Chương 38: Tình yêu thầm lặng

Linh hồn sói

Chương 38: Tình yêu thầm lặng

Danh là một cậu bé ngoan.
Sinh ra trong một gia đình khá giả, cậu được cung cấp những điều kiện tốt nhất cho học tập. Cha mẹ cậu luôn mong muốn cậu trở thành một người thành đạt trong tương lai, vì vậy suốt từ nhỏ tới lớn cậu được đặt kì vọng to lớn, và cũng nhờ nỗ lực của mình cậu luôn luôn đứng nhất trong việc học tập.
Chỉ trong việc học tập.
Ngoại trừ học tập ra cậu không còn gì nữa cả.
Cậu có thể hình nhỏ nhắn, da xanh xao và cặp đít chai to chà bá trên gương mặt hốc hác. Cậu bị người khác chê cười rất nhiều vì vẻ ngoài ốm yếu ấy của mình. Khả năng giao tiếp của cậu cũng không tốt, cậu không có một người bạn nào và tất nhiên cũng không có bạn gái.
"Không sao cả, mình chỉ cần đứng đầu ở một lĩnh vực duy nhất."
Học tập là tài năng của cậu, kiêu ngạo của cậu và là tất cả của cậu. Chỉ cần cậu vẫn là số một ở lĩnh vực ấy, không ai có thể dao động cậu bé.
Nói cách khác, nếu có ai giỏi hơn cậu, cậu sẽ bị dao động.
Năm lớp mười ấy, sự kiêu ngạo của cậu bị sụp đổ.
"Xếp hạng năm…"
Danh biết rằng sẽ có sự khác biệt lớn khi học trong một ngôi trường lớn, nhưng cậu bé không ngờ rằng mình sẽ so ra kém như vậy. Thứ hạng năm, nó không phải là kết quả tồi. Cậu chỉ cần cố gắng hơn một chút, thức khuya hơn một chút, số một không phải là không thể nào.
Nhưng cậu biết rằng mình không thể.
Vì số 1.
Đó là một cậu trai khác cùng lớp với cậu, tên là An Nhiên. Cậu ta đạt mức hoàn hảo ở tất cả các bộ môn, và Danh tin rằng nếu như có mốc điểm cao hơn hoàn hảo, cậu ta cũng dễ dàng đạt được.
Khác với cậu, người chỉ có tài năng ở học tập, An Nhiên không có điểm yếu nào. Thậm chí là nhân cách của cậu cũng không có chỗ để chê. Người ta đồn rằng dù có rất nhiều cô gái đã tỏ tình với cậu nhưng An Nhiên dường như chỉ chung tình với một cô gái duy nhất suốt sáu năm. Cậu ta cũng không cố gắng tỏ ra nổi bật nhưng luôn luôn có một khí chất cô độc trưởng thành bao quanh con người cậu, khiến cậu càng trở nên thần bí và hấp dẫn với đám con gái.
Danh đã luôn nhìn theo bóng lưng cậu ta, và tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng cậu không thể tìm thấy một khuyết điểm nào ở con người ấy.
"Chung thủy với một cô gái…" Khi nghĩ về điều đó, cậu lại nhớ đến nàng. Người con gái đã chiếm giữ tâm hồn cậu rất lâu rồi. Khi ấy cậu mới chỉ học cấp hai, vào một ngày hè nóng nực Danh vẫn chăm chỉ cắp sách tới lớp học thêm.
Nhưng cậu đã không đến lớp.
Vì sao nhỉ? Cậu không nói rõ được. Cậu chỉ nhớ rằng khi ấy bản thân đã đến trước phòng học, chỉ cần tiến thêm một bước nữa, cậu tất nhiên sẽ nhìn thấy cô giáo, tìm vị trí của mình và ngồi vào đó, lật sách ra và ôn luyện trước khi giờ học bắt đầu.
Cậu nhìn thấy những người đến trước mình ở trong đó. Rồi cậu chần chừ. Bước chân cậu thụt lại.
"Chuyện gì vậy Danh? Sao em không vào lớp?"
Cậu gặp cô giáo, trong một khoảnh khắc ấy cậu cảm thấy mình bị trói buộc bởi một thứ gì đó. Dường như chỉ cần vượt qua một đạo khảm ấy cậu sẽ thay đổi. Cậu biết rõ cậu phải làm như thế nào.
"Xin lỗi. Em cần ra ngoài một chút." Cậu xoay người và chạy đi mà không hề ngoái đầu lại, kể cả khi cô giáo cố gọi theo cậu.
Trời nắng chang chang. Cậu đã nói với cha mẹ rằng mình đi học nên không thể về nhà lúc này được. Cậu cũng không quen ai đủ thân để đến nhà.
"Đồi Sói."
Đó là nơi vẫn luôn khơi lên sự tò mò của cậu bé. Nhưng vì nhiều lí do chồng chất, vì thói quen, cậu đã không bao giờ đặt chân đến đó cả. "Mình muốn tìm kiếm điều gì đó mới mẻ."
Đường lên đồi tuy dốc nhưng không dài. Cậu thậm chí chẳng thấy mệt, ngược lại còn cảm thấy hào hứng tợn. Cậu bỏ dép và đi chân trần, chạy khắp nơi và lăn lê bò tòi, cậu chưa bao giờ làm một điều gì như thế cả.
"Ha…ha…"
Danh thở hổn hển. Nằm ngửa người và nhìn bầu trời qua vô số những kẽ lá.
"Này bầu trời rộng lớn ơi, có nghe chăng tiếng em gọi…"
Khi cậu để cảm xúc của mình lắng xuống và cảm nhận, cậu có thể nghe thấy tiếng hát. Thật hay! Cậu chưa bao giờ nghe ai hát hay như vậy. Cậu men theo sườn đồi, đạp lên lớp lá, cỏ khô và nấp sau những cây thông lớn.
Cậu nhìn thấy cô gái.
Cô gái có thân hình mảnh mai, dong dỏng cao, một khuôn mặt xinh xắn trong bộ đồ đơn giản. Cậu si mê nghe nàng hát. Cũng không biết bao lâu nhưng cô thốt ra những tiếng ho xen lẫn rồi rốt cuộc phải quỳ xuống nghỉ ngơi.
Khuôn mặt cô đỏ chót vì mệt mỏi, hơi thở dồn dập. Trái tim Danh đập liên hồi, cậu lo lắng cho cô.
Cô gái lại đứng lên hát. Lại ho. Lại nghỉ ngơi. Lại hát.
Danh không đủ can đảm để tiến tới bắt chuyện, nhưng ngày hôm ấy cậu đột nhiên nhận ra một điều gì mới mẻ ở cô. Một điều gì đó khiến cậu bị thu hút. "Cô ấy…luôn mỉm cười khi hát."
Những kẻ không có tài năng có thể bù đắp bằng cố gắng. Danh không quá thông minh nhưng cậu bé vẫn có thành tích tốt nhờ sự nỗ lực hơn người. Cậu đã luôn tự hào vì điều đó. Nhưng ngày hôm ấy, cậu nhận ra thiếu sót của mình.
Hôm sau, cậu lại leo lên ngọn đồi. Cậu lại nhìn thấy cô gái. Cậu lại nấp đâu đó để lắng nghe. Rồi hôm sau và hôm sau nữa.
Quãng thời gian ấy cậu nhận ra rằng việc học không mệt mỏi như trước, một luồng cảm giác mãnh liệt thúc đẩy cậu cố gắng hơn. Nhưng cậu vẫn không đến gặp nàng, cậu cảm giác được rằng nếu mình đi ra đó cô gái sẽ biến mất.
Và thế là mối tình của cậu bắt đầu.
"Thông tin dự báo thời tiết: Ngày x tháng y, sáng nắng chiều mưa trưa lưa thưa…"
Cậu ra khỏi nhà và cẩn thận mang theo áo mưa, sau khi chần chờ một lúc cậu mang theo một chiếc nữa. Như thường lệ, cậu đến nghe cô hát. Cô bé vẫn đứng nơi đó, một mình, như một chú chim nhỏ tội nghiệp.
"Không đúng. Cậu ấy đang hát cho ai đó."
Danh không thể nói tại sao mình biết điều này, nhưng trải qua thời gian dài lắng nghe cậu dường như đã bắt được hàm nghĩa ẩn trong những tiếng hát của cô bé. "Là cho ai? Quanh đây ngoài mình và cậu ấy đã không còn ai nữa." Danh tất nhiên không cho đó là mình, rốt cuộc cậu phải ném ý nghĩ ấy ra sau đầu và tự nhủ rằng đó là mình tưởng tượng mà thôi.
Trời đột ngột tối sầm lại, những đám mây từ phương Đông mang theo tiếng sấm rền và gió mạnh làm lắc lư những ngọn thông cao nhất. Chẳng mấy chốc, trời đổ mưa.
Sấm sét.
Gió cuốn.
Cô gái dường như vô cùng sợ hãi chúng. Cô ngồi co quắp và không ngừng run rẩy. "Cơ hội!" Danh thầm nghĩ. Cậu nắm chặt áo mưa trong tay và muốn lao ra. Vì phải xoay người lại nên trong khoảnh khắc cậu không quan sát được cô bé.
"Này!" Tiếng gọi của cậu pha lẫn vào tiếng sấm đì đoàng phía trên cao. Và cậu nhìn thấy cô gái đang nằm trong lòng một người khác, khóc liên hồi dưới chiếc ô lớn đằng xa…


Rồi khi tiến vào lớp mười, cậu gặp cô gái. Thời gian đầu cậu giữ khoảng cách với cô. "Cậu ấy là hoa đã có chủ." Danh thầm nghĩ và đè nén tình cảm trong lòng. Cho đến một hôm…
"Con nhóc đó thật đáng ghét!"
Đó là lũ con gái cùng lớp, trong lúc đi ngang qua cậu vô tình nghe được mở đầu cuộc đối thoại của chúng. Cậu chẳng có việc gì để bắt chuyện với họ cả, thậm chí cậu cũng không muốn. Lũ con gái đó khá là có tai tiếng trong trường, cái cách ăn mặc cố ý như vô tình làm lộ ra viền áo ngực và đôi mắt trang điểm đậm cho giống lũ búp bê babie ấy trái ngược hẳn với gu của cậu. Cách nói chuyện của chúng tục tằng cũng như điệu cười không biết kiềm chế càng khiến chúng trở nên đáng ghét.
Cậu sẽ không dừng lại nếu những lời tiếp theo không lọt vào tai cậu.
"Đúng vậy. Nó tưởng chỉ vì thắng cuộc thi một cách may mắn mà có thể tự cho mình hơn người sao?"
"Hừ, tao đồ là con nhỏ ấy đã phải quỳ xuống bú c*c thằng giám khảo hoặc là lũ nhà tài trợ. Còn về tỉ lệ khán giả thì tất nhiên là nhờ bề ngoài của nó."
"Con nhãi kiêu ngạo. Chúng ta sẽ cho nó một bài học."
"Đúng vậy."
"Chuẩn."
"KHÔNG ĐÚNG!"
Tiếng nói lạc điệu cả về giọng lẫn nội dung khiến lũ con gái ngẩn ra. Danh cũng không ngờ rằng mình - một kẻ xưa nay vẫn rụt rè với con gái lại có can đảm hét lên một điều như thế.
"Không đúng! Các cậu chẳng biết gì hết! Tôi đã nhìn thấy cậu ấy tập luyện. Mỗi ngày! Cho dù là nóng hay lạnh, dù là xuân hay đông, thậm chí là mưa, cậu ấy cũng không bỏ cuộc." Đôi vai Danh rung lên và trong khi khuôn mặt lũ con gái dần chuyển sang màu nóng, cậu vẫn không dừng lại. "Các người không có quyền chỉ trích cậu ấy! Trong khi các người tụ họp với nhau và nói xấu người khác, các cậu thậm chí còn không biết người ta đã trải qua những gì! Các cậu chỉ đang ganh tị mà thôi!"
"Bốp!" Danh cảm thấy mặt mình nóng bỏng và cơ thể không tự khống chế được ngã xuống, bờ vai cậu đập mạnh vào tường.
"Lại một thằng rác rưởi sẵn sàng sủa bậy chỉ vì sắc đẹp của con đĩ đó."
Danh run lên, sau khi cái đầu nguội lại đôi chút cậu mới cảm thấy hối hận vì nói ra những điều vừa rồi.
"Hmm.." Một đứa con gái, trông như đầu lĩnh của cả bọn, khoanh tay cư cao lâm hạ nhìn xuống cậu và nói với những đứa còn lại. "Này bọn mày, tao vừa nghĩ ra một ý tưởng."
"Nếu như chúng ta biến một fan của con nhãi đó từ trạng thái hâm mộ sang oán hận, rồi cho nó biết. Khi đó, khuôn mặt nó sẽ như thế nào nhỉ?"
Nụ cười tàn ác ấy, Danh vĩnh viễn không bao giờ xóa được nó ra khỏi tâm trí mình.
Hôm đó, lũ con gái để yên cho cậu rời đi. Cậu tự an ủi mình rằng: "Có lẽ bọn chúng sẽ không làm gì quá đáng đâu nhỉ." Nhưng sự bất an lớn dần qua một đêm thức trắng khiến cậu không tài nào tin tưởng được vào ý nghĩ lạc quan ấy.
Ngày hôm sau đến trường, mọi chuyện vẫn yên ổn. Lũ con gái thậm chí còn thờ ơ với cậu, Danh không khỏi thầm nghĩ mình đã lo bò trắng răng.
Giờ ra chơi…
"Này!" Cái vỗ vai nhẹ nhàng từ phía sau khiến cậu bé ngạc nhiên. Cậu nhận ra đó là một bạn trai khác cùng lớp.
"Chúng ta là bạn phải không?"
"Hả?"
"Chúng ta là BẠN."
"À…ờ…" Danh khó khăn trả lời, không tài nào giải thích được tại sao cậu ta lại bắt chuyện mình theo cách kỳ lạ như vậy.
"Tuyệt vời!"
"E hèm. Thế này nhé, hiện tại cậu có đến căng-tin không?"
"Ể, căng-tin? Mình không định…"
"Tuyệt vời!
"Hở?"
"Vậy cậu mua giúp mình một ổ hăm-bơ-gơ nhé?"
"Nhưng mình…"
"Cám ơn trước nhé."
"Khoan!" Một cậu trai khác đột nhiên xen vào. "Mua giúp mình một ổ bánh mì nữa!"
"Mình nữa…"
Rốt cục, cậu bé đành phải xuốn căng-tin theo cách rất bất đắc dĩ như vậy. "Có lẽ đó là một trò đùa hoặc một cuộc cá cược nào đó." Cậu thầm nghĩ.
"Cô ơi, lấy cho con…"
Danh chợt nhớ ra mình chưa nhận tiền từ chỗ họ, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều và lấy tiền túi ra trả. Cậu thậm chí còn lấy thêm cho mình một hộp sữa. "Bọn họ ăn nhiều thật, người thua cuộc chắc phải đào rách túi đây…"
"Tốt quá rồi! Cậu quả nhiên là bạn của tụi này." Cậu trai hồ hởi đón cậu từ ngoài sân, khúc cua vắng vẻ nhất trên quãng đường.
"À ờ, không có gì…" Danh gãi đầu, cậu cảm thấy vui vẻ khi lần đầu tìm được bạn ở trường mới. Cậu thậm chí cảm thấy người đối diện mình đây tuy rằng hơi xấu tính một chút, nhưng có thể kết giao được.
"Ách, cái đó của mình." Danh chỉ vào hộp sữa vinamilk và nói.
"Gì cơ? Đây rõ ràng là của tao!"
"Chuyện gì…" Cậu bé chưa kịp phân bua thì phát hiện mình đã bị vây quanh bởi bốn đứa khác, đều là những người nhờ cậu xuống căng-tin.
"Cái này của tao!"
"Đéo! Của tao…"
Họ chia chác nhau và hoàn toàn không nhìn cậu bé. Rồi sau đó đi vào lớp như có chưa chuyện gì xảy ra. Trong thoáng chốc, Danh giữ lại một người:
"Cậu chưa trả tiền cho mình!"
"Bốp!"
Cả người cậu bé văng ra phía sau.
"Mày nói tiền gì thế?"
"Nhưng…" Danh cảm thấy rụt rè khi so sánh thể hình của mình với hắn.
"Tao không nợ mày, càng không cầm tiền của mày." Hắn hung dữ nói, sau đó lại cho cậu thêm một bạt tai nữa. "Nếu như mày xổ chuyện này ra với ai, thì liệu hồn khỏi đi học đấy con ạ."
Hắn cười khẩy rồi bỏ đi với đồng bạn, và cậu bé lúc đó đã ngờ ngợ nhận ra rằng, đây chỉ là bắt đầu cho chuỗi ngày địa ngục quả cậu.
Một tuần sau đó, cậu bé đã nếm trải mọi loại nhục hình của việc bị bắt nạt. Trên đường về nhà, trong lớp học, giờ ra chơi…bất kể khi nào có cơ hội bọn chúng lại lấy cậu ra tiêu khiển.
"Tất cả những gì mày phải nếm trải đều là vì con nhãi đấy. Khắc kĩ điều đó vào trong đầu mày." Đứa con gái nói trong khi dậm chân lên đầu cậu, xung quanh là những đứa khác, hoặc là lạ mặt hoặc quen mặt, đều vui vẻ nhìn cậu.
"Câm…mồm…Đồ khốn!" Cậu nặn những lời chửi rủa làm trào ra máu từ vết rách trong má.
"Bốp!"
Cú đá của một kẻ nào đó rất mạnh vào đầu cậu, ý thức cậu trôi đi nhanh chóng chỉ còn lờ mờ nghe được những câu đứt quãng rồi chìm hẳn vào bóng tối.
"Này, chúng ta có làm quá rồi không?"
"Nó có thể báo với người lớn…"
"Khốn khiếp! Ai bảo mày mạnh tay như thế!"
"Im đi! Nó đéo dám đâu! Tao sẽ…"