Chương 5: Trước Ngày Vận Mệnh Đổi Thay

Không Thời Vũ Trụ Chiến

Chương 5: Trước Ngày Vận Mệnh Đổi Thay

Đại Hải Thế Giới thời không hỗn loạn. Đại đa số thế giới đều có chung dòng chảy thời gian, nếu không cũng chẳng khắc biệt là bao.

Nhưng một số thế giới đặc biệt như mười hai phương thế giới phong ấn năm xưa, thời không trôi nhanh hơn trông thấy.

Một năm(theo cách tính thời gian ở Trái Đất) nơi này có thể bằng 100 năm ở thế giới khác.

........

Năm 2010, vũ trụ Quơ Ưng Hê, tại thiên hà Ngân Hà. Trên hành tinh Trái Đất thuộc hệ Mặt Trời.

Ở một đất nước nhỏ bé nhưng anh hùng, nằm tiếp giáp với Biển Đông. Uốn lượn long hình, bên đại hải bên đại địa. Tựa Lạc Long Quân ngủ say trấn thủ bảo vệ hậu thế con dân. Nghe xong ắt biết, đấy chính cổ quốc Việt Nam.

Nơi kia long hình cổ quốc, tọa một trung học cơ sở trường, tự là Quang Trung. Bóng ngả xế chiều. Tiểu sinh trong trường nghe tiếng trống hiệu, lời thầy chưa dứt như loạn quận kéo bè kéo cánh mà xông ra đại môn.

Gió lào từ cửa xông qua, gió nóng lớp lạnh, xoáy lốc cuốn lên phả vào mặt lão kia trung niên người, bụi phấn thấy thế cũng a dua mà phả thêm cho phát.

Miệng há còn chưa đứt lời, thế mà tiểu sinh trong lớp đồng loạt tốc biến chẳng còn một đứa. Đã vậy, bụi bay bám đầy người, vài đám còn du lịch vô họng, kiến lão kia ho như sặc chuối. Quả thật thê lương khôn xiết. Tuy chuyển công tác đến đây đến cũng được thời gian nhưng thú thật lão chẳng quen nổi với kiểu này đám tiểu sinh.

Trống trường đã dứt hồi lâu, ấy vậy còn nghe được tiếng cuồng tiếu thiếu niên đám giữa tĩnh mịch học đường.

Phía kia tầng 2, lớp 9E, là lớp cuối dãy hành lang phía đông của trường. Ba tiểu thiếu niên cười đùa bên trong.

Đầu tiên là một học sinh khá là đẹp trai, cũng là cao nhất trong ba người 1m62. Nhìn thấy đầu tiên ở cậu, là nước da ngăm đen bởi cái sở thích bóng đá. Ngày cũng như đêm, hạ chẳng khác đông, hứng lên là cày mặt ra nắng mà đá. Đổi lại, nó được đá tiền đạo cho đội bóng của trường nhưng thi đâu thua đó =}} (suy ra) nó đá chắc cũng ngu. Dáng người tuy cao lại gầy tựa trông chẳng giống đội tuyển chút gì, đang lúi húi quét lớp. Cậu tên là Lê Huy Hoàng.

Đứa thứ hai đang nằm trong góc kia lớp, cũng đẹp trai ko kém. Nếu Hoàng đẹp trai kiểu men lì thì cậu lại đẹp trai kiểu thư sinh. Thân cao 1m60, mắt đeo kính to che đi sau hoắm thâm quần quanh ngươi, kết tinh thành quả ngày đêm tu luyện chân khí bên máy tính.

Liếc qua cũng thấy bình thường, nhưng cậu chính là một cao thủ karate. Nghe đâu sắp tới là kì thì lên đẳng, nếu qua hẳn là sẽ được đai đen. Vì siêng năng luyện tập nên người đô con sáu múi nhất trường, nhất là phần ngực còn lớn hơn cả đám con gái trong lớp, nên thiên hạ thân thương gọi cậu là.

" Vụ."

...Bốp...

"Dậy đi."

" LOL, thứ nhất bố tên Vũ, thứ hai bố chưa ngủ đang nằm đợi 2 con cờ hó các người đây. Nếu không phải là bạn thân, tao sút mi mấy phát rùi đó Đạt." Vũ làu bàu đứng dậy, ôm cái lưng đang bị trọng thương, suýt chút không giữ được đã phun ra ngụm máu.

Kẻ kia đánh lén hoàn tất, phút chốc đã ngự bục giảng phía trên, lè luỡi mà cười. Đấy Đạt chính là. Tuy rằng cả ba thân thiết, nhưng so với hai kẻ kia, đúng khác một trời một vực. Chiều cao chỉ có 1m51, người trông cũng có chút cơ, nhưng nhan sắc mà đưa ra so sánh thì... thật là khắm. Thật ra hắn cũng không đến nỗi xấu, chỉ là đi chung với một âu mỹ, một hàn quốc hắn chen giữa. Thật đúng là quá mất mỹ quan đô thị.

Hắn lè luỡi cười trừ:" Bớt nóng đê, đùa tí mà hehehe hạ hỏa hạ hỏa, xin lỗi nha, xin lỗi nha...."

Liếc nhanh con ngươi, phía kia Hoàng đứng cười chỗ:" Xin lỗi nha...Ngực. " Cả 2 đồng thanh, rồi chạy đi.

" Đứng lạiiiiii. " Vũ bật người xoay mình, nhảy nhanh qua bàn rồi tăng tốc tiếp cận hai tên kia.

Trong phòng học nhỏ, tiếng cười của ba thiếu niên vang vọng tới cả bầu trời, thật đẹp tiếng cười tuổi học trò. Nhưng, cả ba đâu hay vận mệnh của chúng đang bị đổi thay. Không biết,tiếng cười trong trẻo kia còn vang lên được bao lâu nữa.

Trước khi, thời gian trôi.

************

(Hòn Típ:3)

Các bạn đọc giả nếu thấy điều j khúc mắc cứ cm nhé, nhìn sẽ trả lời nhanh nhất.

Cảm ơn mọi người.