Chương 6: Nữ Hoàng đến từ thế giới khác.

Khi Ma Vương Vô Cảm Có Tình Cảm

Chương 6: Nữ Hoàng đến từ thế giới khác.

Chương 6: Nữ Hoàng đến từ thế giới khác.

''Những người nổi trội luôn thu hút lẫn nhau, còn kẻ cô đơn luôn thu hút những kẻ cô dơn khác…'' Câu nói của Hikigaya Hachiman cứ lặp đi lặp lại trong não của Diamon.

''Không phải ta…là nhóc này…'' Diamon không biết xấu hổ lôi Est ra chịu trận.

''Onii-chan đã làm lại không nhận sao?'' Est nhìn chằm chằm vào Diamon nói.

''Bốp….'' Một cú tát vang dội.

''Ặc…Thế ếu nào? Không phải ta mang bộ giáp làm giảm 70% damage sao? Sao ta lại phun máu vậy? Hay là Skill này damage lớn tới mức đã giảm 70% damage mà vẫn mạnh như vậy?'' Diamon phung máu từ cú tát của cô gái tóc trắng kia.

''Đã làm lại không nhận. Ngươi xem Nữ Hoàng ta ra gì?'' Cô gái lạnh lùng nói.

''Phải thì sao nào? Cô bây giờ là Servant của ta thì tốt nhất nghe ta. Cô nghĩ ta giết cô rất khó khăn sao?'' Diamon rất tức giận từ cú tát vừa rồi. Từ lúc làm Ma Vương đến bây giờ đây là lần đầu tiên có người gây sát thương cho hắn. Ngay cả khi hắn chém giết Huyết Thiên Sứ thì hắn cũng không hề bị mất chút máu nào.

''Ngươi…'' Cô gái giơ tay định tát Diamon thêm một cái nữa thì bị Diamon nắm lại.

Diamon tàn nhẫn chặt một phát vào gáy cô gái khiến cô bất tỉnh rồi vác cô lên vai, không nói một lời nào, quay người bước đi.

''Onii-chan…tức giận rồi…'' Est lẽo đẽo theo sao Diamon. Vừa đi Est vừa nắm lấy tay Diamon nói.

''Hừm…Đi kiếm chỗ nghỉ ngơi thôi…'' Diamon không nhìn Est mà bước đi tiếp tục. Dù sao hắn không thể ở nơi rừng rú này. Hắn cần tìm một nơi để xem xét cô gái này: Nữ Hoàng Nasod, Eve hay còn gọi là Code Empress.

__________________________________Loli banzai, tóc bạc banzai, 3 không banzai____________________________________________________

''Ưm…'' Một cô gái trên gường rên lên đau đớn.

''Tỉnh rồi à…'' Một thanh niên vạm vỡ đứng ở cửa sổ và nhìn ra bên ngoài.

Cô gái bình tĩnh ngồi dậy hỏi: ''Ngươi là ai? Ngươi đã làm gì ta?'' Gương mặt cô không có tí biểu cảm nào khiến mọi người không thể biết cô có sợ hãi hay tức giận không nữa.

''Ta đã làm gì ngươi? Ngươi đoán xem?'' Thanh niên quay lại nhìn cô gái. Vết sẹo trên mặt hắn khiến cô có chút cảm giác kì lạ.

''Onii-chan…Em đói rồi…Chúng ta ăn được không?'' Một cô gái tóc trắng khác đang ngồi ở bàn, sờ sờ bụng mình, ngước lên nhìn chàng thanh niên kia.

''Ăn gì?'' Chàng thanh niên hỏi lại.

''Bánh gato'' Cô gái tóc trắng nói.

''Lại à…Hương Vani nhé…'' Chàng thanh niên thở dài sau đó giơ tay ra. Trên tay cậu lập tức xuất hiện một chiếc bánh kem Vani thơm ngon.

''Ưm…Cám ơn…Onii-chan…'' Cô gái tóc trắng 'vui vẻ' nhận bánh từ chàng trai và ăn một cách ngon lành.

''Cô ăn gì?'' Chàng trai quay qua cô gái nằm trên giường và hỏi.

''…Bánh gato và một ly hồng trà…'' Cô gái im lặng trong giây lát rồi trả lời.

''Hương?''

''Dâu''

''Đây này…ăn đi rồi chúng ta nói chuyện…''

''Ừm…''

Thật đơn giản và ngắn gọn. Cuộc đối thoại giữa chàng trai cao to với cô gái mỏng manh nhưng không yếu đuối trên giường đến đây chấm dứt. Cả hai lại rơi vào khoảng không riêng của bản thân.

30 phút sau….(Ăn cái bánh lâu vãi đạn)

''Bây giờ thì giới thiệu nhé. Ta là Ma Vương Diamon và là Master của cô. Đây là Est, kiếm của ta cũng như gia đình ta. Còn cô…'' Diamon giới thiệu bản thân và cô gái tóc trắng đang ngồi kế bên hắn.

''…'' Est gật đầu nhẹ xem như là chào hỏi. Vì cô gái này là Servant của Onii-chan nên cô mới nể mặt gật đầu nhẹ. Nếu là người khác thì cái liếc mắt cô cũng không cho.

''Tôi là Eve, Nữ Hoàng của Nasod…'' Eve mặt không cảm xúc nói.

''Khi tôi triệu hồi cô, cô đang làm gì? Hay là cô đã chết?'' Diamon lại hỏi.

''….'' Eve im lặng nhìn chằm chằm Diamon sau đó…

''Này…Này…Cô còn tát nữa là ta giết cô luôn đấy.'' Diamon thấy Eve giơ tay lên thì lạnh lùng nói.

''Lúc đó tôi đang ở phòng thí nghiệm ở Velder và có một tên kìa lạ với mái tóc trắng và đôi mắt khá giống nút on/off của các máy móc khác, khi tôi chuẩn bị tấn công hắn do hắn nâng cằm tôi lên thì một luồng sáng bao quanh lấy tôi và tôi đã ở đây…'' Biết mình không thể làm gì Diamon, Eve đành kể lại tất cả.

''….'' Cảm tình là hắn đã phá hủy dấu móc đầu tiên cho chuyện tình AddEve nổi tiếng à. Thật vi diệu.

''Cậu có cách trở về không?'' Eve bỗng nhiên hỏi một câu.

''Cô nhớ người yêu à?'' Diamon bất giác hỏi lại.

''…Tôi giết cậu nhé…'' Eve vô cảm nói lại.

''Ta còn yêu đời lắm…'' Diamon nhúng vai.

''Thế tại sao cô muốn trở lại?'' Diamon lấy ra 3 tách hồng trà đưa cho Eve và Est, sau đó cầm lên một tách thưởng thức.

''…Tôi phải xây dựng lại vương quốc Nasod.'' Eve ngập ngừng nói.

''Nếu như tôi không lầm thì nơi đó không có mảnh đất nào dành cho Nasod phải không? Nếu có cô đã xây dựng từ lâu rồi. Mà xem ra cô cũng không có nguồn năng lượng tốt để xây dựng nữa là….Cô tính làm sao?'' Diamon không khách khí đâm vào chỗ đau của Eve.

''…Tôi….'' Eve liền bị trọng thương nặng nề từ lời nói của Diamon. Hết thảy tất cả những gì cậu nói hoàn toàn đúng.

''Cho dù khó khăn đến đâu đi chăn nữa tôi cũng sẽ xây dựng lại vương quốc của tôi'' Trên gương mặt không cảm xúc giờ đây đã phủ đầy sự kiên định. Nasod là lẽ sống của cô, cô nhất định phải làm việc này dù khó đến đâu đi chăng nữa.

''…'' Diamon đã không thể nói nên lời nào cả. Hắn cảm thấy sống như cô gái này thật mệt mỏi.

''Có thể sau trận chiến này cô có thể trở về nhưng nếu không được thì tôi có khả năng đưa cô về nhưng tùy vào hên xui của cô thôi.'' Diamon thở dai nói.

''Trận chiến? Chúng ta phải chiến đấu sao?'' Eve ngẩn đầu hỏi.

''Ờ…Một trận chiến vô nghĩa…Cô có thể đứng nhìn họ đánh cho xong rồi trở về hoặc đi với ta'' Diamon nhìn về phía của nói.

''…Trận chiến kéo dài bao lâu?''

''Khi 1 trong 7 người còn sống và Chén Thánh được triệu hồi thực hiện điều ước…''

''Chén Thánh? Thực hiện điều ước?''

''À…Thế giới này là…….''

Cứ như thế, một người hỏi, một người trả lời. Cuộc trò chuyện kéo dài cho đến 2 tiếng (Bà tám thấy ớn)

''Chén Thánh thật sự có thể thực hiện điều ước sao? '' Eve hi vọng nhìn Diamon. Dù trên gương mặt cô không chút cảm xúc nào. Nhưng đôi mắt cô đã nói lên tất cả.

''Đừng hy vọng quá nhiều, cô sẽ thất vọng rất lớn khi nhìn thấy nó đó…'' Diamon nhìn thấy Eve hi vọng như vậy thì không tiếc gì bóp nát lấy niềm hi vọng của cô.

''Tại sao?'' Eve 'nghi hoặc' hỏi.

''Nó đã bị nhiễm bẩn…'' Diamon nhẹ nhàng nói như tất cả mọi thứ không liên quan đến hắn. Ừ thì, nó quả thật không liên quan đến hắn

''….Thế à…'' Eve 'thất vọng' nói.

''Eve, cô nên nhớ 'Nỗ lực thì không phản bội chúng ta, nhưng ước mơ thì nhiều đấy' '' Diamon ngước nhìn Eve và nói một câu khiến Eve 'bối rối'.

''Cậu khác với Elsword…'' Eve bỗng dưng nói.

''Hử…Tất nhiên là khác xa rồi…Ta là Ma Vương, những điều ta gặp còn nhiều hơn cả tên nhóc vắt mũi chưa sạch đòi làm anh hùng đó…Tên nhóc đó nhìn đời quá ít…Hắn không hiểu sâu về những thế giới, những con người…Nhưng hắn lại phát triển ngon lành nhờ cái mác gọi là nhân vật chính…Ta giết những kẻ mạnh như rồng, thiên sứ, ác ma,…những kẻ mang sức mạnh đứng đầu của thế giới ta còn nhiều hơn tên nhóc đó quơ kiếm…Đừng đem ta so sánh với những kẻ thấp hèn như vậy…'' Diamon cười lạnh nhìn Eve. Hắn thật sự chán ghét ai đem hắn ra so sánh với những kẻ thấp hơn mình.

Tuy không phải tự tay hắn đánh giết chúng nhưng hắn thức ngày đêm cày mà. Số lần hắn nhấn phím còn nhiều hơn số lần Elsword nữa. Cái này có lẽ cũng nên tính đi. Hơn nữa khi hắn trở thành Diamon thì những việc hắn trả qua trong game đã trở thành chiến công của hắn theo lý thuyết lẫn thực tế. (Trong game thì những NPC cứ đánh rồi sống lại nên coi như Main giết nhiều nhưng không làm diệt tộc chúng cũng là bình thường nhé ;))

''Ngươi nói mác nhân vật chính là gì ta hoàn toàn không hiểu. Nhưng quả thật Elsword thật sự còn non trẻ, không thể so sánh với người già đời như ngươi'' Eve phán một câu khiến Diamon nghẹn họng.

''Phụt….'' Diamon phung trà đang đi tới cổ họng chuẩn bị đi vào bao tử.

''Thật bẩn…'' Eve 'ghét bỏ' nhìn Diamon.

''Ngươi còn già hơn ta nữa là…'' Diamon chưa kịp nói hết câu thì đã bị ăn tát. Tuy nhiên lần này nhẹ hơn lần trước nên Diamon không có phun máu.

''Cô…'' Diamon nổi quạo.

''Xin lỗi…Tay tôi bị trượt…'' Eve mặt không thay đổi, xoa xoa bàn tay của mình.

''….'' Diamon thật sự không thể nói được gì hơn nữa. Hôm nay là ngày hắn mệt mỏi nhất từ khi trọng sinh thành Diamon.

''Đúng rồi. Nơi đây là đâu?'' Eve quay qua hỏi Diamon.

''Khách sạn'' Diamon uống trà hạ hỏa, trả lời Eve.

''Tại sao vào được, lúc đó không phải ngươi vác ta sao? Hơn nữa…Theo như ngươi nói thì nơi này cần có giấy chứng minh thư gì đó mới được, mà chúng ta lại không có ngươi làm sao vào được.'' Eve lại hỏi.

''Ta bảo ngươi là vợ ta, chúng ta mới từ nước ngoài về, vừa xuống sân bay lại gặp cướp, đồ đạc mất hết, kể cả chứng minh thư cũng mất luôn. Cũng may là tiền bạc ta để trong túi và ngươi do sức khỏe yếu lại gặp chuyện sốc nên ngất đi và ta cùng con gái là Est đang kiếm một chỗ nghỉ ngơi. Ta đã quăn cho vài thỏi vàng nên người ta cho vào thôi…'' Diamon tỉnh bơ nói.

''Cái gì???'' Eve hét lên.

''Cũng may là cô và Est đều có mái tóc bạc cùng với tôi có phép che mắt người khác không thì với cặp sừng này thôi cũng đủ người khác không cho vào rồi.'' Diamon cảm thán nói mà không nhìn biểu cảm của Eve.

''Heaven's Fist - Sweeper'' Một cánh tay to lớn rơi xuống và quơ ngang đã cuốn lấy Diamon theo, cánh tay to ấy không dừng lại mà quét đi tiếp tục làm nát cả bức tường bên trái cô và Diamon cũng biến mất theo cánh tay ấy. Thật đáng mừng rằng Est đã đi lên giường ngủ nên không bị liên lụy đến. Thật sự là quá may mắn a.

''A….A….Nữ Hoàng chết tiệt khi quay về tôi sẽ giết cô….'' Một tiếng hét vang vọng cả thành phố Fuyuki.

P/S: Quả nhiên vẫn nên dùng đối thủ tên kia:v Saber? Lyli? Yên tâm...các em ấy sẽ vào hậu cung thôi. Mọi người cứ xem tương lai Main nhà ta thu những cô gái cô đơn, 3 không, tóc bạc, loli lâu lâu có BB thế nào ;) ___Kan