Chương 2: Ta đại biểu ánh trăng tiêu diệt các ngươi!

Lạc Vào Nhị Thứ Nguyên Thế Giới

Chương 2: Ta đại biểu ánh trăng tiêu diệt các ngươi!

Tạm không nói đến việc Tsunayoshi bị tên lưu manh tới gần hắn thô lỗ lôi dậy trấn lột tiền. Ngay khi tên lưu manh còn lại nhận lệnh đi tới bên cạnh cô nàng lạ mặt kia, giống như nào đó nguy hiểm đe doạ cảm giác tới gần làm bừng tỉnh giấc, vốn đang suy yếu nằm gục trên mặt đất cô gái đột nhiên mở mắt. Khuôn mặt mang theo sâu đậm đau thương và tịch mịch khiến cho người chết lặng nói chuyện.

- Ngươi, cũng muốn đến để giết ta sao?

Tsunayoshi: "......"

Đám lưu manh: "......"

- Ác? Cái quỷ gì vậy?

Tên lưu manh tới gần lập tức sửng sốt, sau đó tức thì chuyển thành cười dâm đãng đi tới gần.

- Bé con, đừng có tránh anh! Có trách bạn trai của cô em quá vô dụng. Có điều cũng không có sao. Bởi vì từ giờ phút này trở đi cô em chỉ cần đi theo ngoan ngoãn hầu hạ bọn anh là được rồi.

Không thể không nói, mặc dù cô nàng trước mắt kia thật tình chẳng liên quan quái gì đến mình, thế nhưng năm lần bảy lượt bị mấy tên lưu manh bên cạnh như vậy tổn hại nói chuyện cùng hành động, Tsunayoshi lúc này trong lòng quả thực lửa giận thăng cao lên vạn trượng. Giận dữ vô cùng!!! Nếu như ở bên cạnh có viên gạch vậy hắn đoán chừng lập tức liền muốn dùng toàn lực đập vỡ đầu đám lưu manh này. Đáng tiếc trước đó bị đánh tơi bởi hắn hiện tại chỉ có thể tự giận mình nhắm chặt mắt mặc kệ tên lưu manh bên cạnh mình lục soát lấy hết tiền bạc trên người. Cơ thể bị đánh gãy không ít xương, đau nhức không ngừng. Hắn giờ thực sự không còn một chút sức lực nào.

Chỉ là Tsunayoshi thật tình không nghĩ tới, ngay khi bản thân mình nhắm mắt lại cũng là lúc tên lưu manh tới gần cô gái kia tiếng nói vừa dứt. Nụ cười cùng thái độ của đối phương cũng bởi vậy đốt lên mạnh liệt địch ý của cô gái lạ.

Giống như mộng tựa huyễn từng điểm điểm ánh sáng nhỏ nổi lên trong không khí. Trong ánh mắt không thể tưởng tưởng của mọi người, một cột ánh sáng giống như xuyên phá bầu trời chiếu lên người cô gái lạ. Dưới mặt đất xoay tròn xoay tròn lan rộng lấy một vòng xoáy lỗ đen đen kịt sâu không thấy đáy. Từ bên trong tức thì trồi lên một chiếc vương toạ màu vàng óng tinh xảo quý phái, rộng lớn bốn năm người ngồi cũng vừa. Bên trên cắm lấy một thanh đại kiếm hình đâm thật lớn. Rãnh vân màu tím chạy dọc theo thân kiếm. Đứng ở bên cạnh, bá đạo đạp một chân lên vương toạ lúc này nào đâu còn có cô gái yếu đuối thảm đạm tựa như sắp chết khi trước. Thay vào đó giờ là một cô nàng oai hùng phấn chấn trong bộ chiến bào tưởng như lễ phục màu tím. Dưới người váy thì do màu hồng nhạt tơ lụa tạo thành. Đỉnh đầu mái tóc được cột lại bằng một chiếc nơ con bướm to tướng. Đuôi tóc xoã xuống sau lưng không gió tung bay. Một đôi con mắt sâu thẳm đau thương cùng u buồn. Hình ảnh xinh đẹp mà thê mĩ khiến người nhìn mà nín thở.

Chỉ là còn chưa để cho đám người kịp hoàn hồn sau chấn động, cô gái ấy trước tiên đã có hành động. Thân hình giống như bay đạp lên trên vương toạ lớn, hai bàn tay nắm chặt chuôi kiếm cắm ở bên trên rút mạnh ra. Hai tay nắm chặt vung lên! Kiếm quang loang loáng xuất hiện!

- A a a a....~

Một kiếm bóng ảnh chiếu thập phương! Tức thì ta đại biểu ánh trăng tiêu diệt các ngươi như vậy khung cảnh xuất hiện. Xung quanh bắt đầu liên miên là tiếng ngã gục. Thế giới trong khoảnh khắc trở nên yên tĩnh. Còn lại ở đó an toàn, duy chỉ có đang quỳ gối ngơ ngác tại chỗ Tsunayoshi. Giống như sứ đồ chứng kiến thần tích lẩm bẩm lấy!

- Gặp quỷ rồi! Thế giới này... Không có khả năng... Sẽ như vậy á!!!

Bá một cái! Giống như thứ nào đó xúc động dây thần kinh phản xạ. Ánh mắt của cô gái bất thình lình quay về phía Tsunayoshi. Hai tay nhấc lên thanh đại kiếm. Địch ý trong mắt không giảm mảy may.

- Đừng đừng đừng...! Kiếm... kiếm hạ lưu tình!!! Kiếm hạ lưu tình á!

Tsunayoshi quá sợ hãi. Lập tức thái độ rất chân chó hô to. Khả năng tình huống tiếp sau đó diễn ra lại hoàn toàn ngoài ra ai đó dự đoán.

Chỉ thấy vốn bá khí chếch lậu lộ rõ cô nàng trước mặt còn chưa kịp nâng lên đại kiếm chỉ về phía hắn, chợt giống như xì hơi bóng cao su, thoáng cái đã mất hết tất thảy sức lực, cả người tức thì ngã gục xuống đất.

- Ngươi, cũng là muốn đến để giết ta sao?

Giọng điệu đau thương một lần nữa vang lên, lặp lại câu hỏi khi trước. Chỉ là không ai biết nếu như câu trả lời của Tsunayoshi nếu như có mảy may sai lầm, hậu quả mà hắn phải gánh chịu sẽ ra sao. Có lẽ giống như bốn tên lưu manh đã nằm gục im lìn bất tỉnh nhân sự bên cạnh, hoặc có lẽ.... Còn tệ hơn! Ai biết được đâu này.

- Sao... Sao có thể u~ Xinh... Xinh đẹp như vậy... vậy cô nàng mới... mới... mới không nỡ lòng nào giết được đây này!!!

"Tốt nhất là mang về nhà nhốt lại nuôi á!" Đương nhiên, câu nói như vậy Tsunayoshi chỉ dám tự nói ra với chính mình ở trong lòng mà thôi.

- Luôn cảm giác ngươi đang suy nghĩ gì đó rất thất lễ với người ta ở trong đầu.

Cô gái nhè nhẹ đáp lại, giọng suy tư.

- Ặc! Nào... Nào có đâu! Cô cả nghĩ quá rồi. Phải biết... Trước đó còn chính là tôi chạy đến.... giúp đỡ cô đây này. Úc! Chính là vừa nãy, cô đột nhiên ngã gục xuống đất bất tỉnh. Chính tôi đã chạy tới nâng cô dậy muốn đưa đi bệnh viện đó. Cô còn nhớ rõ không?

Ai đó trong lòng chột dạ đáp.

- Hừm? Là như vậy phải không?

Cô nàng vẻ mặt ngốc manh ngốc manh nghi hoặc hỏi lại.

- Đương... Đương nhiên á!!!

Tiếng nói lắp bắp lắp bắp đáp lời vừa dứt.

Bá một tiếng! Nào là bá đạo vương toạ, nào là khủng bố đại kiếm, nào là hoa lệ lệ màu tím chiến bào, nào là quỷ dị lỗ đen...vv khoảnh khắc giống như bọt biển tan biến hết. Để lại chỉ là như cũ tái nhợt tái nhợt, yếu đuối yếu đuối một cô gái trong bộ váy áo màu đen giống như trước kia. Giọng điềm đạm suy yếu như bé mèo kitty nói chuyện.

- Vậy... có thể cho ta ăn cái gì không? Người ta... thật đói!

- Ùng ục...!

Tiếng bụng kêu ùng ục của cô nàng giống như đánh thức vẫn còn đang ngơ ngác Tsunayoshi.

- Được! Đương nhiên là được rồi! Cô đợi tôi một chút!

Bất chấp cơ thể giống như nát tan đau đớn, Tsunayoshi tâm tình vui mừng bước vội cố đứng lên. Hai tay dựa theo trí nhớ vơ lấy túi đồ mới mua từ siêu thị về. Bên trong có một ít đồ ăn vặt bánh kẹo cùng sữa tươi. Nhanh chóng lấy ra mang tới đưa cho cô gái trước mặt.

Đối phương nhận lấy bánh kẹo sữa tươi Tsunayoshi đưa đến xong, thái độ cảnh giác đối với hắn ta tức thì đại giảm. Tiện tay liền phá vỡ vỏ túi bách bích quy cùng một bịch sữa tươi, ăn uống ngon lành. Vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.

Nhìn ra được! Cô nàng trước đó hẳn là đã rất đói rồi nên mới ngất xỉu ra như vậy.

...

- Tohka!

Tsunayoshi đứng bên nhỏ giọng hô.

-....

Ai đó vẫn miệt mài ăn. Không có bất kì gì phản ứng.

- Tohka Yatogami?

Tsunayoshi giọng thăm dò. Hơi hơi gia tăng âm thanh hô.

- Ai...? Ai là Tohka?

- Anh đang nói chuyện với tôi sao?

Lạy chúa! Cô nàng cuối cùng dừng lại say mê ăn uống. Ngẩng đầu nhìn về phía Tsunayoshi, thế nhưng câu trả lời lại hoàn toàn vượt ra khỏi hắn ta suy nghĩ.

- Hừm? Cô chẳng lẽ không phải tên là Tohka hay sao?

Tsunayoshi trong lòng không khỏi có chút chần chờ, vẻ mặt không xác định hỏi.

-... Tinh linh không có tên gọi!

Giọng buồn buồn.

- Người ta đặt danh hiệu cho tôi là Princess (công chúa).

- Có điều nếu như anh đã nói như vậy... Vậy thì từ hôm nay trở đi anh liền gọi tôi là Tohka đi!

- Tohka! Tohka! Tohka Yatogami phải không?

- Hì hì... Tôi rất thích!

"Cười"

Tsunayoshi: "........"

...

Một ít phút sau...

- Tohka!

- Hừm? Có chuyện gì sao, Tsuna? (Nghi ngờ)

-...Không có gì!

- Vậy à! (Tiu ngỉu)

-....

- Tohka!

- Ừ, sao vậy Tsuna? (Chờ mong chờ mong)

-....

- Kể từ hôm nay... Xin hãy sống cùng Tsuna đi!

- Được! Tốt! (Khấp khởi khấp khởi vui mừng)

Và kể từ ngày đó trở đi, trong nhà của Tsunayoshi liền đã có thêm một người. Vận mệnh xoay vần cũng chính là bắt đầu từ đây.

...

Kết thúc chương 2.