Chương 46: Ngọc Linh Tuyền.

Không Gian Vạn Vật

Chương 46: Ngọc Linh Tuyền.

Hơi liếc mắt nhìn nam tử rời đi, Vũ Phong tiến lại gần hơn ba người Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão, Vũ Hưng.

- Không tiễn.

Nhỏ nhẹ một tiến, một bàn tay hắn đột nhiên tạo thành trảo thủ rồi bóp chặc lại.

- Á..a.a.a.a.a..

Một tiếng hét từ phương xa truyền đến khá nhỏ đối với mọi người nhưng lại tuyệt đối rõ ràng đối với hắn.

- Các ngươi tưởng bản thân trở thành Linh Sư cảnh, Nhập Linh cảnh sơ kì thì cảm thấy chính mình là chúa tể rồi sao?

- Hử?

Như từ trên cao nhìn dưới chúng sinh, Vũ Phong lạnh nhạt.

Ba người không thể làm gì hơn ngoài việc trốn tránh ánh mắt của hắn trong sợ hãi tột độ.

- Hôn ước của ta, các ngươi nghĩ rằng bản thân có thể tự định đoạt?

- Hôn thê của ta, các ngươi nghĩ muốn làm gì thì làm?

Tự cảm thấy buồn cười, hắn vừa lùi ra sau vài bước, vừa phất tay một cái lên mặt đất làm xuất hiện ra hai cái chậu nhỏ, cao cao đã được đậy nắp khá kĩ.

- Bộp bộp.

- Rất khá, rất dũng cảm. Và đây sẽ là phần thưởng thích đáng cho hành động của các ngươi.

Vỗ tay hai cái khen ngợi, hai thân ảnh, một Tam trưởng lão, một Vũ Hưng từ quỳ trên mặt đất tự dưng bay nhanh lại chỗ hắn.

Phặc.

Hai tay nắm cổ hai người, trong đôi mắt sợ hãi cùng cơ thể không ngừng run rẩy trên tay hắn, Vũ Phong dùng một ánh nhìn, một ánh nhìn trông chẳng có gì khác lạ in sâu vào tâm thần hai người.

Vùng vẫy, vẫy vùng, hai cơ thể co giật liên hồi, ánh mắt cũng trở nên dại ra không rõ lý do. Không lâu sau, hai gương mặt tràn ngập vui sướng xuất hiện, hai chiếc lưỡi đầy nước bọt lè ra thở hì hà, hì hục.

Buông tay ra để hai người ngồi chỗm hỗm xuống đất như hai con cẩu không hơn không kém.

- Ngoan, ngoan lắm.

Vũ Phong mỉm cười vút đầu họ, sau đó hắn chỉ vào hai chậu nhỏ, cao cao kia mà nhẹ nhàng nói.

- Đó là phần thưởng của các ngươi, mau ăn đi.

- Gâu gâu.

- Ẳng ẳng.

Hai tiếng sủa kì lạ phát ra từ Vũ Hưng cùng Tam trưởng lão nhanh nhẩu đáp lời hắn, tiếp đến hay người liền khom người xuống như hình dạng một con cờ hó, "bốn chân" vội vả tranh nhau chồm lấy hai chậu nhỏ, cao cao.

Rắc.

Rắc.

Không thể chịu được sức lực hai người, hai chậu nhỏ bể nát, chất "gì gì đó" trông rất kinh tởm cùng mùi hôi thối nồng nặc từ bên trong tràn ra, dính lên khắp thân thể, quần áo hai người.

- Gâu ẳng.

- Ẳng gâu.

Khó có thể diễn tả được sự vui mừng cực độ của Vũ Hưng và Tam trưởng khi thấy chất "gì gì đó", họ chẳng mấy chốc liền sủa lên vui sướng mà lao vào nhau liếm láp đối phương từ đầu đến chân rồi liến sang mặt đất từ trước ra sau, từ phải sang trái…
Kinh dị, kinh tởm, kinh khủng, chính là ba cặp từ có thể diễn tả hành động của hai người đã từng là có quyền cao chức trọng, một tiếng định người trong Vũ gia.

- Linh Sư cảnh đối với ta bất quá chỉ như một con chó mà thôi.

Không nhìn tình cảnh hai người thế nào vì vốn dĩ hắn không muốn nhìn và cũng chính là do bản thân hắn đã tạo ra. Vũ Phong nhìn hơn mười người còn quỳ rạp trên đất, ánh mắt kinh dị, mồm mép đã trào nước từ trong dạ dày nhưng không thể nôn ra ngoài vì cơ miệng không thể cử động, hắn cười ác nói

- Về sau nếu gặp ta thì tốt nhất nên tránh xa, nếu không sẽ chỉ có một con đường, đó là chết.

- Cút đi.

- Oẹ… ọe….

Phất tay một cái khiến tất cả mọi thứ ràng buộc được loại bỏ, trả lại tự do cho hơn 10 người quỳ dưới đất bao gồm Nhị trưởng lão, hắn một lần nữa quay người tiến về căn phòng của Triệu Mân Mẫn. Bỏ lại sau lưng đó là cả một sự sợ hãi tột độ, một sự run rẩy không thể phai cùng tiếng nôn mửa dồn dập. Và tất nhiên, đó là hai con cờ hó hình người vĩnh viễn không thể khôi phục.

Đối với Vũ Phong, nếu không phải hắn nắm chắc mọi người trong Ô Long trấn phải chết thì hôm nay hắn đã đồ diệt rất nhiều người bằng những cách máu tanh nhất, kinh tởm nhất. Hắn lúc này nhân từ là có lý do thích đáng.

Tin tức và sự khủng hoảng nhanh chóng lan truyền như một cơn bão….

- Được rồi, mọi thứ đều ổn thỏa, sẽ không còn ai dám bắt nạt muội.

Gương mặt lại thay đổi thành vui vẻ, hiền hòa, Vũ Phong nhìn Triệu Mân Mẫn đang ngồi trên giường yên ổn, vui mừng nhìn hắn vừa xuất hiện trở lại.

- Ưm.

Triệu Mân Mẫn không làm gì khác hơn ngoài biểu lộ sự xinh đẹp, gật đầu kêu lên. Nàng luôn tin tưởng hắn dù hắn có nói sự việc khó tin, không thể, nàng luôn tin tưởng hắn và từ nhỏ, nó đã vốn như vậy một cách mù quáng.

- Đi, ta được muội đến một nơi.

Nắm tay ngọc, hắn kéo thân thể mềm mại vào lòng sau đó nói nhỏ

- Nào nhắm mắt lại, khi nào ta lên tiếng thì mới được mở mắt ra.

- Ưm.

Triệu Mân Mẫn không suy nghĩ gì liền hành động như lời hắn nói, hai hàng mi cong cong dần hạ xuống che đi hai con ngươi trong sáng, sạch đẹp.

Ôm nàng chặc chẽ trong lòng, Vũ Phong hơi động ý niệm, nàng liền biến mất như bị bốc hơi.

Vũ Phong đứng tại chỗ cười gian xảo lên một cái, bản thân hắn cũng biến thành tro bụi nhập vào trong lòng nhất biến mất.

………

Tích tách, tích tách, tích tách….

Trong một nơi tối tăm ẩm thấp, không chút ánh sáng nằm sâu đâu đó trong lòng đất. Những âm thanh tựa như tiếng giọt nước từ trên cao rơi xuống vũng nước bên dưới không ngừng vang lên từng hồi, từng hồi.

Ngay lúc này, từ không khí đen tối bên trong hang động, một đám bụi mờ đột ngột xuất hiện rồi dần dần ngưng hình thành một thân thể.

Phừng!

Ngọn lửa đỏ xanh nằm trên lòng bàn tay chắc khỏe bỗng dưng lóe lên trong không gian ẩm ướt, đen tối khiến mọi thứ trong vài mét phạm vi như được soi rõ.

Hình ảnh một thiếu niên trẻ tuổi có gương mặt tuấn tú dị thường cùng với thân hình cao ráo đang mặc một bộ quần áo khá lạ thường hiện ra trước ánh lửa.

- Các ngươi giấu thật giỏi. Cả một cái ao Ngọc Linh Tuyền đủ hơn mười người cùng chui vào đều bị các che giấu ở một nơi khỉ ho cò gáy như thế này. Thật giỏi.

Nhìn vào các bức tường đá có màu nâu đen, Vũ Phong không khỏi lắc đầu cười khổ.

- Ù..uu…ù..

Các vách đá xung quanh như cử động nhẹ đáp lời hắn mà tạo ra những âm thanh tựa như tiếng ma quỷ tru đêm khuya.

- Cảm tạ, cảm tạ.

Vuốt ve vách đá như vuốt ve tình nhân vài hồi, Vũ Phong tiến thêm vài bước rồi dừng lại ngồi xuống. Hắn đưa ngọn lửa xanh đỏ soi xuống một ao nước trắng đục như sữa không lớn.

Đưa một ngón tay chạm xuống mặt nước rồi đặt lên miệng nếm thử tư vị.

- Xếp hạng thứ 3 trong Linh Tuyền Bảng, Ngọc Linh Tuyền, hiệu dụng quả là không sai. Bất quá thì phẩm chất chỉ cao hơn loại bình thường một chút, còn kém khá xa tuyệt phẩm cùng cực phẩm.

- Nhưng như vậy cũng đã tốt rồi.

Một hồi cảm giác ấm áp chảy xuôi huyết quản, thâm nhập vào từng bộ phận cơ thể để tăng lên mọi mặt về khí lực, da thịt cứng rắn, linh lực, tư chất, trí não,… Vũ Phong chỉ hơi gật đầu, vẻ mặt còn có chút không thỏa mãn. (trên chỉ là đối với người thường, đối với Vũ Phong chỉ là tăng về khí lực và da thịt cứng rắn cùng linh lực, mấy thứ khác không thể tăng thêm).

Cái cảm giác có chút không thỏa mãn này của hắn nếu để người trên Linh Ngân tinh cầu biết được không biết sẽ có tư vị gì, có muốn ăn tươi nuốt sống hắn hay không đây?
Phải biết Ngọc Linh Tuyền dù chỉ là một ngụm nhỏ xíu bằng ly rượu, lại không có phẩm chất tốt cũng đã là một hồi gió tanh mưa máu diễn ra giữa các vị cường giả Hóa Anh Cảnh đầy mạnh mẽ. Một cái ao Ngọc Linh Tuyền đủ chứa hơn mười người, đó là cả một trận quyết chiến mà số người chết có thể lên đến hàng triệu giữa hai Đại đế triều nhằm mục đích vì tương lai con cháu tốt đẹp.

Vũ Phong đứng dậy, bàn tay đẩy ngọn lửa ra giữa ao nước trắng sữa.

- Chia.

Ý niệm chuyển động, ngọn lửa xanh đỏ nhanh chóng từ một phân ra thành mười một rồi bay đi mười phương hướng xung quanh ao kết hợp cùng ngọn lửa ở trung tâm thắp sáng một vùng không gian quanh ao sữa.

Giang hai tay về trước tạo nên một hình dạng ôm ấp người, Vũ Phong tâm niệm khẽ động, Triệu Mân Mẫn vẫn luôn nhắm mắt theo lời hắn dặn chợt hiện ra, nằm trong vòng tay của hắn.

Vút nhẹ mái tóc nàng, hắn thì thào bên tai.

- Đến nơi rồi, muội mở mắt ra đi.

Hơi chút kì quái vì nàng cảm thấy bản thân chỉ vừa nhắm mắt khoảng 2 giây, nàng mở mắt ra nhìn ngực hắn rồi lại nhìn khung cảnh xung quanh. (vì sao á, mn tự suy đoán nhé)

Bất ngờ, tràn đầy bất ngờ với tình cảnh trước mắt.

- Huynh đưa muội đến nơi nào?

Thế nhưng nàng không kì quái mà chỉ hỏi hắn về địa điểm chỗ này.

- Muội nhìn.

Hắn chỉ nhẹ cười sau đó chỉ về ao nước trắng sữa nói

- Mấy năm nay muội chịu khổ nhiều, thời gian thư giãn chắc là không có nên bây giờ ta đưa muội đến đầy là để giúp nàng thư giãn.

- Đây là một loại nước kì diệu có thể giúp người thư giãn gân cốt, tinh thần. Muội hãy xuống ngâm mình, nó rất tốt.

Hắn vừa nói, đôi tay hắn cũng vừa giúp Triệu Mân Mẫn thoát y phục dù nàng chưa nhờ hắn giúp.

- Ngoan, ngâm xong chúng ta còn về.

Hắn dường như không hề cho nàng cơ hội để nói hay chống cự.

- Ưm.

Đợi đến khi trên người không còn một mảnh vải che đi sự hương diễm đến từ cơ thể bạch ngọc, Triệu Mân Mẫn gương mặt đỏ rực vội dùng hai tay che đi những nơi rụt rè, e thẹn của nữ nhân còn đang phát triển, nàng mới gật đầu nhẹ bước xuống ao.

Nhưng đi được vài bước, đứng ngay tại mép hồ, nàng quay đầu lại hỏi hắn

- Huynh… huynh không xuống cùng muội sao?

Gương mặt điềm đạm đáng yêu của nàng đỏ rực lên như ngọn lửa đỏ biết bốc khói, nói xong nàng cũng cúi gằm đầu xuống.

- À… không, ta cần vào bên trong đây lấy một ít đồ, muội cứ từ từ thong thả. Khi xong rồi ta sẽ quay lại.

Hắn chỉ tay vào một con đường khá rộng đằng sau lưng nàng, nơi mà dẫn đến một cái hang động hay là thông đạo gì đó tối tăm.

- Yên tâm đi, nơi này chỉ có hai chúng ta. Nơi kia ta đến cũng không xa nên muội đừng sợ.

Để lại một nụ cười kiến nàng ta yên tâm.

- Vù.

Hắn lướt nhảy một đoan xa, bước qua khỏi ao hồ trắng sữa một màu mà tiến nhập vào bên trong con đường.

Yên lặng tại chỗ dõi ánh mắt lấp lánh theo sau lưng hắn cho đến khi hắn khuất bóng, Triệu Mân Mẫn mới nhẹ mím môi hồng bước một chân vào dòng nước.

Ngay lập tức, một cổ cảm giác cực kì ấm ấp ùa vào người nàng, cuốn lấy thân thể nàng lôi vào bên trong dòng nước bạch ngọc. Ý thức Triệu Mân Mẫn dần mơ hồ rồi mất dạng, nàng bị chìm vào một giấc ngủ sâu rất thoải mái, rất ấm áp.

- Chăm sóc nàng giúp ta.

Như nói với không khí bên cạnh một câu, Vũ Phong chỉ như một làn gió nhanh chóng di chuyển.

P/S: chỉ còn 2, 3 chương tồn kho, mai nữa là hết. từ ngày 29, mỗi ngày 1 chương a.