Chương 17: Bỏ nhà đi

Linh hồn sói

Chương 17: Bỏ nhà đi

Buổi chiều đến một cách ồn ào bằng tiếng sấm dữ dội. Cơn mưa bất chợt kéo đến phủ kín cả thị trấn, đồi Sói-cái tên mới được lấy cho ngọn đồi không tên-tắm mình trong sự mờ mờ ảo ảo có thể nhìn thấy từ cửa sổ áp mái, đám hoa cỏ trong vườn ưỡn mình tự gột rửa lấy, từng bãi cỏ non nhanh chóng lấy lại sắc xanh sau một thời gian oằn mình vì hạn hán. Mặc dù điểm tốt đẹp là chuối hoa lai trở nên ngọt lịm, nhưng thời gian dài chói chang vẫn mang đến nhiều bất tiện. Những đứa trẻ vui sướng nhảy nhót tắm cơn mưa đầu hạ, và An Nhiên vẫn khắc khổ luyện tập.
Mưa, chẳng ảnh hưởng gì tới sức khỏe của cậu. Người siêu phàm chú định vô duyên với bệnh tật. Tập luyện trong những điều kiện khác nhau cũng khiến cho cơ thể dễ dàng tìm kiếm sự đột phá.
Đăng Lan nheo mắt nhìn tất cả, cô bé muốn ngăn cản nhưng cảm giác từ bữa trưa khiến cô cảm thấy mình chưa hoàn toàn thuộc về nơi này, xen vào chuyện đời tư của họ có thể khiến cô trở nên giống kẻ nhiều chuyện. Mình có thể làm gì với cơ thể sói? Cô bé thất vọng nhận ra mình chẳng thể làm được việc gì. Xoay người trở vào nhà, cô bé quyết định tìm kiếm thứ gì đó khiến mình trở nên có ích. Ông Hiên hôm nay sau khi tìm được mục tiêu mới đã quyết định một buổi hẹn hò lãng mạn, cũng không rõ cơn mưa có cản trở được chút nào tình yêu dạt dào đối với phụ nữ của ông hay không.
Mình có thể làm gì đó cho cậu ấy. Đăng Lan thầm cố gắng lật cuốn sách bằng móng vuốt mà không gây ra tổn thương cho nó. Những gì cô bé có thể làm giới hạn trong căn nhà này, cô cần học cách trở nên đảm đang bất kể là trong hình dạng nào. Bắt đầu bằng những thứ đơn giản, có thể cơ thể này có nhiều tiềm năng hơn chưa được khai quật.
Sự khắc khổ của An Nhiên dường như đặc biệt có thành quả trong ngày hôm nay. Sau khi trải qua bài tập phục hồi, cậu cần nghỉ ngơi một chút. Cậu có thể ngồi thiền và điều chỉnh hô hấp, nhưng cậu có mối quan tâm lớn về người bạn mới hơn. "Quần áo cho động vật" là từ khóa cho kiến thức mới cậu muốn tìm hiểu.
Vậy là, bằng cách này hay cách khác, hai đứa trẻ đang tiến lại gần nhau hơn bởi sự quan tâm của riêng mình.
Khi cơn mưa đã tạnh, ông Hiên vẫn chưa trở về, có vẻ như hôm nay ông sẽ có một đêm dài. Kể từ khi Đăng Lan chuyển về nhà sống, những cô nàng nóng bỏng cũng theo đó mà không bao giờ quay lại mái ấm này nữa, nên số ngày ông ở bên ngoài trở nên nhiều hơn hẳn.
Cô bé cảm thấy hồi hộp.
Chỉ có hai đứa?
Mặc dù có sự khác biệt về chủng tộc nhưng dường như chừng ấy là không đủ để khiến cô bé mười tuổi cảm thấy an toàn. Sự hồi hộp ấy kéo dài cho đến bữa tối, khi mà hai phần ăn y hệt nhau được bày lên."Cậu chắc là sẽ ăn nó chứ? Vẫn còn một phần thịt trong tủ lạnh, mình chỉ mất mười phút để nó giống bữa trưa nay."An Nhiên ngần ngại hỏi khi cô bé khịt khịt mũi ngửi hương vị của nó.
Rất tưởng niệm về một bữa ăn bình thường, nhưng cô bé quyết định dứt khoát. "Không, như vậy là được rồi. Tôi không có nhu cầu lớn về phẩm vị."Ghi nhớ hiểu biết này vào đầu, An Nhiên nói "chúc cả nhà ăn cơm", và, cô bé đau khổ nuốt món ăn bổ nhất thế giới vào bụng. Thực ra vị của nó cũng không tệ lắm. Đăng Lan nghĩ nó cũng ngon cỡ kẹo cao su, và cũng không gây ngấy như cơm trắng. Mình có thể chịu đựng, thật may mắn.
Cậu ta tập luyện ba lần một ngày, mình tự hỏi điều gì khiến cậu ấy cố gắng như thế. Buổi tối nhàm chán, cô bé xoay sở để tìm niềm vui mới cho mình, nhưng dường như mọi trò giải trí đều trở nên không còn thú vị. Một phần vì hầu hết chúng cô đều không thể sử dụng, một phần vì khi trở thành người sói cô đã đánh mất thứ gì đó.
Thứ gì đó…
Cô bé vẫn luôn che giấu điều ấy với cậu. Đã bao lần cô bé muốn nói cho cậu, nhưng sự sợ hãi cản trở cô. Đó như là một gánh nặng khủng khiếp đè nặng lên trái tim cô bé khiến cho đến bây giờ, cô vẫn luôn không thể thật lòng với chính mình.
Điều gì khiến cả hai ràng buộc với nhau? Không, phải hỏi là điều gì khiến cậu ấy chứa chấp một kẻ như cô? Người con trai ấy đang đổ mồ hôi vì ước mơ của bản thân, thời gian của cậu ấy lại phải san sẻ cùng mình. Mình có đang trở thành gánh nặng của cậu ấy không? Liệu rằng một ngày nào đó cậu ấy có vì sự vô dụng của mình mà hắt hủi không? Hơn hết…mình là gì trong trái tim cậu?
Bầu trời đêm sau cơn mưa rào buổi chiều trở nên cao vời vợi. Ánh trăng soi tỏ tinh không dường như có một sự thúc đẩy nào đó khiến cô bé cảm thấy thoải mái, nhưng càng khiến trái tim cô trĩu nặng. Cô bé có thể cảm thấy từng giây từng giây đang càng ngày cách xa con người, và tình yêu của cô càng ngày càng mãnh liệt hơn.
Anh là Ánh Trăng, em là ác quỷ
Anh là bầu trời, em là chim non gãy cánh
Nếu như có một ngày, thiên đàng chia cắt em và anh
Địa ngục kéo linh hồn em chìm vào dung nham vô tận
Mặt đất chôn cất thân xác em
Bao quanh em là vạn ngàn oán linh uất hận
Hãy để thân thể em che chở anh
Để linh hồn em phù hộ xua đuổi nguyền rủa cho anh
Cho đến khi em hoàn toàn tan biến
Và tình yêu hóa thành vĩnh hằng bất hủ
Tiếng sói hú ngân nga toàn bộ thị trấn, như một lời thủ thỉ đánh thức lòng cảnh giác của tất cả mọi người. Nhưng không ai cảm thấy cần phải khẩn trương trừ những người liên hệ với nó. Trong tòa biệt thự lạnh lẽo, người đàn ông run rẩy nắm khung ảnh gia đình ném mạnh xuống mặt đất, cô gái nhỏ siết chặt tấm chăn như là cứu cánh cho tâm hồn. Cuối cùng vang lên những tiếng nức nở vô lực, cam chịu.
"Chuyện gì vậy Đăng Lan?" An Nhiên kinh ngạc hỏi, kể từ khi chuyển về nhà sống tới nay cô bé chưa bao giờ làm như thế. Hơn nữa cậu cảm thấy tiếng hú của cô hôm nay khác với mọi ngày, không đơn thuần chỉ là một loại thể hiện chủ quyền lãnh thổ. Cô bé cúi thấp đầu lại, tròng mắt lóe lên ánh vàng, sâu lắng thở dài.
"Không, không có gì, tôi chỉ hơi nhớ nhà…" Cô bé biết cậu cảm nhận được tâm tình của cô nên không thể lấy lí do qua loa được.
"Thật sao? Ừm, nhưng chúng ta có thể lẻn vào đó…"
"Không!" Cô bé dứt khoát nói. An Nhiên mất một lúc định thần lại, bất đắc dĩ cười khổ.
"Ừ, cậu không muốn thì thôi vậy." Cậu ngẫm nghĩ một lúc bèn nói: "Hay chúng ta lên đồi Sói dạo một chút nhé, ở trong nhà mãi chắc cậu cũng không thoải mái."
"Đến giờ cậu mới nghĩ đến hả? Tôi sắp rục xương trong này rồi." Cô bé kênh kiệu đáp, trong nội tâm không hiểu thoải mái.
"Xi…n lỗi" Cậu bé hốt hoảng nhận sai lầm về mình, cậu cảm thấy bản thân đã không dành đủ quan tâm tới cô bé. Đăng Lan khịt mũi khinh thường, chợt cắp lấy lưng áo cậu hất lên, ngay sau đó một người một sói hóa thành bóng đen liền biến mất.
Không khí ẩm ướt, mặt đất mềm quá mức không ảnh hưởng tới khả năng di chuyển của cả hai. Tuy nhiên, cho dù cơn mưa đã khiến mọi thứ trở nên dẻo dai hơn nhưng những thứ đã chết khô cũng không vì đó non xanh trở lại, khiến những bước chân nhẹ nhàng trở nên ồn ào đôi chút. Những cây dương xỉ mọc xen lẫn với trinh nữ rụt rè khi bị chạm vào, ướt át, nặng sương lồng vào với bóng lá thông cao vút, cùng với tiếng xào xạc và suối cạn yếu ớt chảy xuôi.
An Nhiên nằm ọp trên lưng cô, cảm thụ sự lên xuống không đều, lách qua những cây thông và đạp lên đám cỏ dại hay lớp lá kim rụng. Cậu thích ý xoa bộ lông của cô khiến Đăng Lan vừa nhột vừa thích nhưng cũng không để cậu đắc ý được lâu.
"Ách!"
Chen qua một đám rậm rạp, mạng nhện và gai cà dại vô tình như cố ý bám hay cào lên người khiến cậu xuýt xoa.
"Xuống!" Lời nhắc nhở không mấy hữu hảo cùng cái tung người hất văng cậu xuống đất nhưng cậu dễ dàng xoay người điều chỉnh cân bằng.
Hai người bắt đầu lang thang trên đồi, tại nơi cao nhất thì dừng lại. Nơi đây trọc lóc nhưng lại có thể nhìn xuống thị trấn, có cảm tưởng nó là một lòng chảo lớn bao quanh bởi ba ngọn núi và đồi thoai thoải. Trong đêm đen ngọn núi trông như người phụ nữ nằm trải dài bao bọc lấy mảnh đại địa, bộ ngực cao ngất nhuốm đầy sương trắng mịt mờ là đỉnh, xa xa hai đỉnh núi cao hơn đâm thẳng lên đến tầng mây, thấp thoáng qua đó là hai mũi nhọn đen kịt. Truyền thuyết đó là mộ một người con gái.
"Nơi này là lần đầu chúng ta gặp nhau hén?" An Nhiên hỏi, gió táp vào mặt khiến cậu cảm thấy thoải mái. Chuyện xảy ra chưa lâu lắm nhưng cậu vẫn cảm thấy một luồng hoài niệm.
"Trông ngươi như một ông già ấy." Đăng Lan nhận xét khiến cậu xấu hổ cười trừ.
"Bây giờ ta mới có dịp hỏi, lần đó sao ngươi lại giả làm sói vậy?"
An Nhiên thầm hô không ổn, cậu đã tránh không muốn nhắc lại cái quá khứ đáng xấu hổ ấy lần nữa, trí tuệ trẻ con chưa đủ để cậu bé có thể nói dối một cách thành thạo, khuôn mặt cậu bé tái xanh tái đỏ.
"A, cái đó…cái đó…là vì…bảo vệ thế giới!"
"Hả?" Cô bé trong lúc nhất thời không thể lí giải ý tứ của cậu, hoặc giả đã hiểu nhưng không kịp chuẩn bị thừa nhận. Cậu bé bối rối tìm lí do nhưng không ngờ lại đưa ra một so với sự thật còn đáng xấu hổ hơn.
Im lặng.
"Ha ha ha ha ha!" Đăng Lan cười sặc sụa, hình tượng lạnh lùng của cô bé nhanh chóng sụp đổ trong khi cậu bé lắc đầu nguầy nguậy, hai tay xua mạnh.
"Không, không phải, ý mình là…là…"
Rốt cục không tìm thấy được lí do biện hộ, cậu bé cúi gằm mặt như một đứa trẻ nhận lỗi về mình. Đăng Lan cũng không có ý định đùa giỡn cậu hơn nữa, nhưng cô rốt cuộc cảm nhận được một điểm trẻ con từ trên cậu bé. Điều ấy như là một bí mật nhỏ của riêng hai người.
Hai người ngồi với nhau thật lâu.
"Này Đăng Lan, người nhà của cậu họ như thế nào vậy?"
"Đừng nói về họ. Tôi đã không còn thuộc về nơi ấy nữa rồi."
"Nhưng họ rốt cuộc vẫn là gia đình của cậu cơ mà?"
"Cậu có bị ngốc không? Họ còn không nhận ra tôi, không thể nói chuyện với nhau, thậm chí còn xua đuổi tôi nữa. Làm sao tôi có thể coi họ là người thân cơ chứ?"
"Đó chỉ là vì họ không hiểu thôi! Nếu như cậu giành thời gian và dũng khí đến đối mặt, chắc chắn họ sẽ lại tiếp nhận cậu!"
"Tôi đã nói đừng nói về họ nữa cơ mà! Tôi không nghe đâu! Tại sao cậu cứ muốn tôi trở về với họ cơ chứ? Cậu không muốn tiếp nhận tôi nữa sao?"
"Không… ý tôi không phải…"
"Ý cậu chính là như thế đấy! Tôi biết trông tôi ghê sợ lắm phải không? Tôi thậm chí còn không phải con người!"
"Đừng…mình chưa bao giờ…"
"Tại sao lúc ấy cậu lại cứu tôi cơ chứ?"
"Bởi vì cậu cô đơn! Bởi vì cậu cầu cứu! Bởi vì cậu vẫn là một con người trong mắt mình!"
"Không…tôi không còn là con người nữa rồi."
Đăng Lan bỏ đi để cậu bé ở lại một mình. Cậu có cảm giác như mình vừa đánh mất thứ gì đó vô cùng quan trọng. Cùng một con đường trở về nhưng cả hai không đi chung với nhau nữa.
Đó là một đêm dài với cả hai.
Ba ngày sau đó cô bé không rời khỏi căn phòng chật hẹp của mình mặc cho cậu khản cổ gọi, cô bé cũng không ăn bất cứ thứ gì và An Nhiên cảm thấy lo lắng cho sức khỏe cô bé.
Đến ngày thứ tư, cô bé bỏ nhà đi.