Chương 37: Mình sẽ không thất bại vì...cậu

Linh hồn sói

Chương 37: Mình sẽ không thất bại vì...cậu

"Coong!" Tiếng chuông báo hiệu giờ học kết thúc khi ánh trời chiều đã ngả sang màu hơi cam phản chiếu lên bề mặt màu đồng của chiếc chuông lớn.
"Hey, Nhiên, về chung với tụi này đê!" Một người bạn mới khá sôi nổi trong lớp thiện ý mời chào, nhưng tôi lắc đầu.
"Xin lỗi. Tôi có hẹn rồi."
"Ể…"
"He he, cậu không biết à? Nhiên có bạn gái rồi, tất nhiên là họ sẽ đi chung với nhau. Nếu cậu xen vào thì sẽ là thọc gậy bánh xe đấy!" Một cậu trai khác trông có vẻ "bụi bặm" vác chiếc cặp ra sau vai cười lớn.
"Thật a?"
"Ừ."
Tôi gật đầu. Mối quan hệ của tôi và Kim Phượng, mặc dù cô bé đã phản đối nhưng tôi vẫn thuyết phục được cậu ấy công khai nó. Tuy có chút xíu rắc rối nhưng sẽ bớt đi những kẻ muốn đóng vai làm người thứ ba. Lúc này nhỏ đã nấp sau lưng tôi và cố gắng làm như chưa nghe thấy gì hết.
Sau cùng, Kim Phượng vẫn luôn rất hay xấu hổ như vậy.
Hai cậu bạn hiểu ý, vẫy tay chào và rời khỏi lớp. Chúng tôi vẫn còn nán lại một lúc nữa, ngắm hoàng hôn qua khung cửa sổ vuông vức cho đến khi bác bảo vệ với chùm chìa khóa xuất hiện.
Đó là một thói quen của riêng hai chúng tôi, như một kiểu để tách riêng bản thân với phần còn lại của thế giới. Và cũng vì một lý do nào đó, hoàng hôn thực sự rất quyến rũ khi nhìn từ nơi này.
"Hôm nay có chuyện gì làm cậu bồn chồn ư?" Kim Phượng hỏi, cái mũi nhỏ nhắn xinh xinh của cô bé nhích lên nhích xuống như đánh hơi được cái gì. Tôi chợt nhận ra là mình có đi nhanh hơn thường ngày đôi chút, làm cô bé phải hơi cố sức mới theo kịp.
Kim Phượng có hai điểm yếu lớn, ít nhất thì theo cách tôi nhìn nhận là như vậy. Một là nhạy cảm quá mức và hai là tính ghen Hoạn Thư. Trái ngược hoàn toàn vẻ ngoài ngây thơ, rụt rè của mình, cô bé giống như một con cọp mẹ sẵn sàng liều mạng với bất kì ai dám tiếp cận cọp con.
"Không có."
Tôi điều chỉnh bước chân của mình, mất một lúc sau đó hai đứa đã đến nhà tôi.
"Tới nhà rồi."
"Ngày mai gặp lại nhé."
Tôi nói khi đứng trước cổng vào cao ngất bởi hàng hoa giấy. Kim Phượng chần chờ một chút rồi cũng gật đầu.
"Ừm. Gửi lời chào của mình đến ông nhé."
"Sao cậu không vào?"
"Không được đâu. Hôm nay mình về muộn lắm, phải giúp mẹ nấu ăn nữa." Kim Phượng nói.
Người phụ nữ mà Kim Phượng gọi là mẹ ấy không thật sự là mẹ của cô bé, mà là một người đã nhận nuôi nhỏ từ sáu năm trước. Cũng như tôi được ông mang về từ khi còn trong tã, nhưng cô bé không được may mắn như tôi. Trước khi đến ở với cô Châu - mẹ nuôi của nhỏ hiện tại, cô bé đã sống một cuộc sống khổ cực và thiếu tình thương. Tôi đã luôn tự nhủ với mình rằng sẽ chăm sóc nhỏ vĩnh viễn để bù lại những năm tháng mất mát ấy.
Chúng tôi chần chờ trong chốc lát cố níu kéo thời gian ở bên nhau. Sau cùng tôi buông tay nhỏ ra và xoay người khi gửi nàng cái nhắn nhủ bằng ánh mắt. Ngay lúc tôi tưởng cô bé sẽ rời đi, Kim Phượng giữ tôi lại.
"Cấm cậu đi gặp cô gái khác đấy." Nhỏ trợn mắt.
"Sao cậu lại nghĩ như thế?"
"Hừ, có lần nào cậu chủ động chia tay trước đâu."
"Là cậu cả nghĩ quá thôi."
"Thật không?"
"Thật."
"Được rồi, tin cậu vậy." Cô bé rời đi sau khi săm soi từng chút một hòng tìm kiếm biểu hiện giả dối của tôi. Nhìn theo bóng lưng cô bé nhỏ dần, tôi bước vào nhà, ông đang loay hoay gì đó với mớ linh kiện máy móc, tôi chào hỏi qua loa và leo lên thẳng gác xép, nơi có một cái cửa sổ có thể trông ra ngoài đường.
"Cô ấy trở lại."
Tôi thầm nhủ khi nhìn thấy nhỏ nấp ngay phía sau góc rẽ vào con hẻm nhỏ. Khoảng năm phút sau đó, cô bé có vẻ thực sự bị thuyết phục và rời đi.
Nhưng rất nhanh Kim Phượng quay trở lại, thậm chí còn đi thẳng trực tiếp vào nhà.
"Ồ, mình tưởng cậu phải giúp cô Châu chứ?" Tôi làm bộ ngạc nhiên hỏi.
"Mẹ bảo mình nhắn với ông một tiếng."
"Là gì?" Tôi và ông nội đồng thanh. Dĩ nhiên tôi biết cô bé đang nói dối, còn ông nội có tin hay không thì tôi cũng không biết nữa.
"Em sẽ giết anh rồi tự sát nếu anh tìm cô gái khác." Kim Phượng dõng dạc trả lời trong khi nở nụ cười tỏa nắng.
Khi đó, tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh khủng khiếp chạy dọc sống lưng. Cái cách mà nhỏ nhìn thẳng vào mắt tôi trong khi nói với ông nội ấy, không thể nghi ngờ là một lời tuyên bố chắc chắn.
Thế nhưng mà ông nội trông còn sợ hãi hơn cả tôi. Mặt ông xanh như tàu lá chuối, miễn cưỡng nở một nụ cười nhẹ và gật đầu tự nhiên nhất có thể. Thậm chí còn lia mắt ra ngoài cửa hòng xác định chắc chắn ngoài kia không còn ai cả.
"Khụ, tất nhiên rồi cưng à. Ta tuyệt đối là một người đàn ông chung thủy đấy, cháu có thể nói với mẹ như thế."
"Hi hi, ông nội tất nhiên là một người đàn ông mẫu mực rồi! Nhưng ông ơi, ông cũng phải là một người ông mẫu mực nữa."
"Hả?"
"Ý cháu là ông cũng phải "dạy dỗ" ai đó trở thành một người giống như ông vậy!"
"A, à ồ…"
"Cháu yên tâm, nếu thằng này có làm gì không đứng đắn ta chắc chắn sẽ nói cho cháu biết đấy!"
Hai con người một già một trẻ bắt tay nhau niềm nở, tôi nhìn thấy dưới mái tóc hoa râm và vàng kim kia dường như mọc lên một cặp sừng ranh mãnh.
Kim Phượng rời đi ngay sau đó, có lẽ cô bé thực sự phải giúp mẹ nấu ăn.
"Này, An Nhiên." Ông gọi tôi.
"Vâng?"
"Dù làm gì thì cũng đừng liên lụy đến ta nhá."

Trời hẩm hiu tối. Khi chắc chắn không có ai theo dõi mình tôi tự cuốc bộ ra ngoài. Tự tin rằng cho dù là ông nội cũng không thể đi theo tôi mà không bị phát hiện được, ấy thế mà một luồng sợ hãi vô danh không biết từ đâu đến cứ như bám vào lưng tôi làm những bước chân trở nên vội vã hơn.
"Không có ai cả…không có ai cả…" Tôi tự trấn an mình.
Tháng mười, đêm đến thật mau và thoáng lạnh.
Tôi đi ngược lại con đường mình trở về lúc chiều, không khó khăn lắm leo lên sân thượng trường học. Ánh sáng đã rất yếu ớt phía cuối chân trời, trông như một chiếc nhẫn vàng trên bàn tay khổng lồ u ám.
"Cậu đến rồi."
"Ừ."
"Xem ra "tóc vàng hoe" giữ cậu rất chặt đây." Hằng cười tủm tỉm bảo.
"Cậu biết từ trước rồi mà. Chúng ta không nên gặp nhau như thế này." Tôi thở dài. Cô gái phía trước mặt tôi trong bộ váy trắng toát, một chiếc áo len mỏng khoác bên ngoài cũng trắng nốt. Trông cô bé cứ như một hạt tuyết lơ lửng trong những ngày đông rét buốt hiếm hoi, mặc dù chân chạm đất nhưng vẫn đem cho tôi cảm giác như thế. "Có lẽ cậu ta muốn mình ngước nhìn", tôi thầm nghĩ.
"Cậu có lạnh không? Chừng đó là không đủ đâu."
Tôi quan tâm hỏi, nhưng cô bé không trả lời, chỉ đứng đó cười tủm tỉm.
"Được rôi. Tôi đoán cậu không có nhiều thời gian." Đã thấy xe và bảo vệ của công ty giải trí phía dưới, không khó để đoán ra tối nay cô bé có lịch của riêng mình. Hằng lắc lư cổ một chút và nói.
"Nếu như cậu không đến, mình đã định để họ chờ suốt đêm."
"Này, không được đâu. Cậu đã rất cố gắng để…"
"Suỵt!" Cô vé ngoắc ngón tay mình. "Họ không thích mình có quan hệ thân mật với một cậu trai đâu."
Nếu như vậy thì cậu càng không có lý do gì để tới đây chứ? Tôi uể oải day trán.
"Reng…" Tiếng điện thoại vang lên từ trong túi áo Hằng. Cô bé lấy nó ra một cách khó chịu và, có thể tôi nhầm nhưng nó là tiếng tắt nguồn.
"Được rồi, cậu đúng. Mình không có nhiều thời gian lắm." Hằng buồn bã nói, là buồn bã thật sự mà không chỉ là biểu hiện.
"Tôi đã nói rồi mà. Cậu nên tập trung vào sự nghiệp của mình, nếu cứ theo ý thích như vậy thì…"
"Mình sẽ không thất bại đâu."
"Hở?"
"Ít nhất mình cũng sẽ không để An Nhiên cảm thấy mình thất bại là vì cậu. Bởi vì thành công của mình là liên kết duy nhất giữa hai ta mà phải không?"
Là điều duy nhất tôi kiêu ngạo. Tôi đính chính trong đầu của mình như thế.
Cô bé nhìn thẳng vào mắt tôi, lâu đến mức làm bản thân tôi bối rối và chủ động né tránh.
"Hì, mình hát đây. Lắng nghe nhé. Bài hát hôm nay là…"