Chương 76: Quá khứ tồi tệ. (2)

Lãnh Chúa Thời Đại: Binh Chủng Của Ta Là Goblin

Chương 76: Quá khứ tồi tệ. (2)

Chương 76: Quá khứ tồi tệ. (2)

Mưa rồi! Hạt mưa như những vết bút chì tô vẽ tùy ý chấm lên bến xe tấp nập.

Khung cảnh giờ đang phai nhòa đi.

Những con người vẫn cứ đi, chuyến xe vẫn cứ tới, thanh âm vẫn cứ nhộn nhịp nhưng đâu ai ở đây biết rõ mình mơ hồ đến nhường nào.

Người đàn ông gần Nam còn đỡ, khói thuốc lá vẫn tỏa ra một làn khói mờ mịt. Chứ dòng người đang đi trên đường đã trở thành những bóng mờ, tắm trong làn mưa xuân kỳ dị.

"Đi theo tao." Lão ta nói.

Còn Nam. Hắn ta thở dài một hơi. Hắn nói:

"Tôi có thể tin ông được chứ."

"Về điều gì?."

Người đàn ông hỏi lại, trong khi lão ta bước vào trong cơn mưa đấy.

"Báo thù!."

Nam đáp. Hắn giờ vẫn ngồi trên ghế.

Cả không gian giờ chìm trong một màu đen tối ảm đạm. Và thứ ánh sáng duy nhất ta có thể thấy bây giờ thì chỉ soi rọi lấy một người ngồi trên ghế. Còn lại, đều đã bị nhấn chìm trong bóng tối.

Tuy vậy, bên tai của hắn ta vẫn nghe rõ ràng giọng nói bình tĩnh của người đàn ông.

"Tao không giúp ai báo thù cả. Công việc của tao giờ là bắt những thằng khốn phải trả giá cho cái tội của chúng thôi.

Mày cũng vậy, ở đây thì nửa tiếng nữa công an sẽ bắt mày, đi theo tao thì tới sáng mày cũng sẽ bị bắt. Và tao sẽ không cầu xin cho cái tội mày đã gây ra gì cả."

Nghe vậy, Nam có hơi lặng người.

Thời gian cứ thế nhẹ nhàng trôi qua. Ta không biết rằng hắn ta đã suy nghĩ bao lâu trong cái không gian tăm tối đấy. Có lẽ đã rất nhiều năm, cũng có thế chỉ mới vừa một phút trôi qua.

Nhưng rồi Nam đứng dậy, một bước cho kiên định, một bước cho dũng cảm, và vô số bước chân tiến lên cho sự giải thoát.

Cứ như vậy, hắn kịp lao vào một chiếc xe taxi. Vừa vặn trước khi màn đêm nuốt chửng luôn cả cái bến xe.

Rồi chiếc xe taxi chạy. Nam nhìn về phía cửa kính.

Hắn ta có thể thấy rõ khung cảnh mờ mờ ảo ảo của những ngôi nhà. Cũng thấy được chúng đang bị nghiền nát bởi màn đêm.

Đèn đường cũng thế, chúng sáng lên rồi lại dập tắt.

Mưa vẫn cứ rơi. Thanh âm ồn ào của nó vang lên như tiếng ken két của băng radio cũ rít.

"Chúng ta đang đi đâu." Nam hỏi.

Và người đàn ông đáp:

"Đến cô nhi viện của tao."

Thế là cả hai yên lặng.

Nam lại quay sang ngắm khung cảnh sau lớp cửa kính. Dường như, chúng có một sức hút lạ kỳ nào đó đối với hắn. Dù trên thực tế, ta chẳng thấy gì ngoài một vết nhòe như trong một bức tranh sơn dầu.

Nhưng rồi, theo chiếc xe đi càng lâu, một vùng sáng xuất hiện.

Những ngôi nhà dần rõ ràng lên, con người trong đó cũng vậy. Chúng cứ như vậy, mãi cho đến khi một cái cửa xuất hiện, chắn ngay vùng sáng rực rỡ nhất khiến cho Nam nheo mắt.

"Đến rồi!." Người đàn ông nói.

Rồi một đợt rung lắc dữ dội kéo tới. Hắn ta biết là mình đã đến nơi.

Thế nên, hắn mở cửa ra, bước xuống xe.

Ngay lập tức, chiếc xe bị bóng tối nhấn chìm, để lại một thằng nhóc cùng một người đàn ông cao to.

Lão ta thì, bước đến và gõ cái cánh cửa to lớn đấy. Lại sau đó vài giây, một giọng nói vang lên.

"Về trễ quá đấy."

Theo sau đó là thanh âm cót ca cót két, rồi cánh cổng mở ra. một thiếu nữ, vừa ló mặt đã cằn nhằn:

"Mấy đứa nhỏ nói chờ ông về canh nồi thịt kho. Mà ông đi đến tận giờ này, mai thể nào đám đấy cũng quậy lên cho coi. Năm nào cũng thế, bộ làm công an..."

Nói đến nửa chừng, nàng ta trông thấy Nam, giọng cũng sững lại.

Rồi nàng ta quay sang người vẫn đang cười ngây ngô, bảo rằng:

"Ông còn chờ cái gì? Trời đang mưa mà! Vô lẹ đi, năm nay trời lạnh lắm."

Nói rồi, thiếu nữ cũng quay người, bước sâu vào vùng sáng. Theo sau đó là người đàn ông. Còn Nam, hắn quay đầu sang bóng tối đen kịt phía sau lưng, rồi cũng bước vào theo.

Ngay lập tức, một ngôi nhà tầm thường xuất hiện trước mắt Nam. Nó không cho người ta cảm giác chật chội, nhưng cũng không rộng rãi là bao bởi vì một đám trẻ giờ trùm mền, ngủ la liệt trên nền gạch.

Mà thiếu nữ trước mắt thì đặt một ngón tay trên miệng, nói khẽ:

"Chúng nó bảo ngủ vầy mới vui, nhất quyết không chịu vô phòng. Có đứa tính trải chiếu ngủ luôn trong bếp."

Người đàn ông lắc đầu. Còn Nam, hắn có hơi bối rối với điều này.

Rõ ràng, hắn có nhiều ý nghĩ về nơi mình sẽ tới. Nhưng không có cái nào trong đấy là tới một nơi như thế này.

Vậy nên, hắn đứng đó, yên lặng. Trước khi có chút bất ngờ chụp lấy một cái mền mà thiếu nữ nhặt dưới đất lên.

Nàng ta nói:

"Kiếm chỗ nào ngủ đi. Đừng nhìn lão ta tợn thế chứ ngoài trừ việc thất hứa rất nhiều thì cũng là người tốt. Lũ trẻ ở đây đều do ông ta nhặt về nên ngày mai có thêm một đứa nữa thì chúng cũng chả để ý đâu."

Sau đó, thiếu nữ lại quay sang người đàn ông, giọng có hơi bực bội:

"Còn ông, mau mau đi vào bếp. Cái cây trúc hồi giáng sinh còn đấy. Thiệp với tiền lì xì cũng đủ rồi, chờ mỗi ông treo lên với viết lời chúc thôi."

Nói xong. Thiếu nữ và người đàn ông nhìn nhau một hồi. Cuối cùng, lão chào thua, đành phải bước theo cô nhóc đi về phía một cánh cửa khác. Nhưng trước đó, lão có quay lại lườm Nam một cái.

Ý nghĩa của cái lườm đó khá rõ ràng. Lão ta hẳn là cảnh cáo hắn, nhưng thay vì một biện pháp cứng rắn hơn thì ông ta lại lựa chọn im lặng.

Nam không biết ông ta suy nghĩ ra sao, hay việc này có ý nghĩa gì.

Giờ đây, hắn chỉ cần vứt cái mền đi, bỏ chạy vào màn đêm tối kia thì mọi thứ có lẽ sẽ khởi động lại từ đầu.

Nó sẽ thực dễ dàng vì cái cửa rõ là không khóa, nhưng một thứ gì đó đã níu chân Nam lại.

Đi đâu?.

Hắn tự hỏi.

Rồi Nam lại nhìn lũ trẻ đang nằm ngủ say sưa. Lạ thay, hắn dường như biết tên lũ này, thằng Đạo, nhỏ Hồng, hay thiếu nữ vừa rồi là chị Vân.

Ở đây thôi.

Nam cứ như vậy kiếm một góc trong căn phòng, rồi trùm mền, mắt nhắm nghiền lại.

Hắn ngủ bao lâu?.

Không ai biết cả. Và Nam, chỉ tỉnh giấc khi mình bị lay dậy. Rồi khi đôi mắt nhòe của hắn mở ra.

Nam thấy được cái cảnh tượng rõ ràng nhất trong tất cả những cảnh tượng mơ hồ. Một buổi sáng sớm thôi, nhưng thứ ánh sáng mịt mờ của nó chiếu rọi lấy một bầu trời xám trắng trông thực tuyệt vời.

"Sao mày không bỏ chạy?." Giọng nói của người đàn ông vang lên.

Lúc này, Nam quay đầu lại, chậm rãi nói:

"Tôi sẽ chạy khi cần thiết. Nhưng nếu như đối mặt tốt hơn, tôi sẽ chẳng chần chờ."

Ngay vào thời khắc đó. Cái không gian hư ảo đến đau não này bắt đầu sụp đổ. Tất cả mọi thứ cứ như bị một tấm cửa kính bị một nhát búa hung hãn đập mạnh. Và sau một tiếng vỡ tan khiến người ta phải nhắm mắt lại, thì một không gian trắng xóa xuất hiện trước mắt của chàng trai hai mươi sáu tuổi đã tỉnh giấc.

Đối diện với hắn là một người y đúc hắn, như ta không cảm giác được gì đó khá là dữ tợn và mục nát của người kia.

"Thật lạ khi chúng ta có thể bình thản chứng kiến giai đoạn quan trọng nhất của cuộc đời chúng ta như thế." Kẻ ngồi đối diện Nam mỉm cười.

"Hạnh phúc cũng thế, vui cũng thế, sợ cũng thế, đau khổ cũng thế. Chỉ cần một vết hở, những thứ ký sinh trong tâm trí của chúng ta đều có thể khiến chúng bị nhiễm độc."

Nam không đáp.

Mà người đối diện hắn cũng chẳng có ý định dừng lại.

"Ta hiểu ngươi hơn chính ngươi, Nam à." Hắn nói. "Ta biết thứ ngươi sợ hãi, nhưng nếu chúng chọn đó làm chiến trường thì ngươi vẫn sẽ thắng."

"Vì ngươi không hối hận!." Kẻ kia đứng phắt dậy.

Hắn ta bước đi từng bước mãi cho đến khi quay lưng về phía Nam. Rồi cái giọng vốn bình thản của hắn đột nhiên âm u dần.

"Sớm thôi. Ý chí có cứng rắn mãi thì chúng vẫn quá yếu ớt."

" Nào!." Nó gầm lên, như một loài dã thú.

Rồi cái khuôn mặt đối diện với Nam cũng quay lại, nó trông như một khối thịt đang vặn vẹo và cái giọng thì đã khó mà nhận ra được đấy là giọng của nhân loại nữa rồi.

"Sớm thôi, ngươi sẽ hòa làm một với chúng ta! Không ngừng tiến hóa! Không ngừng vỹ đại! Không ngừng trở nên..."

Giọng nói chợt ngưng phắt lại....

P/s: Đây là thế giới tiềm thức của main nên ta muốn nó cực ảo. Các ông đọc thấy cực độ khó hiểu chính là lời khen tốt nhất cho ta. *Mỉm cười.