Chương 8: Trận đấu mở màn.

Khi Ma Vương Vô Cảm Có Tình Cảm

Chương 8: Trận đấu mở màn.

Chương 8: Trận đấu mở màn.

Một ngày trời trong gió mát, mây lững lờ nhẹ trôi. Trên con đường ở thành phố Fuyuki có một gia đình ba người đang đi ăn. Các cô gái thì mắt tỏa sáng nhìn người con trai cao lớn và soái ca, còn những người con trai thì nhìn chằm chằm vào cô gái đi ngang với hắn. Các ông chú thì như sói đói nhìn vào cô bé nhỏ nhắn đi giữ hai người mà không ngừng phát ra tiếng thở dốc. Thật sự là quá vô sỉ.

Không hiểu sao Diamon cảm thấy khó chịu trong lòng khi nhìn thấy những ánh mắt của những tên nhóc kia không ngừng nhìn chằm chằm vào Eve. Hắn thật sự muốn đem chúng chém ra từng mảnh.

Nói là làm, Diamon ôm Eve vào lòng rồi hung ác quát những người nhìn chằm chằm vào Eve và Est: '' Nhìn cái gì mà nhìn, nếu các ngươi không dời mắt khỏi vợ ta và con gái ta thì ta không ngần ngại đánh các ngươi đến cha mẹ không nhận ra luôn đấy.'' 'Vết Chém Ma Quái' (được Diamon ẩn đi) bắt đầu phát huy tác dụng của nó: Hù sợ, khiến những tên sắc lang cùng các ông chú rùng mình, thu hồi tầm mắt của mình.

Diamon cúi xuống để miệng gần sát tai Eve nói: '' Ngươi thật đủ gây chú ý…''

Eve cố gắng kiềm chế cảm giác kì lạ trong lòng, liếc nhìn những cô gái xung quanh không ngừng la hét:

''A…Anh ấy thật tuyệt…''

''Thật bảnh…thật soái…Tim tớ chết mất…''

''Anh ơi em làm tình nhân của anh được không?''

''Á..Á..Á…Anh ấy dễ thương quá…Anh ấy chính là hoàng tử mà tớ đợi bấy lâu…''

Hai cái cuối mọi người có thể bỏ qua.

Eve liền tránh thoát vòng tay của Diamon, chậm rãi nói: ''Ngươi mới là người gây chú ý!!!'' nói rồi Eve nắm tay Est, người vẫn ngơ ngác nhìn hai người từ nãy giờ, đi về phía trước.

''…'' Sao câu này nghe như người vợ trách mắng chồng quá vậy?

Khi Eve tránh khỏi vòng tay hắn thì hắn cảm thấy rất hụt hẫng. Nhưng khi nghe câu nói của cô thì lòng hắn thấy vui lạ thường. Hắn mỉm cười nhẹ, chạy theo bóng dáng hai người.

''Hôm nay chúng ta đi ăn ở đâu?'' Diamon đuổi kịp Eve cùng Est thì hỏi.

''…Cứ tìm đại quán nào đó ăn đi…'' Eve lạnh nhạt trả lời.

Diamon cũng không hỏi gì thêm. Hắn biết, sau bộ mặt lạnh ấy là một tâm hồn trong sáng và tinh khiết hơn bất cứ ai mà hắn từng gặp.

''Onii-chan…Chúng ta đến nơi đó nhé….Nhà hàng 'Black Cats' ấy…'' Est bỗng dưng dừng lại, chỉ vào quán ăn có tên 'Black Cats' nói.

''Được thôi…Cô thì sao?'' Diamon nói, sau đó quay qua hỏi Eve.

''Tôi như thế nào cũng được…'' Eve nhìn thấy đôi mắt mong đợi của Est thì gật đầu nói.

Nhà hàng Black Cats….

''Này anh kia…Cho ta phần này, phần này…còn có phần này nữa…'' Sau khi lựa chọn được món ăn thì Diamon kêu người bồi bàn lại và gọi món ăn.

''Làm sao vậy Eve? Có chuyện gì à?'' Diamon vừa uống trà vừa hỏi Eve.

Từ khi bước vào nhà hàng này thì hắn đã nhận ra có hai luồng khí tức không giống người thường, nhưng hắn bỏ qua. Miễn là không làm phiền hắn, còn làm phiền hắn…Giết chết là được.

''Cô gái đó...là Servant…'' Eve nhìn Diamon một thoáng sau đó chỉ tay vào một bàn ăn nhỏ bên ngoài cửa sổ.

Nơi đó có hai người con gái. Một người có mái tóc trắng và đôi mắt đỏ xinh đẹp, cả người tỏa ra hơi thở mềm nhũng, nhìn vào liền biết là vợ hiền dâu thảo. Người còn lại ăn mặc tây trang, máy tóc vàng nhạt, đôi mắt thạch bảo trong veo khiến người nhìn vào cảm thấy tinh thần chấn động, yêu thích không thôi. Hai người con gái ấy cũng nhìn chằm chằm vào bàn họ và cô gái có mái tóc vàng cũng không ngừng tuông trào địch ý, cảnh giác nhìn họ.

''Ồ…Mặc kệ bọn họ đi…Chỉ là một người bị bệnh bạch tạng và người con gái thích ăn mặc giống con trai thôi (Ẩn dụ đấy, mọi người hiểu không? )…Không đáng lo ngại…Cứ mặc kệ bọn họ….'' Diamon bình tĩnh nói. Cả quá trình hắn cũng không thèm nhìn lấy người ta một tí nào nhưng mở miệng đã châm chọc.

Diamon còn nói khá to nhưng những người bình thường đều không nghe thấy được, chỉ có hai người kia, Eve cùng Est nghe thôi.

''Rầm….'' Cái bàn bị vỡ vì bị người khác dùng sức đấm xuống.

''Hoola…Saber…Bình tĩnh nào…Đừng náo loạn nơi đây…'' Cô gái tóc trắng không ngừng khuyên nhủ cô gái tóc vàng nhạt.

''Tên đó rõ ràng là Master còn cô gái có viên ngọc trên trán chính là Servant. Irisviel, chúng ta đi thôi, nếu không sẽ rất phiền phức.'' Cô gái gọi Saber âm trầm nhìn bàn Diamon. Liền kéo tay cô gái tóc trắng tên Irisviel đi.

''Hể? Saber không tính ăn sao? Dù sao bọn họ cũng không có vẻ muốn gây chuyện với chúng ta. Hay là chúng ta cứ ở đây ăn cho no đi, tôi thực sự rất đói và không có tí năng lượng để đi nữa. Chúng ta có thể ngồi ăn ở đây được không? Được không?'' Irisviel dùng đôi mắt cún con nhìn Saber nói.

''…'' Saber quay lại nhìn bàn ăn rồi quay lại nhìn bàn Diamon sau đó chuyển dời đến Irisviel. Cô thở dài rồi nhờ người chuyển thức ăn qua ăn khác. Nhưng bàn đó lại đối diện với bàn của Diamon.

Saber kêu người đổi lại nhưng bây giờ thì nhà hàng khá đông nên đã hết chỗ ngồi, chỉ còn lại bàn này thôi. Saber đành chấp nhận ngồi bàn đối diện Diamon, trong lúc ăn cô vừa nhét thức ăn vào miệng vừa cảnh giác nhìn Diamon, Eve và Est.

Còn Diamon thì sao?

Còn phải hỏi à? Cứ mặc cho người khác ngắm mình thôi. Hắn cũng không phải chưa từng được mọi người chú mục nên không cảm thấy lạ thường nào. Cứ bình tĩnh mà ngồi thưởng thức thức ăn.

Còn Eve và Est? Mọi người mong đợi hai người họ có biểu hiện sao? Thế thì đành để mọi người thất vọng rồi.

''Mà…Hai người ăn xong chưa?'' Diamon lau miệng hỏi. Nhưng sau đó thì hắn im bặt. Hai người con gái mái tóc bạc, biểu cảm giống nhau, chậm rãi ăn theo một nhịp điệu nhất định.

''….'' Cảm giác này…thật vi diệu…

''Bồi bàn…tính tiền…'' Bàn đối diện bỗng phát ra tiếng nói hùng hậu. Người bồi bạn vội vàng chạy đến tính tiền.

Sau khi Irisviel trả tiền thì bị Saber không nói một lời liền kéo đi.

Diamon lắc đầu nhìn hai người rời đi. Cô gái này thật sự là King Arthur trong truyền thuyết? Tuy hắn không ghét Saber nhưng nhìn thấy cô gái này có địch ý với hắn thì hắn liền nổi máu. Đây cũng là di chứng cho việc hắn chém giết quá nhiều. Lúc trước cứ có ai đến trước mặt hắn khiêu chiến liền bị hắn phanh thây, đốt linh hồn (trong game thì khi đốt linh hồn sẽ làm giảm 2 Lv). Cô gái này cứ giữ địch ý với hắn lúc hắn ăn, nếu không phải ngại có người ở đây, sợ là hắn kiềm nén không được mà đồ sát cô gái này rồi. Tuy nhiên, sau khi đồ sát cô gái này thì phiền phức chắc sẽ đến. Nên hắn đã bỏ qua.

''Ăn xong rồi chứ? Nếu xong rồi thì đi dạo chút nhé? '' Diamon nhìn hai người con gái đang lau miệng thì nhẹ nhàng nói.

*Gật đầu* x2

''…'' Thật sự rất vi diệu.

Thời gian bình yên, ấp áp trôi qua rất nhanh, mặt trời bắt đầu ngủ nhường chỗ lại cho mặt trăng. Diamon, Eve cùng Est sau khi ăn tối xong thì chậm rãi đi về nhà. Khi đi qua một cảng nhỏ thì Eve và Est dừng lại và nhìn vào cảng nhỏ đó.

''Này…Hai người không về sao?'' Diamon biết tại sao hai người dừng lại như hắn thật sự lười đi quản chuyện này liền thúc giục hai người về nhà.

''Diamon/Onii-chan…Nơi đó có người kêu gọi...chiến đấu…'' Eve và Est cùng lúc nói.

''Mặc kệ nó đi…Lát nữa sẽ có người ứng chiến mà thôi…Chúng ta về nhà ngủ…'' Diamon liếc cảng nhỏ một cái rồi phất tay nói.

''…Chúng ta đi xem chút được không? Xem như là xem xét sức mạnh của họ'' Eve khá là tò mò về hệ thống sức mạnh ở thế giới này. Nhưng cô lại không có cơ hội để nhận biết. Hôm nay lại gặp một lần, cô thật sự không muốn bỏ qua.

''…'' Est không nói gì cả. Quyết định của Onii-chan chính là quyết định của cô.

''Haizz…Thôi được rồi…Lại đây nào…Ta dùng phép che dấu cho ba chúng ta…chúng ta chỉ đứng xem không xen vào…Ta thật sự rất ghét phiền phức…'' Diamon gãi đầu, thởi dài nói.

''Ừm…'' Eve cùng Est tiến lại gần Diamon để hắn dùng phép. Nhưng Diamon bỗng nhiên ôm hai người vào lòng dùng áo choàng sau lưng hắn choàng nhẹ lên trên rồi nhảy lên nóc nhà nhỏ trên cảng. Nơi đây có thể nhìn hết tất cả mọi ngõ ngách của cảng này.

''Hoan nghênh hai người…Ta đã tốn cả ngày để lang thang khắp thành phố….Rốt cuộc chỉ là một lũ chết nhát….Dũng sĩ đáp lại lời của ta, chỉ có mình ngươi…Cái khí thế cuồn cuộn đó..Là Saber, ta đoán đúng chứ…'' Một chàng trai bảnh bao, có một nốt ruồi dưới mí mắt phải,cầm hai thanh thương từ trong bóng đen bước ra, đối mặt với hai cô gái lúc trưa ăn chung nhà hàng cùng Diamon, mỉm cười nói.

''Đúng vậy….Còn ngươi chắc hẳn là Lancer'' Saber bước lên nhìn hắn, khẳn định.

''Thật xấu hổ khi phải dấu danh tính của mình trong cuộc chiến sinh tử thế này…'' Nói rồi Lancer múa hai thanh thương trên tay, chuẩn bị tư thế tấn công.

Cả người Saber hiện lên luồn khí bao quanh thân thể. Khi luồn khí ấy tản ra thì Saber xuất hiện trong bộ giáp cùng một thanh kiếm trong suốt.

Đến rồi…Trận chiến mở màn cho Chén Thánh….