Chương 15: Gia đình

Linh hồn sói

Chương 15: Gia đình

Từ hôm nay An Nhiên có một người bạn mới thật đặc biệt. Cậu ta cao như bao đứa con gái ở tuổi ấy, khoảng một mét năm, và đó là điều duy nhất bình thường ở nhỏ. Cậu ấy đứng bằng bốn chi, cũng có thể đứng bằng hai chi sau nhưng thường là bốn chi. Cả cơ thể cậu ấy được bao phủ bởi lớp lông trắng, mềm mại như hoa cỏ đầu bạc, cơ thể cậu ấy toát ra hương thơm sữa nhẹ. Cậu ấy có một cái đuôi đáng yêu và An Nhiên rất thích nắm lấy nó, mặc dù cô bé luôn cho cậu một bài học sau đó. Cậu ấy có cái mõm dữ tợn, răng nanh chìa ra ngoài mỗi khi cô bé gầm gừ, cái đầu của cậu đã từng bị ngoạm rất trọn vẹn bởi vì cậu đã lỡ nhìn thấy phần dưới của cô bé. Mắt cô bé to, vàng, đồng tử sắc bén như một lưỡi dao găm, sẵn sàng xuyên thấu qua bất kì ai cả gan đùa giỡn. Và cái mũi của cô đen như gỗ mun, An Nhiên đặc biệt cảm thấy nó dễ thương mỗi khi nó trở nên nhạy cảm bởi thứ mùi nào đó.
"Khị…ịt" Nhỏ hắt xì theo kiểu loài chó, lông trên cơ thể nhỏ văng tung tóe nước khi cơ thể nhỏ rung lên và An Nhiên, đang vệ sinh cho nhỏ đã chấm đầy bọt trắng xóa. Nhưng cậu bé chẳng có chút bất mãn nào vì điều ấy, nhỏ tiếp tục vùi người vào trong bồn tắm ấm áp, mắt khép hờ, tựa như thả lỏng. Nhưng cái đuôi thì quặp ngược lên bụng che giấu đi những phần nhạy cảm.
"Đến đuôi rồi này." An Nhiên nhắc nhở sau khi đã rỉa sạch lông sau tai cô bé, vì đó là phần nhạy cảm nên sẽ được xếp sau cùng. Cô bé trừng mắt nhìn cậu như một lời cảnh báo, nhưng An Nhiên vẫn hớn hở cười. Cô bé đưa cái đuôi ra khỏi bồn một cách điệu đà, vừa đủ trồi lên trên lớp bọt tắm, và An Nhiên lại tỉ mỉ gội lông trong khi cô bé gầm gừ khoái lạc. Một lần lỡ tay siết chặt làm cô bé giật nảy mình, cái mông cũng theo đó vọt lên trên lộ liễu.
"Ách, xin lỗi. Mình không nhịn được." Mặc dù cậu bé đã giơ hai tay đầu hàng nhưng cô bé đã há cái mồm to như chậu máu tới, nước trong bồn văng tung tóe và nhà tắm trở thành một mảnh hỗn loạn. –"Ngoàm!"
Một lúc, cô bé đã khô ráo sau khi tự sấy, thoải mái đi ra khỏi phòng tắm, xuyên qua hành lang thẳng tới phòng khách, một người đàn ông trung niên đương ngồi đó đọc báo lén cười thầm khi nhìn thấy An Nhiên lẽo đẽo theo nhỏ với khuôn mặt in đầy dấu răng, tới cửa lớn có một thảm đỏ trải sẵn, cô bé nằm lên sau khi xoay ba vòng, cái đầu lớn đặt trên hai tay gác chéo hưởng thụ ánh nắng rọi lên người.
*
* *
Đăng Lan bắt đầu cảm thấy sống thế này cũng không tệ lắm. Cái cơ thể sói này vậy nhưng lại tiện lợi hơn cơ thể con người ở nhiều phương diện. Cảm giác nhạy bén hơn, sức lực cũng mạnh hơn. Mặc dù đó chỉ là cách cô bé lạc quan, nhưng những ưu thế ấy là không thể chối cãi. Cô bé đã mất đi nhiều thứ kể từ khi trở thành người sói, những người thân nhất của cô bé đã không chấp nhận cô, ước mơ của cô cũng vì đó mà kết thúc. Thế nhưng kể cả vậy cô bé vẫn không gục ngã, một sự thay đổi lớn về bản chất đã khiến cô bé không bài xích với cơ thể này đến vậy, đó là một bí mật mà kể cả cậu ta cô cũng không cho biết.
Cậu ta…
Một cậu bé kì lạ. Cậu ta có thể giao tiếp với cô mà không cần nói chuyện, đó có vẻ như là một sự trùng hợp một trong một triệu, cô đã nghe nói về những cặp sinh đôi có khả năng thần giao cách cảm khi tinh thần họ giống nhau và mạnh mẽ, trong trường hợp của cả hai điều kiện đầu tiên không hoàn toàn phù hợp nhưng điều kiện thứ hai lại vượt mức cần thiết. Mặc dù hai người nói chuyện được với nhau nhưng thời gian bị giới hạn trên dưới nửa giờ một ngày.
Người đàn ông mà cậu gọi là ông không thực sự là ông của cậu. Đăng Lan tìm hiểu được chuyện này từ An Nhiên và xác định lại từ người ấy, mặc dù cô không thể nói được tiếng người nhưng vẫn có thể nghe hiểu và biết chữ.
Cả hai bọn họ đều rất đặc biệt. Đó không phải là vấn đề tính cách hay tài năng thường thức mà là một thứ gì đó vượt qua hiểu biết thông thường giống như sự tồn tại của chính cô bé vậy. Cô bé từ khi quen họ đã hiểu rằng thế giới không đơn giản như mặt ngoài mà nó thể hiện, mà có thật vậy hay không điều đó cũng không quan trọng. Ánh nắng đang bao phủ lấy cơ thể cô bé, len lỏi qua từng sợi bạc cuốn đi hơi ẩm sau khi tắm, cái cảm giác mồ hôi và bụi bặm bám vào lông trên cơ thể trong một thời gian dài quả thực kinh khủng và cô bé không muốn một lần nữa. Đó là lí do cô bé để mặc sự hăng hái thái quá của cậu bé nhỏ hơn mình hai tuổi, nghĩ về những va chạm tế nhị ấy nó thực sự xấu hổ.
Nhưng cô bé không hoàn toàn bài xích nó, một sự ấm áp từ những lần va chạm của hai người khiến trái tim cô bé đập rộn ràng. Một cậu bé tám tuổi hẳn không có những suy nghĩ về phương diện kia nhưng một cô bé mười tuổi thì có. Mặc dù cô bé sẽ không thừa nhận và cắn cậu vì những lí do cậu không tài nào hiểu. Cô bé cho rằng đó chẳng qua là một loại cảm xúc nảy sinh giống như hiệu ứng cầu treo hay Stockhomes, vào thời điểm cô bé yếu đuối nhất cậu đã ở bên cô. Thời gian lâu dài tiếp xúc để hiểu nhau sẽ làm những cảm xúc nhất thời ấy tan biến.
Thế nên cô bé dành phần lớn thời gian quan sát cậu.
An Nhiên có một thời gian biểu dày đặc với công việc sinh hoạt hằng ngày và luyện tập. Thức dậy bốn giờ sáng và ngủ lúc mười một giờ. Chỉ năm tiếng một ngày đối với một đứa trẻ và hai tiếng một ngày với người trưởng thành như ông cậu. Những người siêu phàm không cần quá nhiều thời gian cho phục hồi cơ bắp, điều quan trọng là điều khiển chúng. Thậm chí ngay cả việc ngủ họ cũng cần một phương pháp ngủ kiểu yoga.
Cậu ta dành ba phút để leo ra khỏi giường và tẩy rửa, cũng chừng đó thời gian để chuẩn bị sẵn sàng trong khi ông cậu đã chờ đợi ở bên ngoài. Cậu ta sẽ dừng lại mười giây trước phòng cô bé vì một lí do nào đó.
Đăng Lan thực ra đã tỉnh. Cậu bé đang ở bên ngoài và áp tai vào tường.
Đi qua căn phòng nhỏ dưới chân cầu thang, An Nhiên hơi chú ý một chút. Thính giác bén nhạy cho phép cậu cảm giác được hơi thở của ai đó bên trong. Nhỏ còn ngủ? Cái chỗ tối tăm này là nơi nhỏ lựa chọn sẽ sinh sống khi mới bắt đầu, không phải vì chủ nhà keo kiệt mà đó là vì sở thích của nhỏ. Dường như trời sinh loài sói có một loại bản năng thích sống trong những chỗ tù túng như thế?
Cô bé cố gắng thở sao cho giống với đang ngủ. Cô cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy, dường như đối mặt với cậu ta vào sáng sớm là một khảo nghiệm khó khăn.
An Nhiên rốt cục cũng rời đi, cô bé thở phào nhẹ nhõm. Tại sao mình lại phải sợ thằng nhóc ấy chứ? Cô nghển cổ lên và lập tức nghe thấy bước chân dừng lại. Không ổn.
An Nhiên nghi hoặc nghe ngóng, mới rồi cậu nghe thấy sự chuyển động vi diệu nào đó. Nhưng ngay sau đó lại kết thúc. Đó hẳn chỉ là cậu ấy đang trở mình mà thôi. An Nhiên tự nhủ và biến mất.
Đăng Lan không dám cựa quậy nữa. Cái việc nằm im trong khi không còn buồn ngủ rất khó chịu. Phải mười phút sau khi đã chắc chắn cậu rời đi cô bé mới xoay người tìm kiếm tư thế thoải mái hơn. Nhưng có một khúc mắc nảy sinh trong lòng cô bé. Tại sao mình lại làm những việc này?
Bốn tiếng sau đó Đăng Lan nghe thấy tiếng động của những chuyển động tuần hoàn. Dường như ai đó đang thực hiện qua lại một động tác nào đó với vận tốc cực nhanh. Thỉnh thoảng thay đổi nhưng không hề dừng lại. Cậu ta không mệt sao? Căn phòng dưới chân cầu thang không thể nào là một chỗ thoải mái với một người bình thường, chật hẹp-gò bó. Nhưng cô bé có thể tìm kiếm sự an toàn ở trong này, kể từ khi hóa thân người sói, bóng tối và sự cô độc như đang quyến rũ cô. Nhưng cô cũng có một khao khát thoải mái nằm duỗi người ở những nơi rộng rãi hơn.
An Nhiên đang tập chống đẩy trong khi trên lưng là những khối tạ lớn, cậu đã làm điều này được mười phút. Nhưng cậu không cảm thấy cơ thể mệt mỏi, chủ yếu là tinh thần cần tập trung cao độ để giải mã các sợi cơ, các nội tạng mà càng vận động lại càng rõ ràng kia. Nắng tám giờ sáng tốt cho sức khỏe, cậu cởi trần để cảm thụ món quà từ thiên nhiên ban tặng ấy lộ ra cơ thể tuy nhỏ nhưng chắc nịch. Đăng Lan hẳn phải tỉnh dậy rồi nhỉ? Cậu có một thói quen nắm bắt chu kì sinh hoạt của bất kì ai mà cậu gặp, điều đó sẽ giúp cậu tránh những phiền phức nảy sinh trong cuộc sống, nhất là khi cậu có ý định sống với ai đó một cách lâu dài. Những cặp vợ chồng mới cưới thường gặp những vấn đề trái giờ giấc, khi bạn gõ lạch cạch máy tính trong khi vợ đang ngủ, điều đó sẽ làm đối phương khó chịu và tạo nên xô xát. Dĩ nhiên đó chỉ là một ví dụ, cậu biết cô ấy sẽ không dậy sớm hơn tám giờ sáng và cậu cần phải chắc rằng mình không làm ồn đánh thức cô bé, con gái cần ngủ đủ giấc để da dẻ trở nên mịn màng.
Đăng Lan chui ra khỏi căn phòng chật chội, cô bé không thể tự gột rửa khuôn mặt bằng móng vuốt nên cần sự trợ giúp. Ngày đầu tiên khi tới nơi này cô bé đã ngủ li bì tới tám giờ sáng, vô cùng chật vật với kem đánh răng và khăn rửa mặt-những dụng cụ dành riêng cho con người. Cậu ta đã phải nghỉ tập giữa chừng để giúp đỡ cô bé.
Cậu ta cần phải nghỉ ngơi một chút, hãy căn vào thời điểm chính giữa buổi tập của cậu ấy. Đó là lí do cho tất cả.
An Nhiên đã nhìn thấy cô bé. Cậu nghỉ tập giữa chừng. Mặc dù ông cậu cũng nói rằng cậu có thể nghỉ ngơi mười lăm phút nhưng cậu bé thường bỏ qua nó, nghỉ ngơi là một sự xa xỉ mà cậu không cho phép bản thân. Nhưng lúc này cậu không thể không tận dụng sự xa xỉ ấy. Và cậu thích nó.
"Gưm…gưm…gừ…grù"
Cậu ta phát ra những tiếng động thật buồn cười khi cậu nhét cái bàn chải vào mõm cô. Cảm giác mát lạnh xộc vào đầu bất ngờ khiến Đăng Lan rùng mình một cái. Có một sự khác biệt giữa tự chăm sóc và được chăm sóc. Nó cũng giống như bạn không bao giờ cảm thấy nhột khi tự cù léc chính mình nhưng lại không thể không chống cự khi bị ai đó khác bạn làm điều tương tự trên cơ thể mình.
"Hiiiiiiiiiiiiiiiiiii" Đây là phiên dịch tiếng gầm gừ của cô bé sang ngôn ngữ loài người.
Chọc, ngoáy, chà xát. Mặt ngoài, mặt trên, mặt trong lần lượt bị xâm phạm. Kinh khủng nhất là…
"Gưmmmmmmmmmmmmmmmmm"
Cậu ta xoay ngược bàn chải về mặt chà lưỡi. Chà chà, thụt thụt…
"Xong rồi, giờ thì súc miệng nào."
Đăng Lan thở phào nhẹ nhõm khi cậu ta lấy ra một chậu nước, đây là giai đoạn cô bé có thể tự lo được. Liếc nhìn cậu bé qua ánh phản chiếu cô thầm nhủ: "Mình thực sự bị ràng buộc bởi cậu ấy."
Bữa trưa của hai ông cháu cũng kì cục không kém. Đó là một hỗn hợp của những chất béo đóng khuôn, protein đóng khuôn, vitamin đóng chai… Có vẻ như nó được trải qua những tính toán tỉ mẩn nhất để tạo nên sự cân bằng và tốt cho sự phát triển. Bạn chỉ mất ba phút để dọn dẹp tất cả chỗ đó mà vẫn có thể đảm bảo được cho cơ thể. Nhưng bữa ăn của Đăng Lan thì đặc sắc hơn nhiều, những món ăn được bày biện trong chiếc đĩa lớn đặt trên cái bàn loại dùng trên giường, đó là thành quả của cậu ta trong việc nghiên cứu sách dạy nấu ăn. Điều đó đã ngốn đi không ít thời gian riêng tư của cậu, vốn dĩ đã rất chật hẹp.
"Mời cả nhà ăn cơm!" Cậu hướng về cô và nói.
Đăng Lan chưa bao giờ có cái cảm giác này. Nó giống như là một sự xúc phạm to lớn. Cô bé là một đứa trẻ có lòng kiêu ngạo mãnh liệt. Khi còn là con người, cô được khen là thiên tài, phẩm chất chăm chỉ của cô bé khiến tài năng của cô nở rộ từ khi còn rất sớm và đã có thành tựu nhất định. Mặc dù được sống trong điều kiện nhất hô cửu ứng nhưng cô bé chưa bao giờ cảm thấy việc được phục vụ có gì sai trái.
"Chuyện gì vậy Đăng Lan?" An Nhiên hồi hộp chờ đợi cô bé ăn, sự chần chừ của cô làm cậu lo lắng. Có thể do mình nấu ăn rất tệ hoặc người sói không ăn đồ nấu chín như con người, dù sao đây là lần đầu cậu chăm sóc cho một người sói. Đăng Lan liếc nhìn thực phẩm trên bàn, thành thực mà nói nó trông không tệ chút nào, cậu ta thực sự là lần đầu nấu ăn sao? Dằn sự khao khát trong lòng, cô bé lạnh lùng truyền niệm cho cậu.
"Lần sau cho tôi một phần giống cậu." An Nhiên thoáng thất vọng gật đầu, ông cậu vẫn nhàn nhã như người xem xiếc và không hề có ý định xen vào chuyện giữa hai người. Nhìn vẻ chán nản của cậu, lòng cô bé có chút không đành.
"Cậu làm không tệ nhưng…thứ kia trông bổ hơn."
"À?! Ý cậu là sản phẩm cân bằng?" An Nhiên kinh ngạc hỏi, sản phẩm cân bằng là một loại thực phẩm được phát triển riêng cho người siêu phàm, mặc dù giá thành cực cao nhưng vị của nó thì chẳng ra gì, chỉ có một số lượng nhỏ sống khắc khổ mới dùng tới nó. Dĩ nhiên người thường cũng có thể sử dụng nhưng sẽ không thể hoàn toàn phát huy được. Có thể người sói cũng tương tự người siêu phàm chăng? Mặc dù cảm thấy tiếc vì sở thích mới chẳng có dịp thử bao lâu nhưng cậu cũng không phản đối. Nó chẳng độc, ngược lại rất tốt, trên hết cậu không biết khẩu vị của một người sói là như thế nào.
"Ừ, vẫn còn ở trong nhà, nếu cậu muốn mình có thể…"
"Không, không cần. Chỉ hôm nay thôi, tôi sẽ ăn hết chúng!" Cô bé hoảng hốt từ chối, đây là bữa ăn bình thường cuối cùng của cô bé, cô sẽ không từ bỏ nó dễ dàng như vậy.
"Nha, được rồi."
An Nhiên gật gù và với sự hối hận khi nuốt miếng salad đầu tiên, cô bé ăn ngon trong khi lòng đầy cay đắng, có cảm tưởng như bản thân là tù nhân tử hình, cô bé đã rút ra bài học: kiêu ngạo thực sự là một đức tính xấu. Và ông Hiên, nghiền ngẫm nhìn tất cả, nở nụ cười ý vị khi bữa ăn kết thúc.