Chương 69: Thăng cấp cho mồi lửa. (2)

Lãnh Chúa Thời Đại: Binh Chủng Của Ta Là Goblin

Chương 69: Thăng cấp cho mồi lửa. (2)

Chương 69: Thăng cấp cho mồi lửa. (2)

Vào lúc những tia sáng sớm đầu tiên xuất hiện là lúc anh hùng goblin rời đi. Nhưng vì vài vấn đề an toàn mà Hoàng Kim Chủng đã ở lại với Nam với một mức ban thưởng hậu hĩnh.

Điều ấy làm cho con bé nắm thực chặt tay của Nam, và nếu không phải hắn ta yêu cầu thì Hoàng Kim Chủng của chúng ta đã ôm lưng của hắn như một con koala để hoàn thành tốt nhiệm vụ rồi.

Rõ ràng, lời đề nghị về những món thịt của Selena có sức hút mãnh liệt với cô bé này.

Mà vì vậy, Nam cũng khá là không tiện khi làm công việc hậu sự của mình. Mặc dù, chàng trai của chúng ta đã xuất sắc trong khi tái tổ hợp lại bọn goblin và bắt đầu một bữa sáng miễn cưỡng.

Trước đó, Nam đã tu sửa lại thành tường cùng những thứ bị sụp đổ trong cuộc chiến. Và cũng vì trong hang động vốn cũng đã dự trự lượng đá và gỗ đủ để hắn xây dựng mới lãnh địa một lần nữa nên hắn ta cũng không cần bận tâm gì nhiều với chuyện này.

Cứ thế, khu căn cứ được trùng kiến như mới rất nhanh. Tuy nói, những vệt máu dài cùng hương vị hôi thối không thể nào tả được cũng quanh quẩn khiến bữa ăn tồi tệ của Nam lại càng tồi tệ hơn.

Xác thực, vì thịt tươi của Nam là đến từ những chuyến săn sáng sớm của lũ Hogoblin. Giờ thì chúng đã chết gần hết, số sống thì cũng chả tốt đến đâu nên cả lãnh địa phải dùng thịt khô ăn tạm.

Goblin và Hoàng Kim Chủng thì khỏi nói. Lũ này sau một trận chiến khốc liệt đã sớm đói ngấu nên cũng chả chê thứ gì tống vào mồm mình lúc này.

Còn Nam, cái lưỡi của hắn lạ thường chiều chuộng cái vị 'Thịt gà chính tông' quen thuộc.

Nam ăn khá là chân thành mà chẳng may mảy để ý rằng mình đã từ thiên đường rớt trở lại địa ngục.

Rồi lửa thì vẫn cứ cháy đều đều mà đôi khi phải thêm gỗ vào, vị thối vẫn cứ xộc lên, còn bữa ăn chóng vánh thì kết thúc một cách mau lẹ.

Trời giờ đã sáng rồi.

Ánh nắng dịu dàng soi rọi lấy thân xác mệt mỏi của lũ goblin được Nam đặc cách cho buổi chiều mới đi làm. Mà chúng thì tận dụng khoảng thời gian đó để ngủ thẳng cẳng trong ngôi nhà của mình.

Nam thì vào hang động. Trong khi Hoàng Kim Chủng vẫn vừa ăn vừa nắm chặt tay hắn mà lẽo đẽo theo sau.

Rồi cả hai cùng ngồi trên giường, một người thì định bắt đầu công việc của mình, còn một sinh linh lại ăn snack rôm rốp.

Hoàng Kim Chủng vẫn luôn như vậy, dù ta thấy phần lớn thời gian là những màn xấu hổ của đối phương, nhưng xét trong vòng hai mươi tư giờ thì chẳng ai bảo rằng nàng ta không ngoan ngoãn cả.

Ít nhất, con bé khá yên lặng cho đến khi túi thịt khô của mình hết và mò đến chỗ của Nam.

Chính vì vậy, dù một bên tay có tí khó chịu nhưng hắn ta vẫn tập trung vào công việc giảm đi một chút của mình.

Làm ăn dưới danh nghĩa của chính phủ nói dễ dàng thì cực dễ, vì hàng hóa họ bán ra toàn vũ khí mũi nhọn của công nghệ không.

Mà lại, nhờ vào những thông tin hữu ích và thái độ đoan chính thì nơi đây vừa có thị trường, vừa có rất nhiều nhân tài đổ vào.

Nhưng khó ở chỗ mà thế lực lớn nào cũng có là một môi trường cạnh tranh. Ở đây, đôi khi là rất khó thở khi ta muốn bò lên trên càng cao nữa.

Trong đó, Nam và Trần Hạ Lam chưa chắc là có tài nhất. Nhưng ưu thế của bọn họ lại xác lập một địa vị khá vững trải, đủ để bọn họ bắt đầu tận dụng tài năng của mình rõ rệt hơn trong cái sân chơi rộng lớn này.

Về khoản này, hắn và Hạ Lam phối hợp khá là nhịp nhàng mà chẳng cần ai phải nhắc nhở ai.

Đơn giản và dứt khoát, Nam đối nội, hắn có nhiệm vụ tiến hành các chuyến thuật marketing bằng gia vị. Còn Hạ Lam đối ngoại, dựa vào tài ăn nói của mình để mở rộng mối quan hệ của tổ tam giác lên trên tất cả các đoàn thể lớn nhỏ của phe chính phủ.

Phải, dù chả đi chi tiết vào những màn hội thoại dài dòng, những câu nói sáo rỗng, những cảnh nhạt thếch với nội dung cơ bản là đưa hàng ra, hai, ba dòng bình luận trầm trồ, rồi phản ứng dẫn tới sau đó, xong cái tả thu hoạch là xong chục chương.

Ừm...Đáng lẽ chúng ta có thể thấy nhiều hơn nếu như câu chuyện này không được bố cục theo lối quân sự mà không phải là đi làm kinh tế.

Thế nhưng, vị tác giả vẫn có thể câu chương về vài câu triết lý đại khái như này.

"Người ta thường nói lũ thành công luôn biết phải làm gì và mình phải trả cái gì. Trong trường hợp đó, Nam và Trần Hạ Lam là hợp cách. Và khi tư tưởng đã thống nhất, sức mạnh của sự đoàn kết giữa hai thiên tài luôn khá là kinh khủng."

Vậy là xong, chả cần dài dòng làm gì.

Nam cứ bận rộn với những giao dịch, Hoàng Kim Chủng cứ lo ăn, lũ goblin cứ lo ngủ.

Thế là thời gian cứ trôi chầm chậm cho đến thời điểm gần mười giờ, một thân ảnh khiến đôi mắt Hoàng Kim Chủng sáng lên rực rỡ.

Còn Nam, khi hắn đang bàn về chuyện phân phối gia vị với một đại diện hãng quần áo kiêm áo giáp thì bị lôi đi với một sức kéo mãnh liệt. Sau đó là Hoàng Kim Chủng, vốn đang nắm tay Nam thực là chặt.

Rồi khi Nam trả lời được hai câu trong ba câu hỏi nhân sinh thì hắn đã ở bên ngoài, cùng với Hoàng Kim Chủng hình như do bất ngờ nên nắm cái túi chậm, khiến cho vài miếng thịt khô rớt ra.

Mà một tội ác tàn bạo đến thế, một sự khinh nhờn đến vậy thì làm sao ngăn được cô bé lên tiếng với giọng điệu ba phần ủy khuất, bảy phần không khoan nhượng đây.

"Selena! Thịt thịt của thịt! Thịt thịt của thịt!."

Tiếc thay cho cô bé tội nghiệp, lời của cô nào đến tai của Selena, kẻ đang hưng phấn với viên hạch năng lượng cuối cùng đây.

"Ơn cha, ơn mẹ. Ta đã thành công. Nam, mau chứng kiến thời khắc này cùng với ta." Anh hùng goblin nói.

Mà Nam, hắn chỉ vừa viết một vài dòng cốt tạm dừng cuộc trò chuyện chú định dài dòng để bắt lợi ích của mình. Rồi khi hắn mới ngửa đầu lên, Nam và cô bé vẫn đang kháng nghị hăng say lại bị lôi đi.

Bên tai Nam còn nghe được giọng nói thiếu nữ nữ đang khiến hắn bay vút như một cơn gió, nhanh chóng và xảo điệu lao tới căn phòng chứa pho tượng.

"Nhanh nào! Hãy thật nhanh nào!. Đây là thời khắc mà ta, và các ngươi không thể bỏ lỡ một giây nào."

Chính sự vội vã đó làm Nam sau khi tiếp đất định nói gì. Nhưng rồi, khi hắn nhìn thấy những đường vân màu đỏ rực đang lan tràn khắp cả căn phòng đặt pho tượng thì hắn ta lại câm như hến.

Tất cả, những đường vân ấy bện xoắn vào nhau rồi thành những hình ảnh mơ hồ.

Tất cả, đại địa này đang nói, bầu trời đang kêu rên, và những lời thì thầm khiến cho trái tim của cả ba sinh linh trong căn phòng này rạo rực hết cả lên đang vang rền.

Khác với hỗn loạn mà điên cuồng. Chúng đang ca ngợi, về mồi lửa của hàng ngàn hàng vạn văn minh như muốn thổ lộ hết sạch những điều lý thú ấy.

Nó muốn cho mọi người nghe rõ tiếng gầm của người khổng lồ, tiếng sắt thép hòa cùng lửa nung của người lùn, hay thanh âm xé gió của lũ rồng cao ngạo.

Nó muốn để mọi người thấy cánh rừng bạt ngàn cùng những người elf đang cư ngụ.

Nó muốn vượt qua ngàn tầng sóng biển để lội sâu vào đại dương, nơi đủ loại biển sâu chủng đang ca vang. Nó muốn lao tới sa mạc đầy lũ thú nhân cùng bọn rắn rết yên giấc.

Nó muốn để chúng ta chứng kiến hết. Nhưng lại khép đi quá vội vàng.

Chỉ thấy, khi những đường vân đỏ rực biến mất, một ấn ký hình dáng của ngọn lửa đã không biết từ khi nào xăm lên cổ tay của Nam.