Chương 9: Cha của con.

Không Thời Vũ Trụ Chiến

Chương 9: Cha của con.

Thiếu nữ trông hắn, cúi đầu nhăn mày mà suy nghĩ khổ sở, lại lẩm bầm miệng trong. Ngỡ hắn sợ bản thân trách phạt suy nghĩ xin lỗi.

" Chị không trách phạt gì em đâu. Chỉ là nói thế thôi, trước sau thì cha Vũ viết ra là để người người đọc mà. Thấy em chú tâm mà đọc, chị cũng vui mừng thay cho ông ấy. Hầy..."

Nặng nề không khí liền đè lên cả căn phòng.

Im lặng!!

Không ai nói gì nữa. Thiếu nữ quay qua mà sắp xếp, vài ba quyển sách mà hắn làm rối tung lúc trước. Hắn thì cũng biết chuyện cha Vũ, nên cũng hiểu vì sao người kia liền thở dài.

" À mà, chị tên gì ạ?" Hắn nhanh liền phá nặng nề không khí.

" Chị à? Giang Thị thúy Vân là tên chị." Mi mắt không rời kệ mà đáp lời. " Còn em? Chết quên, mấy đứa đang ở nhà dưới đợi em đó."

Nhanh chân, hắn chạy vội đi và cười nói:" Em tên Đạt. Em xuốn nhà đây. Chào chị."

Bước chân nhỏ đần. Căn phòng lặng im. Chỉ nghe tiếng sột soạt sách kêu trên kệ và thanh thúy nước mắt rơi.

Nhỏ bé thanh âm, hòa lẫn tiếng nhẹ nấc:" Con lại thấy người rồi. Lại được một lần nghe tiếng người nói. Con vẫn nhớ tên người. Nguyễn tiến Đạt, cha của con ạ!"

************

Hắn vội chạy, liền quên cầm luôn " Sách Thánh Bảo Hộ " quyển này dày sách. Lại thấy, lời tựa cũng hay.

Hắn thật cũng đọc nhiều thứ, giả như khoa học, lịch sử, sinh học, vũ trụ học,.... Mỗi lúc hắn ngồi nét chán trường.

Nhưng, truyện lại khác, hắn ít đọc đến thương cảm. Không hiểu sao lần này, vài chữ đọc qua liền cảm thấy muốn đọc tiếp.

Bước đến Vũ kế bên người, đang chăm chú vùi mắt vào mằn hình.

" Ê, mi ơi."

" Sao đó?"

" Tao mượn quyển sách này của bố mi đọc nha?"

Vũ quay người nhìn lại.

Hắn giật mình mà nhìn kia đỏ hoe mắt.

" Sao thế? Mới bị Hoàng hiếp hay sao mà khóc đỏ mắt thế này?"

" Đùa, tao ngồi đây xem nãy giờ. Nãy thấy nó la toáng lên, đi ra đã vậy rùi." Hoàng giật mình phản bác ngay.

" Sao nói tao nghe nào? Thương thương."

" Thương đầu mày à. Bị bà bảo mẫu cho ăn hành."

" Ai thế? Mày giỏi thế còn bị ăn hành.Mà trong nhà ngoài mi, tao chỉ thấy chị Vân thôi mà "

" Ai giỏi thế?". Hoàng cũng vội hóng theo.

" Đó, bà chằn đó đó. Kiêm luôn sư phụ tao. Cứ làm sai là cho ngập mồm hành."

" Đâu thấy chị hiền mà, lại sinh nữa."

" Xinh thì đúng nhưng hiền thì... Cho con xin đi. Đừng nhìn bên ngoài, chết có ngày đó."

Vũ thở dài rồi để ý ngay quyển sách trên tay hắn:" Đây là?".

" À, tao định mượn mi quyển sách này này. Được không?" Vũ kia ánh mắt, lại thêm phần sầu bi." Sao mi nhìn tao kinh dị thế? quyển sách thôi mà."

" Không chỉ là, quyển sách kia là quển sách cha tao viết ngày trước. Cũng là quyển sách cuối cùng ông đang viết dở. Tao còn nhớ, ngày xưa ổng còn nói, quyển sách này sẽ là quyển sách để đời của ông. Nhưng viết chưa được bao thì ông thành ra như giờ."

" Èo, thế còn mượn được không? "

" Được chứ. Tao có quan tâm mấy quyển sách vớ vẩn này đâu, mày biết tao ghét đọc sách mà. Nhất là sách của ổng."

" Hehe. Ok, thế tao chôm luôn."

"Kệ mi, nhìn tao có giống đang quan tâm không." Thẳng tưng ngón giữa tay, trước mặt mà trêu đùa.

" À, dám chửi tao? Chết này." Vừa dứt lời hắn liền nhảy vào mà cù léc Vũ. Hoàng thấy thế cũng nhảy vào ăn hôi.

"Á... á... hự... Đừng mà ớ... hơ...hơ... ha... ha..." Từng âm thanh vui vẻ, có chút dâm dục cứ thế mà vang lên.

Vài điểm sau, liền thấy Vũ kia, y phục xộc xệch, mồ hôi ướt đẫm áo để lộ phần cơ bắp chuẩn gym, phía sau hàng "cúc" bị cưỡng mở gần hết. Khuôn mặt có chút sương sướng điểm, nhè nhẹ rên, bệt nằm dưới sàn.