Chương 22: Phá cục và yêu thương

Linh hồn sói

Chương 22: Phá cục và yêu thương

Người ta nói đi đêm lắm có ngày gặp ma, nhưng lần đầu đi đêm tôi đã gặp ma rồi. Không biết tại sao trong khi nghe nhỏ kể chuyện tôi lại ngủ quên mất. Và khi tỉnh lại…
Không ổn.
Vô cùng không ổn.
Cảm giác nguy hiểm giúp tỉnh lại lí trí trong khi vẫn còn ngủ. Nhưng vì lí do nào đó mà tôi không cựa quậy được.
Quá bất thường.
Tôi nhớ lại, rà soát mọi thứ trong đầu. Từ thứ mùi hoa oải hương nhẹ nhàng từ người nhỏ, không không, sao mình lại nghĩ đến nó cơ chứ? Chính xác thì vấn đề nằm ở chỗ nào?
Tôi phát hiện ra mình đã sơ hở quá nhiều, không ít hơn mười lần tôi dễ dàng rơi vào tình huống này chỉ bởi âm mưu của một người bình thường. Quá bất cẩn rồi. Tôi sẽ không bị bẫy nếu nhỏ có ác ý, tôi đã tự tin như thế, nhưng người ta không cần ác ý để bẫy ai đó.
Xem xét tình trạng cơ thể, tôi đoán mình nằm như vậy đã hơn hai tiếng. Liệu mình có còn gối đầu lên đùi nhỏ không nhỉ? Mùi cơ thể của Thu Hương mang đậm dấu ấn trong phòng, tôi không thể xác định qua khướu giác, xúc giác cho phép tôi biết mình đang gối lên thứ gì đó nhưng không thể chắc đó là thứ gì. Ngoại trừ hai giác quan này tôi còn có thính giác. Hừm, tiếng tim đập và hít thở rất gần tai tôi.
Vậy là mình thực sự đang gối trên đùi nàng? Suốt hai tiếng? Liệu nhỏ có bị tê chân không? Cái cơ thể chết tiệt này cần phải cử động.
Không được, cần phải tỉnh dậy trước đã. Bị bóng đè thì không dễ thoát ra như vậy, tinh thần có thể rơi vào một vòng lặp trong mơ.
Trước tiên cần phải thả lỏng, thả lỏng…
"Cậu thực sự rất thoải mái nhỉ."
Tiếng nói rất quen thuộc, quen thuộc tới mức làm tôi…sợ!
Lần này tôi thật sự tỉnh rồi nhưng vẫn không dám mở mắt.
Làm thế quái nào mà cậu ấy ở chỗ này?
Người duy nhất có thể biết tôi ở đây là …Không cần phải nói, tôi đã bị chơi một vố đẹp. Cần phải xoay sở để khiến nhỏ không giận sau đó. Nghĩ đến những bài học của ông nội, tôi lập tức tìm ra phương án.
"Kim…Phượng…"
Tôi thầm thì trong miệng. Tôi có thể cảm thấy trái tim nhỏ bật nhảy. Nhưng một lúc sau thì ổn định lại.
"Hừ, đừng…đừng tưởng rằng như thế là tôi hết giận đấy."
Ngon!
"Tôi…thích…"
Tôi cảm thấy miệng mình bị bịt lại. Tiếng cánh cửa mở ra. Ai đó đi vào trong, tiếng bước chân này là Thu Hương.
"Lanh canh!"
Nước sao? Hai người này rốt cuộc nói chuyện với nhau được bao lâu rồi? Nghĩ lại nếu như Thu Hương không muốn thì Kim Phượng cũng không đời nào vào đây được. Cô ấy rốt cuộc có ý gì? Tại sao lại bỏ thuốc mê tôi?
"Sao mặt cậu đỏ vậy?" Tôi nghe Thu Hương hỏi.
"Không…không…có gì!" Kim Phượng lắp bắp, không khí chấn động như vậy tức là cô ấy đang xua tay.
"Cậu xuống uống nước này."
"Một…một chút nữa." Tim cậu ấy đập nhanh quá. Ừ, khoan hẵng xuống.
"Đừng lo, cậu thích thì mang cậu ta về nhà rồi làm gì sau đó cũng được. Thuốc tôi cho cậu ta đủ để một con voi ngủ li bì một ngày."
Cậu muốn làm gì tôi vậy??? Tôi hét ầm trong lòng. Một con voi một ngày, nếu như tôi là người bình thường thì chuyện gì sẽ xảy ra? Ít nhất ba ngày tôi không biết cô ấy sẽ làm gì trên cơ thể mình. Cậu đã chuẩn bị những gì cho tôi vậy?
"Thật…thật sao?"
Làm thế nào cả cậu cũng thế? Tôi gào thét trong lòng. Khóe miệng tôi hơi vì thế mà nhúc nhích.
"Hình như cậu ấy vừa cử động?" Thu Hương nói.
"A?" Tôi cảm thấy đầu mình bị quăng qua một bên. May mắn là vẫn còn êm ái.
"Đừng lo, cậu ấy sẽ không tỉnh dậy được đâu."
"Ừ…ừ."
Sau đó Kim Phượng rốt cục ngồi chung với Thu Hương. Hai cô gái hợp nhau hơn tôi tưởng. Ngẫm lại thì mặc dù họ là hai kiểu người đối lập nhưng chính vì thế mà có nhiều điểm chung. Họ hoàn toàn có thể trở thành bạn.
Nhưng…tôi nên làm gì đây?
Tỉnh dậy và đối mặt với cả hai? Tuyệt đối không! Đó thuần túy là muốn chết. Cần phải kiên nhẫn, kiên nhẫn…
Cũng không lâu lắm cho đến khi cả hai chia tay nhau. Mặc dù suốt một giờ đồng hồ cả hai có vẻ như thân nhau khá nhiều nhưng giờ cơm đã đến, một cô gái ngoan như Kim Phượng không thể ở bên ngoài lâu như vậy.
"Để tớ bảo tài xế chở hai người về vậy. Cậu muốn để hắn ở đâu thì cứ bảo với ông ấy."
"Ừ, cảm ơn."
Mười phút sau tôi biết mình nằm trong khoang xe có ghế sopha và điều hòa. Đầu tôi lại gối lên đùi nhỏ lần nữa. Và khi tài xế hỏi cô cần đi đâu, tôi đã hoảng hồn khi nhỏ muốn cả hai về nhà Kim Phượng.
"Ư…ưm…" Đã đến lúc cần tỉnh lại. Tôi duỗi người và mấp máy mi mắt.
"A?"Nhỏ giật mình thảng thốt. Không đợi Kim Phượng nói gì tôi giành trước: "Đây là đâu? Ủa, Kim Phượng, sao cậu lại ở đây?"
"Đừng! Đừng nói gì hết. Tớ tin cậu!" Kim Phượng khóc không ra nước mắt, sau đó nhớ ra điều gì vội điều chỉnh lời nói với tài xế: "Làm ơn chạy đến địa chỉ abc xyz trước."
Còn tôi, dĩ nhiên là giả ngu suốt chặng đường trở về nhà.
Nhìn theo chiếc xe chở hai người bạn mới rời đi, Thu Hương xoa xoa bắp chân còn tê rần, miệng không khỏi nguyền rủa: "Làm thế nào mà chị có thể thích loại Sở Khanh như hắn cơ chứ? Thật đáng hận. Hừm, làm như thế có quá đáng không nhỉ? Mà thôi, so với giữ lại làm đồ trưng bày, như vậy đã là nhân đạo lắm rồi."
Tôi vĩnh viễn không thể biết được ngày hôm ấy mình đã suýt soát thoát khỏi một kiếp mà bản thân không bao giờ ngờ đến. Dù sao thì sau tất cả tôi cũng lành lặn trở về, tuy nó không còn quan trọng nữa và tôi cũng rút ra được bài học sau đó.
Ngày tiếp theo, Thu Hương bỏ nhà ra đi.
*
* *
Ông Hiên cúp điện thoại, mới rồi ông vừa nhận được một cú điện thoại quan trọng. Thông tin trong cuộc hội thoại khiến ông hơi lo lắng. Có lẽ mình nên nhúng tay để kết thúc sớm một chút, ông thầm nghĩ. Ngay khi ông đương muốn rời đi thì điện thoại lại reo lên. Chần chừ một giây ông cầm lấy ống nghe.
"Alo?"
"Alo?"
"Ngài Vũ Văn Hiên phải không ạ? Là tôi đây!" Giọng người bên kia đầu dây có phần sốt sắng, có vẻ như vì lo lắng mà không thể giới thiệu một cách tử tế, tuy vậy sau khi đảo qua trí nhớ một lúc ông Hiên cũng nhận ra người này.
"Ồ, là cậu đó sao? Không phải ta đã nói là đừng nên liên lạc nếu không cần thiết sao? Ta nhớ đây là lần đầu cậu gọi cho ta mà nhỉ?"
"Vâng, vâng. Là lần đầu ạ. Có một chuyện vô cùng cấp bách, xin phép ngài…"
"…"
Sau khi lắng nghe đầu đuôi sự tình ông Hiên cũng không khỏi hơi ngưng trọng. Kết hợp với những thông tin ban nãy nhận được ông đại khái cũng nắm được toàn bộ câu chuyện.
"Ta hiểu rồi. Con gái ngươi nếu như còn sống ta sẽ đưa nó trở về an toàn, không cần chỉ dẫn nào nữa, nếu như nó đi cùng cháu ta thì chắc là dễ tìm thôi."
"Vâng, đa tạ ngài!"
"À còn nữa, nghe nói con gái ngươi là mỹ nhân mà nhỉ?"
"Ngài đừng đùa tôi như thế, tôi thật sự sợ đấy!"
"Ha ha ha."
"Rụp!" Cúp điện thoại, ông Hiên cười tủm tỉm. "Ta cũng không nói đùa đâu!" Bỏ lại những lời ấy sau lưng, ông không chần chừ nữa mà lao thẳng về nơi An Nhiên đang chiến đấu.
*
* *
"Làm ơn nghe tớ đi Đăng Lan!" An Nhiên hét lên từ phía sau, suốt cả chặng đường cậu không ngừng nghỉ vừa đuổi vừa gọi, nhưng cô bé vẫn lao thẳng mà không thèm ngoái đầu. Rốt cục đến một chỗ vách núi thì cả hai đều kiệt sức, không còn đường đi tới nữa thì dừng lại. Cô bé cũng quay đầu đối diện cậu.
"Đăng Lan, trở về với tớ đi." An Nhiên há mồm thở hổn hển. Mắt cậu đã tràn đầy sương mù, cậu đã kiên trì tới cực hạn của mình và đuổi kịp cô bé. Tinh thần cậu cũng yếu nhược đến cực điểm vì muốn trao đổi thần niệm với cô. Có vẻ như cố gắng của cậu đã có kết quả, Đăng Lan há miệng – là dùng miệng mà không phải thần niệm – nói:
"Ngươi yêu ta sao?"
Câu hỏi của cô đến quá bất ngờ kể cả nội dung lẫn phương thức. Giọng của cô hơi khác với tưởng tượng của cậu, nhưng cậu không chú ý tới điều đó. An Nhiên đang rơi vào rối loạn và sốc, một cậu bé tám tuổi chưa hoàn toàn định nghĩa được từ "yêu" có ý nghĩa gì.
"Cậu…cậu nói gì vậy?" An Nhiên bối rối đỏ mặt hỏi lại. Đôi mắt vàng của Đăng Lan chứa đầy mâu thuẫn và phức tạp, sau đó đột ngột chuyển thành đôi mâu bén nhọn.
"TA HỎI NGƯƠI CÓ YÊU TA KHÔNG?" Đăng Lan phi người tới và đè cậu xuống nền đất, khuôn mặt cô sát rạt cậu, hàm răng cô chìa ra hằm hè. An Nhiên cố gắng giải mã ngôn ngữ cơ thể của cô, nhưng cậu nhận ra không hề có ý tứ đùa cợt sau lời của cô bé.
"Y…êu?"
"Đúng, là yêu! Ta muốn biết ngươi có yêu ta không? Nói cho ta biết có tình yêu giữa hai chủng tộc hay không? Trả lời ta! Trả lời ta!" Giọng cô khàn đặc cầu khẩn, nước mắt chảy xuôi hai bên mép, An Nhiên cảm thấy một nỗi cô đơn, thống khổ sâu trong đôi mắt ấy. Tâm linh cậu không khỏi run rẩy, cơ thể cậu rã rời và những lời từ sâu trong trái tim cậu bật thốt ra miệng:
"Tôi yêu…ưm?"
Móng vuốt nhọn chặn lấy miệng cậu, khiến ba chữ cuối cùng cậu không thể nói.
"Hộc!" Đăng Lan nôn ra một ngụm máu tươi làm cậu tái xanh mặt.
"Đăng Lan, cậu…"
"Im mồm!" Giọng cô uy nghiêm nhưng đã không còn sự lạnh lẽo như trước, dường như có một sự giải thoát ẩn trong đó.
"Những lời này ngươi hãy giữ lại đi. Hứa với ta, lần sau…ngươi nhất định phải nói lần nữa." Đăng Lan khó khăn nói tiếp, lúc này không những cô mà cậu bé cũng đã nước mắt dàn dụa. Cậu không hiểu tại sao cô lại như thế, nhưng cậu biết cô đang đau đớn, vô cùng đau đớn.
"Không, Đăng Lan, cậu muốn làm gì? Cậu phải trở về…"
"HỨA VỚI TA!" Cô gào lên giận dữ.
"Được rồi, tớ hứa mà, làm ơn…" An Nhiên thút thít nói.
"Tốt lắm. Giờ thì trở về đi."
Cô bé lui ra để cơ thể cậu được tự do, An Nhiên chật vật đứng lên.
"Khoan đã!" Cậu gọi với khi thấy cô muốn bỏ đi, Đăng Lan ngoái đầu nhìn cậu hứa hẹn:"Ta sẽ trở về! Đừng đuổi theo!" Cô bé dùng tốc độ nhanh nhất để cắt đuôi cậu, cuối cùng hình bóng cô lẩn khuất biến mất sau rừng thông rậm rạp. An Nhiên vẫn đuổi theo sau đó, cậu lần theo dấu chân của cô nhưng chẳng được mấy chốc mây đen đột nhiên kéo tới và phủ cơn mưa ngắn ngủi xuống khu rừng. Kể cả vậy cậu vẫn lang thang trong ấy, khản cổ gọi tên cô, cậu đã quyết định sẽ không từ bỏ cho tới khi cô trở về cùng cậu.
"Cứ để nó đi đi." Một bàn tay to lớn bỗng đặt lên vai cậu, cảm nhận được sức nặng quen thuộc, hơi ấm quen thuộc cậu xoay người lại và nhào vào lòng người ấy.
"Ông!!!" Cậu bé vùi đầu vào ông Hiên, khóc bù lu bù loa. Nước mắt hòa với cơn mưa chôn vùi vào trong đất. Nhưng cũng chính vì như thế nên cậu không biết rằng ông Hiên đang trao đổi ánh mắt với một con sói phía sau, một con sói cô độc thật sự lặng lẽ biến mất trong rừng mưa.
"Con bé sẽ về thôi, nó đã hứa vậy rồi mà phải không. Về nhà trước nào, cần phải chuẩn bị một bữa thịnh soạn chào mừng nó trở về chứ. Lần này không phải đồ đóng hộp mà phải là thức ăn tự làm, do chính tay con làm, đừng để sau đó bị chê bai đấy." Ông Hiên xoa đầu cậu cười nói. An Nhiên cũng đã bình tĩnh hơn, thoát khỏi lòng ông cậu cũng gật đầu:
"Vâng, nhất định là thật ngon."
Cậu ấy đã không trở lại. Cậu ấy bỏ cuộc dễ dàng vậy sao? Chẳng lẽ mình không đủ quan trọng để cậu gắng sức một lần ư? Đã nửa ngày trôi qua và cô bé không cảm nhận được cậu đang gọi mình nữa, sự ủy khuất tắc nghẹn trong cổ họng khiến cô bé vừa buồn vừa giận. Giận cậu mà cũng giận chính mình. Nhớ đến cuộc cãi nhau bốn ngày trước cô bé biết rằng mình đã giận cậu một cách vô lí, không phải cô chưa từng có suy nghĩ muốn quay trở về nhưng cô sợ hãi. Cô sợ rằng mình không được đón nhận, cô sợ rằng mình sẽ không được ở bên cậu nữa. Và cậu ấy thì lại quá dễ dàng để nói ra những lời đó, cậu ấy coi tình cảm của mình là gì cơ chứ? Cô muốn cậu chứng minh rằng cậu sẽ không vì ngoại hình của cô mà chán ghét, sẽ không vì sự kiêu kỳ của cô mà từ bỏ. Nên cô đặt ra thách thức này, một cửa khảm mở ra trái tim cô. Nếu như cậu ấy có thể tìm đến thì sẽ thổ lộ tất cả lòng mình cho cậu.
"Có người đến?" Đăng Lan nghe thấy tiếng va đập bên ngoài, rõ ràng là ai đó đang tìm kiếm cô bé. Là cậu ấy chăng? Tim Đăng Lan đập thình thịch, sự xúc động mạnh khiến cô bé ứa nước mắt mong chờ trông về phía trước. Nhưng tiếng động một lúc lại nhỏ dần, có vẻ như người đến nghĩ rằng mình tìm sai chỗ. Không được! Tôi đang ở chỗ này! Cô tạo ra một sự va đập nhỏ đủ để gây nên tiếng vang ra bên ngoài.
"Ầm!"
Cửa động nổ tung ra thành từng mảnh, ánh sáng chói lòa khiến Đăng Lan díp mắt.
"Tìm thấy cháu rồi, trở về thôi, thằng bé đang đợi ở nhà đấy."
*
* *
Ba ngày sau cô bé mới trở về, trong khoảng thời gian ấy cô bé đã đi đâu hay làm gì An Nhiên hoàn toàn không biết. Nhưng khi nhìn thấy Đăng Lan cậu đã không thể nhịn được ôm chầm lấy cô, lo lắng đã khiến cậu không nhận ra vẻ khác lạ của cô, và mặc kệ những hành động bạo lực quen thuộc lên người mình cậu đã soi mói toàn bộ cơ thể cô bé, khi đã chắc chắn rằng toàn bộ vết thương đã biến mất như chưa từng tồn tại cậu mới an tâm mà bày ra bữa tiệc linh đình mình đã chuẩn bị trước đó.
Đối với Đăng Lan, ba ngày qua cô đã trải qua nhiều chuyện, đã hiểu hơn về tình huống của mình. Và cũng biết rằng trong thế giới này bản thân không cô độc. Kể cả vậy, điều đó cũng không còn quan trọng với cô nữa vì cô bé đã tìm thấy gia đình của mình.
Chỉ cần ở bên cậu.
Nhớ lại những lời mà người ấy thuật lại, lòng cô bé không khỏi thấp thỏm lên. Cậu ấy thật sự sẽ nói như thế? Cô bé đã không tập trung trong suốt bữa tiệc, thường xuyên phản ứng quái dị khi giữa hai người có những tiếp xúc tinh tế mà đối với họ từ lâu đã trở nên bình thường. Mình cần tìm cách tự chăm sóc, không thể để cậu ta dễ dàng chạm vào cơ thể như thế nữa. Cô thử hỏi ý kiến của con người còn lại trong cái gia đình này, và hơn cả mong muốn ông cho cô một câu trả lời thuyết phục. Tuy nhiên cô bé cũng cảnh giác với sự xuất hiện của người phụ nữ nào đó đã cùng cậu trong cuộc hành trình nọ, nghe nói đó là một thành viên của một gia đình quý tộc lâu đời. Ông Hiên đã nói với cậu rằng khi cần thiết có thể thông qua liên lạc với cô ta để nhận được giúp đỡ, mặc dù cậu không có vẻ gì là để ý đến nó.
"Ưm…Đăng Lan, mình…mình…" An Nhiên ngập ngừng thổ lộ.
"Mình yêu cậu."
Khi nói ra những lời ấy, chẳng ai trong cả hai ngờ rằng cuộc chia li lại gần họ đến như thế. Chỉ có chăng là hai trái tim hồn nhiên cùng hòa chung nhịp đập.
*
* *