Chương 397: Đông Hải Đảo

Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 397: Đông Hải Đảo

Chương 397: Đông Hải Đảo


Từ bên trong quan tài màu đen có vô số ma khí tỏa ra, rồi từ từ bao bọc lấy Dương Quá vào bên trong, quá trình này diễn ra một cách chậm chạp, mất mười ngày thời gian cái kén ma khí mới lộ ra, Trần Quốc Hưng lông mày hơi giật giật, Dương Quá như đã trải qua một thời gian vậy, cơ thể đã cao lên không ít, tóc cũng dài ra, đặc biệt là cánh tay phải bị Ma Trư cắn đứt nay đã mọc một cánh tay mới, cánh tay này chỉ có một màu đen đặc, ma khí ngùn ngụt từ đó tỏa ra.

" Sư Phụ, Tiểu Long Nữ."

Dương Quá quay lại nhìn hai người, trong đôi mắt đen khẽ lóe lên những ánh đỏ, Trần Quốc Hưng nhìn một lượt từ trên xuống dưới Dương Quá, chỉ biết thở dài lạnh nhạt nói.

" Dương Quá, con đường phía trước ngươi tự mình đi đi, ta và ngươi duyên phận chỉ đến đây, ngươi coi ta là thầy cũng được, không cũng chẳng sao, nhưng ngươi nên nhớ một chuyện, sức mạnh gắn liền với trách nhiệm."

Trần Quốc Hưng xoa đầu Tiểu Long Nữ một cái.

" Long Nữ, con cố gắng lên"

Rồi sau đó Trần Quốc Hưng tan biến thành những tia sáng rồi biến mất, Dương Quá không có phản ứng, đôi mắt lóe lên những tia huyết sắc, khóe miệng cười lên một nét lạnh nhạt, sau đó kéo Tiểu Long Nữ rời đi, Trần Quốc Hưng đứng trong hư không vẻ mặt hờ hững, nhàn nhạt nói.

" Số mệnh chính là do trời, hazzz."

Sau đó Trần Quốc Hưng cùng đám Cơ Như Uyên tụ họp.

" Chúng ta đi Đông Hải."

Sau đó Trần Quốc Hưng mang theo đám Cơ Như Uyên bay hết tốc lực hướng về Đông Hải, biển sâu chính là nơi bí ẩn nhất, dù ở Địa Cầu hay dị giới thì biển sâu vẫn là ẩn số đối với nhân loại, nó ẩn chứa những bí ẩn ở độ sâu mà con người chưa thể đặt chân tới, biển sâu có những tồn tại kinh khủng tồn tại từ rất lâu, Đông Hải chính là biển bao phủ lấy Nam Châu, nó rộng bao nhiêu không có mấy người biết tới, Luyện Hư Kỳ cũng không thể phi hành bay qua Đông Hải, trên biển tồn tại những vùng cấm không tự nhiên, nơi mà tu sĩ hay bất kì thứ gì có thể bay đều không thể di chuyển, chỉ có thành thật đi trên mặt biển, ở dưới biển lại có những tồn tại mà ngay cả Luyện Hư Kỳ cũng có thể bỏ mạng, điều này làm cho chẳng có mấy người có gan lênh đênh trên biển lớn, đi ra bên ngoài vùng Đông Hải đảo mới chính thức xem như bước vào Đông Hải chính thức.

Đám người Trần Quốc Hưng phi hành hơn một tháng cũng tới bến cảng của tông môn nhất lưu Hải Hà Giáo, ở nơi này người người tấp nấp, dù sao đây cũng chính là thương cảng lớn nhất nối với vùng Đông Hải đảo, có hai phương thức di chuyển chính, một là dùng thuyền lớn hai là dùng truyền tống trận, dùng thuyền lớn phô biến hơn so với dùng truyền tống trận, bởi cái giá để dùng truyền tống trận nó rất đắt, cũng không phải số tiền có nhiều người bỏ ra được, Trần Quốc Hưng dĩ nhiên là chọn phương thức sử dụng truyền tống trận rồi, ai bảo hắn giàu cơ chứ.

Đi tới chỗ truyền tống trận, nơi này được Hải Hà Giáo canh phòng nghiêm ngặt, Trần Quốc Hưng còn cảm giác được khí tức của Hóa Thần Kỳ, Hà Hải Giáo cũng rất coi trọng cái truyền tống trận pháp này.

" Các vị đạo hữu đi Đông Hải Đảo?"

Một trung niên nhân thấy đám người Trần Quốc Hưng liền chủ động lên tiếng, Trần Quốc Hưng gật đầu nói.

" Giá cho năm người chúng ta.


Người trung niên ánh mắt khẽ đảo, năm người ở đâu? Chắc tính cả một con yêu thú quái dị, ánh mắt của người trung niên dừng lại ở trên gương mặt của Cơ Như Uyên một chút rồi nói.

" Năm trăm vạn linh thạch thượng phẩm."

Trần Quốc Hưng gật đầu, quả nhiên cái giá này đúng là hơi chát, ném cho ngưòi người trung niên một túi trữ vật.

" Tặng ngươi luôn cái túi."

Người trung niên kiểm tra linh thạch rồi cười tươi.

" Đã đủ mời các vị."

Trần Quốc Hưng gật đầu rồi đi tới trung tâm truyền tống trận, trung niên nhân lấy ra lệnh bài kích hoạt trận pháp, ánh sáng xanh dưới chân của truyền tống trận đang từ từ khởi động, người trung niên nhân hướng tới đám người Trần Quốc Hưng nói.

" Đông Hải đảo hỗn loạn, các vị cẩn thận."

Trần Quốc Hưng chỉ cười gật đầu hiểu ý của người trung niên nhân, dĩ nhiên là chính vì Cơ Như Uyên rồi, ai bảo xinh đẹp chính là một thứ phiền phức lúc nào cũng có thể rơi xuống đầu, mà người trung niên nhân chấp sự Hải Hà Giáo cũng là một tu sĩ tốt bụng, kiểu người này chính là hiếm hơn vàng rồi.

Truyền tống trận khởi động, cả đám người Trần Quốc Hưng biến mất, ở bên trong truyền tống trận, Trần Quốc Hưng thần thức tỏa ra, hắn cũng nắm được đại khái cách thức hoạt động của truyền tống trận, nó giống như một cái ống hút vật, di chuyển từ đầu này qua đầu kia của ống hút với tốc độ nhanh, cái này khác với phi hành bị ảnh hưởng bởi các yếu tố khác, còn truyền tống trận đường truyền tống giống như một đường hầm kín vậy, tốc độ sẽ nhanh hơn vô số lần, bất quá truyền tống trận cũng có thể bị nhiều yếu tố phá hủy, trên đời này chẳng có thứ gì bền chắt tuyệt đối cả.

Khi ánh sáng truyền tống một lần nữa tan đi, đám người Trần Quốc Hưng đã xuất hiện ở một tòa thành, nơi này cũng có người của Hà Hải Giáo canh gác, thấy có người xuất hiện đám thủ vệ Hà Hải Giáo cũng chỉ liếc mắt nhìn qua xem mặt mũi đại gia nào có thể đi truyền tống trận từ Nam Châu tới Đông Hải đảo, thấy đoàn người quái dị tất cả thủ vệ cũng biết là hạng không dễ nhai, đặc biệt nhìn tới thân thể cùng gương mặt xinh đẹp của Cơ Như Uyên.

Đám Trần Quốc Hưng cũng không để ý đến, đi ra bên ngoài, lừa đen nhìn ngang ngó dọc cõng theo Tuyết Nhi trên lưng chạy nhảy khắp nơi, mấy cái nhẫn trữ vật đeo trên cổ lừa đen va đập kêu leng ca leng keng, khiến cho không ít tu sĩ ánh mắt lộ rõ vẻ tham lam nhìn tới, còn chưa kể trên người cũng đeo không ít thứ đồ tốt, chẳng mấy chốc lừa đen đã trở thành mục tiêu của nhiều kẻ.

" Đứng lại, con súc vật lại dám trộm đồ của ta."

Lừa đen nhanh chóng bị một đám người hơn chục người vây lấy, đi đầu là một nam tử mặt sẹo, vẻ mặt hung tợn, tu vi là Nguyên Anh Hậu Kỳ, những kẻ khác cũng chỉ có hai tên Nguyên Anh Sơ Kỳ chủ yếu là Kim Đan Kỳ.

Tuyết Nhi ở trên lưng lừa đen ánh mắt bạch nhãn nhìn tới khuôn mặt xấu xí của nam tử, rồi vỗ vỗ nhẹ lên lưng lừa đen nói.

" Lừa ca, người này thật xấu."

Lừa đen ngoác cái miệng lừa ra cười, mắt lừa đảo đảo rồi nhìn về phía Trần Quốc Hưng ở phía sau.

" Đại ca, ta cắn đám này có được không?"

Trần Quốc Hưng che mặt, thật sư vừa mới đến đã có chuyện, nơi này cũng là hơi loạn đi, cũng không biết dốt cuộc con lừa ngốc kia có phải hậu duệ của thần thú không nữa, lớ ngớ lại dòng họ nhà chó cũng nên.

" Tùy ngươi muốn cắn hay nhai không liên quan tới ta."

Nghe được lời của Trần Quốc Hưng, lừa ngốc cười ti tiện.

" Tuyết Nhi bám chắc, lừa ca ca thể hiện bản lĩnh đây."

Đám người nam tử mặt sẹo còn đang ngơ ngác thì đã nghe tiếng kêu đầy chất võ thuật của lừa đen.

" Hò oa...chá..."

" Song Cước Đá Trụ."

Chân lừa nhanh chóng nhẹ nhàng lùa qua háng tất cả đám hơn mười người, tráng hán mặt sẹo lừa đen còn tận tình hơn khuyến mãi thêm một đá nữa, tất cả mặt đỏ bừng rồi chuyển từ tím sang xanh, rồi lại từ xanh sang tím khụy xuống đất ôm háng rên hừ hừ.

Lừa đen anh tuấn tiêu sái dùng ánh mắt lừa đảo một vòng nhìn những người khác, có những kẻ có ý đồ đều giật mình lùi về sau, đây là một con yêu thú cường đại, Nguyên Anh Hậu Kỳ cũng không có kịp phản ứng đã bị người ta đá cho nhức trứng, chuyện này làm cho không ít kẻ nuốt nước bọt bỏ chạy.

" Mấy con tôm tép, dám có ý đồ với bổn lừa, muốn chết."