Chương 29: Trốn tránh

Linh hồn sói

Chương 29: Trốn tránh

An Nhiên chẳng biết mình đã trải qua bao lâu. Thời gian trong thế giới này không thể dùng giác quan đến phán đoán. Cậu bé hăng say tập luyện, không đau đớn, không mệt mỏi, một chút tạp niệm dần dần bị cậu quăng ra khỏi óc, cảm giác giống như đang…mơ.
Lilith hời hợt chơi đùa với cậu. Chẳng khác gì một người trưởng thành đùa giỡn đứa trẻ tiểu học. Những kí ức cũ được khơi gợi từ đầu khiến cậu bé nhìn rõ chỗ thiếu sót, những chỗ bản thân đã quên đi trong khi tiến bộ quá nhanh.
Không gian trắng xóa ban đầu cũng không còn thuần túy như trước mà liên tục thay đổi hình dạng dựa trên trải nghiệm của chính cậu.
"Đây là…" An Nhiên chợt nhận ra mặt đất dưới chân mình đang thay đổi. Như một đóa dầu loang nhanh chóng xâm chiếm cái vốn dĩ là sân trước nhà cậu bé. Cỏ xanh rì phủ một lớp lá thông nâu sẫm, thỉnh thoảng là một khóm những cỏ đuôi gà, dòng suối nhỏ trong vắt lượn qua những tảng đá xanh rêu ẩm ướt, trơn láng phơi mình dưới những tia nắng héo hắt lách mình qua tán thông cao vút rì rào. Chanh dây treo mình trên những bụi cây gai, cà dại nhìn xuống trảng cỏ lau hai bên bờ.
Nơi này quá quen thuộc với cậu bé. Cậu bỏ mặc Lilith đang chờ đợi bản thân tiến tới mà chạy vụt ngược lên thượng nguồn. Địa hình gồ ghề chẳng ngăn được bước chân cậu càng lúc càng nhanh, càng lúc càng vội vã.
"Phía trên!"
Xuyên qua tấp nập bụi rậm và đá xanh, cậu quăng mình ra khỏi nơi râm mát và đi vào một khu vực trống trải. Đây là đỉnh ngọn đồi, hướng về mặt trước có thể nhìn bao quát cả thị trấn trong tầm mắt.
Hô hấp dồn dập, cậu tiến từng bước.
"Tinh thần người chưa đủ mạnh để phục chế cả thị trấn đâu." Tiếng nói vọng từ phía sau, Lilith đã thay một bộ trang phục mới và đi chân trần. Cô bé dụi dụi lòng bàn chân lên mặt cỏ.
An Nhiên trầm mặc đứng tại chỗ, tựa như lời cô bé nói như thế, phía dưới chỉ là một khoảng trắng, lác đác một vài khu vực quen thuộc hiện ra nhưng trông chúng cô độc, biệt lập bởi không có một con đường nào nối kết lại với nhau.
Quanh đây ngoại trừ cậu và cô bé cũng không có một sinh linh nào khác.
An Nhiên ngả mình dưới cái nắng, dĩ nhiên cậu chẳng thấy nóng hay bỏng mắt. Lilith từ từ tiến lại, ngồi xuống duỗi chân bên cạnh cậu, hai tay vòng qua đùi giữ lấy váy.
"Chủ nhân thật ngốc, người việc gì cứ phải mải buồn bực vì một phàm nhân cơ chứ?" Cô bé chép miệng nói. "Cô ta còn chẳng phải là con người."
An Nhiên đảo mắt nhìn nàng, cũng không ngăn cách với cô bé nữa.
"Điều đó có gì khác nhau?"
Cậu vặt lấy một cỏ gà đặt ngang miệng, Lilith cũng bắt chước làm theo.
"Vậy mới nói con người thật kì lạ. Lại có thể san sẻ tình yêu với bất đồng chủng tộc. Khả năng ấy chẳng biết là nên ghen tị hay coi thường nữa. Ông trời phú cho nhân tộc cái tính bao đồng ấy không biết là có dụng ý gì."
"Nghĩa là sao?"
"Nghĩa là cô bé đó, chưa bao giờ coi ngài là đồng loại cả."
Thông tin ấy như sét đánh ngang tai dội vào đầu An Nhiên. Cậu bé chưa bao giờ nghĩ về điều này, hoặc giả chẳng muốn nghĩ. Vốn dĩ, khi biết được sự tồn tại của người sói, cậu kì vọng có thể có những tộc quần như thế ẩn núp khắp thế giới, như kiểu con đường dẫn đến giới phù thủy giấu trong những nhà ga nước Anh, cậu đã liên tục nói với cô bé rằng có lẽ có những người sói khác giống cô.
An Nhiên bồi hồi tưởng lại. Hình như một quãng thời gian ở chung đó, Đăng Lan chưa bao giờ nói về việc tìm một đồng loại khác. Cậu đã nghĩ đó là cách mà cô bé cam chịu, và không ngừng khích lệ cô tin về một thế giới ở đâu đó có những người giống nàng.
Cậu quy kết rằng mặc dù sống trong lốt quái vật, nhưng cô bé sở hữu trái tim một con người.
Cũng như cách mà cậu quy kết rằng, cô bé tự vẫn vì cô độc.
"Cô nói dối!" An Nhiên gằn từng chữ.
"Nha, em chẳng có lí do gì…"
"CÔ IM ĐI! CÔ NÓI DỐI! CÔ NÓI DỐI!" An Nhiên hét lên cuồng nộ. Khuôn mặt cậu trong chốc lát trở nên vặn vẹo, như một kiểu tự bảo vệ lấy mình. Tự bảo vệ lấy những niềm tin giả dối cậu gây dựng suốt bao năm qua.
"Cho ta ra khỏi đây! Ai đó! Làm ơn, tỉnh ta dậy khỏi cơn ác mộng này!"
"Chủ nhân…" Lilith khẩn khoản gọi.
"Tránh xa ta ra, tránh xa ta ra! Đồ quái vật! Cô không phải là con người!"
Những lời ấy triệt để làm khuôn mặt cô bé tái xanh, cơ thể cô rũ xuống mệt mỏi.
"Vậy, hãy để em đưa người rời khỏi nơi này." Cô vươn ngón tay chạm lên trán cậu. An Nhiên nhìn thấy một cụm ánh sáng chói lòa…



"Chủ nhân vẫn còn quá non nớt." Trong một không gian bồng bềnh hoa mỹ, Lilith than thở san sẻ. Một cái bàn trà kiểu phương Tây đặt vô định, nơi một phụ nữ lặng lẽ thẳng tắp ngồi thưởng thức. Cô ta mặc một chiếc váy đen kiểu để dự dạ hội, thoạt nhìn rất sang trọng, nhưng chiếc mũ nhọn hoắt như kim tự tháp đội trên đầu khiến cô giống như đi dự lễ hội Haloween.
Mắt cô trống trải đượm buồn.
"Cô đang muốn nói rằng hắn có thể thay đổi?"
Từ lúc nào, Lilith đã ngồi lên ghế đối diện, hai chân bắt chéo và tựa cằm lên lòng bàn tay. Trông cô sầu não, nhưng không như người phụ nữ đờ đẫn như thế.
"Ừ."
"Khi hắn lớn lên, kèm theo dục vọng tăng trưởng, sẽ chẳng thể như thế nữa. Phải, hắn sẽ thay đổi, nhưng không phải theo chiều hướng chấp nhận chúng ta. Ít nhất lúc trước khi chưa hiểu gì, hắn có thể yêu một người sói."
Lilith không phản bác. Đó cũng là điều cô bé lo lắng. Cô sẽ không nói cho cậu nếu như khế ước không có quy định thứ ba. Dứt bỏ tình cảm với một người sói là điều tốt hơn cho cậu, An Nhiên có quyền biết sự thật.
"Cô nói có hi vọng sao?" Lilith yếu ớt hỏi, cố bám víu lấy một chút niềm tin.
Người phụ nữ liếc nhìn cô qua khoảng trống giữa mái tóc và cốc trà.
"Ta còn chưa thấy qua…"

An Nhiên tỉnh lại nhận ra nước mắt mình giàn dụa. Chưa lâu, chỉ tám tiếng sau trận đấu tập với ông nội, cơ thể cậu bé cơ bản đã không có những vết sưng tấy. Khả năng phục hồi của người siêu phàm lẫn công nghệ bí mật giúp cậu đạt được điều tưởng chừng như không thể đó.
Nhưng cậu không ngồi dậy ngay. Mà cứ thẫn thờ nằm yên lặng như vậy hồi lâu.
"Cốp cốp!" Tiếng gõ cửa báo trước sắp có người tới khiến cậu hoảng hốt. Cậu chẳng cần nghĩ cũng biết là cô Châu, người duy nhất gõ cửa khi tiến vào phòng.
"Nhiên?"
"Cô vào đi. Con tỉnh rồi." Cậu đạm bạc nói, theo đó cánh cửa mở về sau hiện ra cô Châu đang đứng đó.
Cậu bật cười khi nhìn thấy cô trong bộ trang phục nữ y tá. Cô ấy ẫn luôn trẻ con như thế. Cậu nghĩ.
Cô vui vẻ khi thấy cậu chuyển biến tốt.
"Ta nghe ông con nói gần đây con trải qua không khá lắm?" Cô Châu ngồi kiều xếp chân song song bên thành giường, kéo mắt nhìn những vết thương chỉ còn nhờ nhờ trên da cậu.
"Cũng bình thường thôi."
Cô hồ nghi nhìn cậu, tặc lưỡi nói: "Ông nội con ra tay quá nặng rồi. Thế mà bảo bình thường, để ta kiểm tra xem nào!"
"Khoan!" Cậu bé hoảng hốt trùm chăn lên người, cậu chẳng lạ gì trò khám bệnh của cô.
"Hì hì, đừng chống cự."
Một hồi đùa giỡn vui vẻ trôi qua.
Hoảng hốt trong lúc đó, tâm tính An Nhiên dường như trở về đúng với tuổi của mình. Đó là khuôn mặt cậu chỉ thể hiện bên cạnh cô, nhiều khi cậu bé cảm thấy thật lạ. Cô chỉ là một người bình thường, tuy có tư chất của một người siêu phàm nhưng cuối cùng chỉ là một cô gái tay trói gà không chặt. Nhưng cách ứng xử của cô dường như có một loại ma lực khiến người ta bất tri bất giác cảm thấy thoải mái, vui vẻ hơn.
"Xem nào, con đang trốn tránh gì đó?"
"Trốn tránh gì kia?"
"Làm sao ta biết à?" "Đã nói là đừng coi thường trực giác phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ làm nghề báo." Cô cười díp mắt nói.
An Nhiên lặng lẽ ngồi sụp xuống. Đôi mắt cậu thoáng chốc lại đượm buồn.
"Ây…Không muốn nói thì…"
"Là vì Đăng Lan." Trong lời nói của cậu mang theo thở dài. Cô Châu không nói gì nữa mà một bên lắng nghe.
"Cái chết của cô ấy…không như những gì con tưởng. Con cứ nghĩ Đăng Lan muốn tự vẫn vì cô đơn. Nhưng con đã sai. Hơn nữa…cô ấy không yêu con." An Nhiên ảo nảo nói.
"Ngu ngốc! Nói gì thế? Làm sao con có thể nghĩ như vậy?" Cô Châu trợn mắt hỏi.
"Nhưng cậu ấy là người sói…người sói có thể không yêu được loài người…"
"Hừ, ta cứ tưởng con buồn rầu vì chuyện gì. Mặc dù ta không biết ai nói cho con những điều ấy, nhưng nghe đây, con bé yêu con là sự thật, ta không chắc nó có để những "con người" khác vào trong mắt không, nhưng tình yêu của nó dành cho con là không thể giả dối! Suy nghĩ về điều đó đi, chết tiệt thật, không nghĩ tới mình lại khen ngợi một cô gái khác với con rể của mình."
Cô Châu đi ra ngoài, giật lại cửa phòng. Để lại một mình An Nhiên thu lu một góc miên man nghĩ về những gì cô vừa nói.