Chương 75: Quá khứ tồi tệ.

Lãnh Chúa Thời Đại: Binh Chủng Của Ta Là Goblin

Chương 75: Quá khứ tồi tệ.

Chương 75: Quá khứ tồi tệ.

Động cơ rầm rú của chiếc xe buýt đêm đã tắt hẳn. Bác tài nói:

"Xuống thôi bà con ơi."

Thế là đủ thứ người trên xe lũ lượt bước xuống. Ngày mai là tết rồi, người thành phố xuống dưới quê, người thành phố về thành phố, người dưới quê lên thành phố đều đủ cả. Và nhìn cái sắc mặt vui mừng đấy thôi thì cái bến xe phải mở cửa cả đêm này cũng trông khá nhộn nhịp.

Lúc đấy là gần hai giờ sáng, không khí lạnh ngắt. Nhưng nếu như đi ra cổng thì cũng đã không thiếu những người chờ sẵn trong những hàng quán bên lề đường. Người ta mặc áo khoác dày, ngồi nhâm nhi cốc cà phê hoặc thứ gì đấy trong khi chờ đợi người thân của mình.

Dòng người buổi sáng sớm vầy còn đỡ, chứ đến sáng nữa thì xác định là chen lấn, dù bây giờ thì nó vẫn tương đối đông. Đủ để nơi đây như một ngày hội nào đó mà ta phải chứng kiến những dòng người vừa đủ đi, nhưng cũng chả có không gian hoạt động nhiều.

Mà nói thực thì đông như thế, cũng nảy sinh ra nhiều chuyện. Giống như vào thời điểm này, một thằng nhóc đã bị bắt vì móc túi một người đàn ông trung niên cao gần hai mét, hung thần ác sát với một vết sẹo dài ngay mắt.

Ở điểm này, có lẽ một kịch bản thường thấy nhất là ông ta sẽ vả cho thằng nhóc đó vỡ mồm, xong dẫn tới dư luận xôn xao các thứ. Nhưng khi người đàn ông trông thấy ánh mắt như đang chờ đợi gì đó của thằng nhóc da ngăm đen, ốm đói và trên thân không có một bộ áo khoác gì thì cũng thôi.

"Đi theo tao." Lão ta nói, giọng vừa đủ để không ai ngoài hai người trong bến xe nghe thấy.

Mà khi ấy, người đàn ông rõ ràng thấy được vẻ thất vọng trong đôi mắt thằng nhóc. Có vẻ nó đang chờ mong ông ta mất bình tĩnh và động thủ.

Hẳn rồi, một trò kinh điển của lũ ăn vạ. Còn không, với chiêu trò móc túi của thằng nhóc này vẫn có thể được nếu như nó đổi một mục tiêu khác.

Ông ta nghĩ thế.

Nhưng cũng thực kỳ lạ, vì những giác quan chưa bị lão hóa của người đàn ông thời còn đi lính không cảm nhận được ánh nhìn săm soi nào. Ở khoản này, vốn còn làm nhân viên ngoài biên chế của đồn cảnh sát như ông ta rõ ràng bản thân mình ở mức nào.

Hơn nữa, cái chuyện bản thân ông ta là mục tiêu vốn đã là lạ rồi. Lũ móc túi hay lũ ăn vạ luôn tìm những con mồi mềm mại hơn là một kẻ như lão ta.

Thế nên, người đàn ông này dùng nửa giây để hoàn thành phân tích, và nửa giây còn lại để bắt bả vai của thằng nhóc. Rồi khi nó định la lên, ông ta khóa miệng nó bằng một câu nói:

"Tao biết mày đang chờ tao đánh mày."

Lời nói đó của người đàn ông làm cho thằng nhóc sững người lại. Cái ánh mắt của nó kỳ dị nhìn ông ta như một người ngoài hành tinh, trong khi cả hai đã ngừng lại quá lâu nên những người đi bộ trong bến xe đã bắt đầu chú ý đến cả hai.

"Nếu mày muốn nhờ ai đó giúp mày, như không phải đau đớn thì theo tao." Người đàn ông chỉ vào một cái quán cóc.

Nói xong, lão ta cũng chả hề chờ đợi thằng nhóc mà bước vào trỏng ngồi luôn. Trong khi đó, tên nhóc này sau một hồi do dự cũng quyết định bước vào. Nó đẩy ghế ra, ngồi đối diện với người đàn ông.

"Tên mày là gì?." Lão hỏi, khi nó đã ngồi yên vị.

"Trần Văn Nam."

Thằng nhóc, mà giờ ta sẽ gọi nó là Nam dùng một chất giọng khàn khàn đáp lại.

"Ồ, tên đơn giản đấy. Thế muốn ăn gì trước không?." Người đàn ông nói.

Rồi lão ta nhoẻn miệng ra cười khi đối diện với ánh mắt cảnh giác của Nam. Lão lại nói:

"Ăn đi, có thực thì mới vực được đạo chứ, tao chả lẽ còn câu kết với chủ quán bỏ thuốc ngủ vào đồ ăn. Mày biết đó là không thể mà, phải không?."

Chính lời nói cợt nhã này của người đàn ông khiến Nam quay mặt đi. Nhưng nó vẫn thừa nhận là lão này nói đúng, vậy nên, nó không ngăn lão mua bốn cái bánh bao, càng không bỏ cái bánh bao mà người đàn ông đặt trước mắt nó mà nhấm nuốt.

Còn người đàn ông, lão lụm luôn ba cái bánh bao to tướng ngon lành.

Rồi khi mọi thứ xong xuôi. Người đàn ông lại hỏi:

"Mày có thể nói những gì mày muốn nói."

Mà Nam, sau một lúc chần chờ mới nói:

"Ông biết vụ băng đảng ma túy sử dụng trẻ em để trao đổi buồn bán không? Chính tôi là người đã báo đấy, bằng một tin nhắn qua điện thoại."

Người đàn ông cười. Nhưng đôi mắt lão thì không cười. Cũng bởi lão ta đã tham gia cái chiến dịch vây quét cái tổ chức đó hồi đầu tuần trước, rồi xử lý cái công việc liên quan đến nó mãi cho tới hôm nay mới lết xác về được.

Tuy nói, thằng nhóc này rõ ràng là đang nói dối. Nhưng đúng là cảnh sát đã nhận được một thông điệp từ một người nào đó mà giờ họ vẫn chưa công bố, và nó thì tinh vi hơn rất nhiều so với 'Tin nhắn qua điện thoại' của thằng này.

Cũng có nghĩa, lão ta câu trúng con cá lớn rồi.

"Vậy sao? Chó Hoang nhỉ? Nhờ mày mà bọn tao hốt trọn cả ổ đấy, thằng Đầu đỏ này, thằng Ách bích này."

Nam đứng phắt dậy. Nhưng giọng nói của người đàn ông thì nhanh hơn.

"Mày biết hậu quả của việc chạy mà đúng không?."

Nam lại ngồi xuống. Hắn nhún vai, nói:

"Tôi coi như xui."

Còn người đàn ông thì cười phá lên, cái dáng vẻ dữ tợn của lão làm cho vài người đi đường liếc mặt tới.

"Còn tao thì may muốn chết. Công trạng tự dưng trên trời rơi xuống." Lão đáp.

"Thế," Người đàn ông đan năm ngón tay vào với nhau." Một đứa đã chạy thoát khỏi chỗ đó như mày sao phải làm cái trò thế. Đừng có nói với tao là muốn móc ví kiếm ít tiền ăn cơm đấy."

Vào thời điểm này, khuôn mặt của Nam tràn ngập sự bất đắc dĩ. Hắn ta biết rõ nếu như mình không có một nguyên do nào chính xác thì xem như là về đồn luôn.

"Nhà tôi ở đây. Ông biết rõ mà phải không, hoàn cảnh của chúng tôi đấy." Hắn nói.

Mà nghe lời của thằng nhóc trước mắt, người đàn ông có một chút trầm ngâm. Rồi lão sờ trong túi, móc ra điếu thuốc cùng với cái bật lửa.

Lão châm lửa, rít một hơi, rồi nói:

"Bọn mày đều phạm tội. Luật pháp không tha cho những đứa đã bán ma túy rồi đâu, dù tao biết rõ ràng rằng lũ chó đó đánh đến chết những thằng không đi bán. Mà, nghe nói mày cũng mới gia nhập đâu đây một năm, trước đó thì ở đâu?."

Lúc này, cũng không biết là do người đàn ông khá thân thiện hay do bản thân thiếu niên biết rõ ràng rằng mình bỏ chạy cũng vô ích rồi nên hắn mới trải lòng rằng:

"Nước CA, tôi bị bán qua bển hồi hai năm trước. Rồi trốn về được, xong cũng bị bắt vào trong tổ chức luôn, hên là nó không chích một liều ma túy vào người."

"Vậy sao?." Người đàn ông gật gù."Thế sao mày lại tự để lộ bản thân vầy, khi đã cố đến thế."

"Vì tôi đâu còn nhà nữa." Nam đáp."Chú tôi bán nó rồi, còn tôi thì tới đồn vẫn chưa đủ. Tôi phải để thằng chú khốn nạn đó chịu nhiều hơn nữa."

Nghe vậy, người đàn ông ồ lên một tiếng, lão nói:

"Thế là mày cố ý móc túi tao giữa bến xe, rồi khi tao phát hiện ra thì sẽ đánh mày gần chết. Khi đó thì sẽ có xe cấp cứu và chuyện này sẽ xôm lên. Rồi mày tự bộc ra là mày là đứa gửi tin cho công an, sau đó cũng tiện thể kéo luôn chú mày và những họ hàng của mày luôn phải không?. Còn về sau, tao nghĩ chắc mày cũng chả quan tâm về nó nữa chứ gì."

Nam quay đầu đi. Rõ ràng, kế hoạch của hắn là thế.

Nhưng trong bảy tỷ người trên Trái Đất thì quỷ mới biết hắn ta làm sao đụng trúng một lão cảnh sát đây. Đúng là thay vì vầy thì hắn mua tờ vé số có hơn không, dù trong túi hắn giờ đúng là không có tiền.