Lạc Vào Nhị Thứ Nguyên Thế Giới

Chương 7: Vô đề.

- Này! Chúng ta rốt cuộc muốn đi đâu vậy?

Bên ngoài đường cái trống trải, Tsunayoshi vừa đi hai tay vừa đút túi quần, vẻ mặt mang theo tò mò lên tiếng hỏi.

- Cậu không cần phải biết đâu. Như vậy hiệu quả huấn luyện sẽ tốt hơn đấy.

Bước chân đều đều đi trên bờ tường rào ven đường, Reborn vẻ mặt thản nhiên đáp lại. Đối với đáp án vừa nhận được từ phía đối phương, Tsunayoshi tuy rằng không quá hài lòng thế nhưng cũng không có tiếp tục hỏi lại.

Đột nhiên bị ném tới dị thế giới không biết khi nào mới có thể trở về. Nếu trước đó có thể học tập tu luyện được đặc biệt tự vệ năng lực Tsunayoshi đương nhiên sẽ không bỏ qua. Dĩ nhiên! Dùng đạn Dying Will bắn trực tiếp vào đầu cái gì đã chứng tỏ qua là sẽ chết thật đấy,Tsunayoshi chắc chắn là sẽ không lỗ lãng dùng thử.

Thời gian trôi qua mau, ước chừng đi bộ được khoảng 15 phút, Reborn bước chân cuối cùng ngừng lại.

- Hm... Tới rồi!

- Nơi đây là...

"Một cây cầu nhỏ bắc ngang qua con sông chảy xuyên qua thành phố?". Tsunayoshi trong lòng thầm nhủ. Chỉ là cậu thật tò mò Reborn dẫn mình đến nơi này rốt cuộc có thể làm được gì đây?

- Bốp!

- A!!!

Một cú đánh bất thình lình từ phía sau. Tsunayoshi vẻ mặt kinh hoảng hét toáng lên. Không hét lên không được a. Bởi lẽ bất cứ một ai đột nhiên bị người từ phía sau xô ngã trực tiếp xuống sông mà không hoảng loạn hét lên mới là lạ. Quan trọng nhất chính là...

- Re... Ọc ọc...! Reborn, cứu... Cứu tớ với! Tớ không biết bơi...!

Hai tay hai chân vùng vẫy loạn trong lòng nước, Tsunayoshi hoảng sợ kêu lên.

Thề với chúa! Trong đầu cậu đã cố gắng mô phỏng lại động tác của các vận động viên bơi lội từng thấy trên ti vi. Thế nhưng không hiểu vì sao cậu càng muốn sải tay bơi về bờ cơ thể lại càng nhanh chìm xuống. Tsunayoshi tâm tình thật lạnh thật lạnh đấy! Tất cả hi vọng hiện giờ chỉ có thể dồn toàn bộ vào đang... thảnh thơi ngồi uống trà trên cầu, Reborn.

- Đồ vô dụng! Quả nhiên là không thể trông chờ điều gì kì tích được từ phía cậu.

Reborn vẻ mặt nhạt nhẽo mắng.

Thấy được cảnh này, Tsunayoshi trong lòng chỉ muốn thét lên. "Lạy má! Ai mà sắp bị chết đuối còn có thể bình tĩnh được cơ chứ?" Âm thanh phát ra thế nhưng là...

- Cứu... Ọc ọc... Mau cứu... Mau cứu tớ... với... Ọc...!

- Chán cậu quá! Mau nắm lấy đi!

Đợi đủ ước chừng 3 phút sau khi Tsunayoshi đã uống không biết bao nhiêu nước sông vào bụng, Reborn mới giống như ảo thuật lấy ra một sợi dây thừng dài trên tay, mặt tỉnh bơ vung dây ném xuống.

Ở bên dưới dòng sông Tsunayoshi thấy vậy tựa như chết đuối gặp được cọng rơm cứu mạng, tức thì dốc hết sức lực muốn tóm lấy đầu kia dây thừng. Chỉ là ngay khi đầu dây thừng được cậu chàng nắm vào trong tay, ác mộng của Tsunayoshi cũng là từ đó bắt đầu.

- Rất tốt! Hiện tại có thể huấn luyện được rồi. Nội dung bài huấn luyện đầu tiên chính là:....

- Không sợ tử vong tinh thần thép!

Nói và đầu dây thừng trong tay Tsunayoshi giống như mọc ra mắt vậy, lòng vòng lòng vòng lập tức quấn quanh cổ cậu, thít chặt.

- Cái này...!

Cảm giác không lành đột nhiên hiển hiện lên ai đó trong đầu.

- Lên nào!!!

Reborn một tiếng hô lên. Thân thể lập tức nhảy tõm sang phía bên kia cây cầu nhỏ. Trên tay không biết từ khi nào đã lấy ra một quả cân lớn. Bên trên ghi chú rõ 100kg. Lập tức Tsunayoshi cơ thể cả người bị dây thừng lôi kéo nổi lên khỏi mặt nước, thoát khỏi được cảnh chết đuối. Chỉ là vừa thoát hang cọp lại vào ổ sói. Cái cảm giác bị thòng lọng thắt cổ tự tử dưới gầm cầu hiện giờ cũng không khá khẩm gì cho cam.

- Ặc... Ặc...~ Reborn... Cậu... làm gì... thế... hả...?

Tsunayoshi nước mắt dàn dụa chật vật thốt lên.

Phía bên kia cầu đá, Reborn cực kì tinh chuẩn ước lượng thời gian, ngay lúc Tsunayoshi tưởng chừng như sắp nghẹt thở chết ngất đi, đối phương mặt tỉnh bơ ném đi quả cân 100kg trên tay. Một bên hưởng thụ cảm giác cơ thể lên như diều gặp gió bay vút về lại trên cầu, một bên tỉnh táo lên tiếng giải thích.

- Cũng không có gì! Đây chỉ là cách huấn luyện đặc biệt của tôi để giúp cậu thích ứng với đạn Dying Will mà thôi. Nếm thử tử vong cảm giác đi, đối mặt với nó, cảm nhận nó, khống chế nó, bỏ đi sự có mặt của nó. Đây là cách nhanh nhất để cậu trở nên cường đại!

Đáp lại lời nói của Reborn thế nhưng là...

- Ọc... ọc... ọc...~

Một chuỗi bong bóng nổi lên từ trong lòng nước.

Lại là 3 phút sau đó!

- Rất tốt! Lần này đã học được yên tĩnh hơn rồi đấy!

Reborn vẻ mặt cười nhạt, một lần nữa cầm ra trên tay một quả cân nặng, như cũ ghi rõ 100kg. Thân thể giống như đu dây... Lại nhảy!

-...... Ư... ư...!

Tsunayoshi hai mắt trợn trắng, giống như cái xác trôi lơ lửng trên không trung không nói lên lời. Chỉ là không nói chuyện cũng không có nghĩa là cuộc huấn luyện sẽ ngừng lại. Bởi lẽ ngay khi Tsunayoshi cảm giác mình lập tức sẽ bị treo cổ chết, Reborn lại một lần nữa ném mất quả cân. Tsunayoshi tức thì lại rơi tọt xuống sông tiếp!

Một buổi chiều trời trong nắng ấm. Tsunayoshi đã không biết mình lên lên xuống xuống, bồi hồi giữa ranh giới sinh tử biết bao nhiều lần. Tinh thần cậu chàng giờ này đã chết lặng không còn cảm giác. Chỉ là cũng chính vào ngay lúc đó, Reborn không biết khi nào bên ngoài quả cân 100kg vác trên lưng, trên tay đã có thêm một khẩu súng ngắm đen tuyền.

- Đã đến lúc rồi! Cháy lên đi ngọn lửa Dying Will!!!

- PẰNG!!!

Vẫn như cũ là một phát súng head shot ngay giữa trán. Chỉ là lần này không còn nữa kinh hoảng tiếng kêu, không còn nữa người bên ngoài chứng kiến.

Tsunayoshi thân thể như cũ cứng đơ treo giữa không trung. Hai mắt nhắm tịt. Da mặt do ngâm nước quá lâu tái nhợt như người chết. Chỉ là khi đôi mắt ấy bừng mở ra. Vẻ mặt hờ hững cùng ngọn lửa màu cam bùng cháy nơi trung tâm trán.

- Dù cho có chết... ta cũng phải thắp lên ngọn lửa này!!!

Tsunayoshi giọng lạnh nhạt.

- Rất tốt! Cậu đã thành công rồi.

Reborn cười đáp lời.

Lời vừa dứt, Tsunayoshi cơ thể tức thì mềm oặt hết sức lực. Dây thừng thoáng cái buông lỏng xuống. Chỉ là lần này ngay trước khi Tsunayoshi cơ thể rơi xuống lòng sông, Reborn cả người đã trước tiên bay lên đá cậu ta một cước đưa tận vào bờ.

- Cuộc huấn luyện ngày hôm nay đến đây kết thúc!

Reborn tựa như tổng kết tự nhủ. Ngọn lửa trên trán Tsunayoshi dường như nghe hiểu được tức thì co rụt lại tắt đi.

Dưới trời chiều, một cậu nhóc nhỏ xíu đứng ngắm nhìn chân trời. Ở bên cạnh cậu ta, chàng thanh niên trẻ đã ngủ vùi trong giấc mộng đẹp... trước khi về nhà.

...

Kết thúc chương 7.