Xem nào"-cô ta cố gắng tìm tòi thứ gì trong hộp bút, giả trang như không tìm thấy nhưng mục tiêu là một cây bút máy, nếu như đúng với kịch bản của bọn chúng, cô ta sẽ vẩy nó lên người chúng tôi. Trò bất ngờ như vậy thực tình nếu không phải biết trước tôi cũng không chắc mình hoàn toàn tránh được. Trẻ con thời nay thật sự không thể coi thường!
Bàn tay tôi đưa ra trước ấn một cái.
"Không cần đâu, tôi lấy thứ này được rồi."
Tôi mỉm cười hòa ái trong khi cầm lấy lọ mực lớn trong cặp bọn chúng. Và trước khi bất kì ai trong cả ba kịp phản ứng, tôi đem nắp lọ mở ra, khoan thai đưa lên đầu đứa đối diện.
"Tóc!"
Mực đổ xuống cực nhanh, trong nháy mắt đã bao trùm khuôn mặt cô gái nhỏ. Nhìn thấy cô ta hét lên thảm thiết, tôi cười lạnh, thật thoải mái! Kim Phượng đứng phía sau trợn mắt, cảm thấy người nãy giờ nắm tay mình quả thật là ác quỷ!
"A a a a a a!!!!"
"Mày!!!!"
Hai đứa còn lại hét lên giận dữ. Tôi nắm tay Kim Phượng, thì thầm vào tai nàng: "Chạy!"
Ba đứa ác ôn kia quả thực chọn vị trí gây án không sai, hoàn toàn không có người. Điều này tương đương với việc nếu tôi gây án, cũng không ai làm chứng, thêm vào trong lớp cả ba đã sớm mang tiếng xấu, nếu đem tôi tố cáo thì ai mà tin cơ chứ? Đặc biệt khi tôi lại là một học sinh mới, không thù không oán.
Nói là bảo nàng cùng chạy nhưng thực sự là tôi bế nàng bằng cả hai tay, trước vẻ hung thần ác sát của cả ba tôi ném lại một cái nhìn đầy khiêu khích. Lao đi như gió với mỹ nhân trong tay, một cảm giác hưng phấn kì lạ không thể tả. Tôi cảm nhận được ánh nhìn si mê của Kim Phượng trong lòng, không khỏi cười ha hả thật to. Trên con đường làng một cặp đôi kì quái cứ như vậy lao vụt qua để lại một tràng cười dai dẳng…
*
* *
"Crắc"
Tôi bẻ đôi cây thước gỗ dày cui của xơ chủ nhiệm. Quắc mắt nhìn cả lớp.
"Xin chào, tên tôi là Yên Nhan. Từ ngày hôm nay, ai dám bắt nạt Kim Phượng, hậu quả sẽ như cây thước gỗ này."
Tràng tự giới thiệu đơn giản, thô bạo, nhưng không kém phần trùng kích. Tỏa ra khí thế cường đại của một người siêu phàm làm cả lớp học im phăng phắc. Nhếch môi, tôi tự chọn chỗ ngồi cho mình, ngay bên cạnh Kim Phượng. Chỗ ngồi sát cửa sổ, kế cuối, bên trái là nàng đang dùng ánh mắt "cậu điên rồi" nhìn tôi. Phía sau là một cô gái xinh đẹp, nhưng tôi không mấy để ý, chỉ hơi ngoài ý muốn khi cô ta là người duy nhất bình tĩnh trước màn biểu diễn của tôi.
Và thế là ngày đầu tiên đi học của tôi bắt đầu.
Và hậu quả là tôi phải ở lại trực nhật cuối giờ.
Tôi phát hiện ra một số kẻ cố ném mảnh vụn khắp lớp vào giờ ra chơi.
Xem ra vẫn có kẻ không hiểu được quyết tâm của tôi.
"Cậu ngốc quá. Làm như vậy sẽ khiến giáo viên có ấn tượng xấu." Kim Phượng là người duy nhất ở lại cùng tôi và cũng giúp tôi dọn dẹp, trong lúc ấy chúng tôi bắt đầu tán nhảm với nhau.
"Ai quan tâm tới cái nhìn của họ cơ chứ? Chỉ là người bình thường mà thôi." Tôi khịt mũi khinh thường, cho dù tôi có làm gì đi chăng nữa cũng sẽ không có vấn đề. Sẽ có người giúp tôi giải quyết hậu quả, đó là sự khác biệt giữa người siêu phàm và người thường. Một thế giới không công bằng đáng ghét.
"Hơn nữa mình quan tâm tình huống của Kim Phượng hơn."
"AI! AI! AI CẦN QUAN TÂM CƠ CHỨ!" Kim Phượng hét to làm tôi hết hồn, hiệu quả tốt bất ngờ, thí nghiệm phản ứng quá mạnh đã gây cháy nổ!
"Nha, vậy thì thôi." Tôi lơ đễnh.
"Không, ý tớ không phải như thế…không là như thế…mà không phải như thế…"
Kim Phượng lắp bắp một tràng, nửa ngày không nói ra được câu có nghĩa. Tôi đang loay hoay với cán chổi trên mép bàn, nhảy xuống hành lang, tiến ba bước chậm rãi và ôm lấy cô ấy. Tôi cảm thấy được cơ thể nàng đông cứng trong lòng tôi.
"Yên tâm. Tớ sẽ bảo vệ cậu mãi mãi."
Bài học quan trọng nhất trong việc tán tỉnh là quan tâm đối phương một cách thật lòng.
Một lúc lâu sau tôi đi ra khỏi phòng, khép cánh cửa lại…ngồi phịch xuống đất thở hổn hển. Không dễ chút nào! Trái tim tôi đập bình bịch, mới vừa rồi tôi cưỡng ép điều khiển cơ tim đập thật chậm, và khi dừng lại thì phản ứng còn mạnh mẽ hơn gấp bội. Mặt tôi đỏ như than hồng. Chân tay không tự chủ được run lẩy bẩy. Nhưng tôi không cách nào giấu được nụ cười trên mặt.
Tôi biết rằng bên kia cánh của nàng cũng đang ngây ngất như tôi.
Trái tim chúng tôi đang cùng một nhịp đập.
Thế nhưng ký ức của tôi về mối tình đầu vẫn còn rõ nét như ngày hôm qua.