Chương 2: Linh tộc (2)

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 2: Linh tộc (2)

Chương 2: Linh tộc (2)

Ngoài ý muốn, Linh chủ có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy sắc lửa này. Sư phó và các học sinh phía dưới thì càng ngạc nhiên hơn, không nghĩ rằng thiếu nữ nhỏ nhắn này lại có nguyên lực mạnh như vậy so với đồng trang lứa.

Châu Khải Kiệt xám mặt, hắn vậy mà lại thua một nữ tử. Dù cho hắn chỉ là một nửa Linh tộc, nhưng trước giờ chưa hề thua kém bất kì bạn đồng lứa nào. Sơ Âm nhìn Châu Khải Kiệt, bắt đầu nói ra mục đích của mình.

"Ngươi hẳn cũng biết, Hỏa tố chia làm bảy cấp. Lần lượt là Xích, Chanh, Hoàng, Bạch Kim, Bạch, Bạch Lam, Lam. Hiện tại ngươi cấp Chanh, ta cấp Hoàng, tức là cao hơn ngươi một cấp. Để giải đáp thắc mắc của ngươi thì trước tiên ngươi thử tiếp nhận Hỏa của ta đi."

"Cái gì? Nhận Hỏa của ngươi?"

Sư phó vội nhíu mày cảnh cáo Sơ Âm.

"Sơ Âm, ngươi phải biết hậu quả của chuyện này. Không được tùy tiện." Lũ trẻ ngồi dưới có thể không biết hậu quả việc này, nhưng lão tin chắc Sơ Âm biết.

Sơ Âm quay sang cười nhàn nhạt với sư phó, mắt lại vô tình lướt qua Linh chủ đang im lặng quan sát. Linh chủ cảm nhận được ánh nhìn của nàng, chàng cũng mắt đối mắt với nàng. Sơ Âm giật mình lui ánh mắt, húng hắng ho giải thích với sư phó, lại giống như giải thích với Linh chủ.

"Sư phó yên tâm, ta chỉ đưa ra một phần ba nguyên lực. Không có ảnh hưởng gì."

Thấy Châu Khải Kiệt vẫn chần chừ, Linh chủ chợt khẽ cười, sau đó nói với hắn.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ bảo hộ cho ngươi. Ngươi sẽ không có chuyện gì đâu."

Châu Khải Kiệt nuốt nước bọt, rất muốn quát lại rằng ngươi là cái thá gì mà bảo hộ ta, đeo mặt nạ kì quái như vậy ai mà tin tưởng. Nhưng hắn cũng bắt đầu cảm giác được người ta có bản lĩnh hơn mình nên cũng không dám mạnh miệng nữa. Cuối cùng hắn mặc kệ, đưa tay nhận lấy Hỏa từ tay Sơ Âm.

Lúc ban đầu sau khi tiếp nhận hắn không cảm thấy gì nguy hiểm, chỉ là cảm thấy nguyên lực của mình dường như muốn tiến cấp.

"Thế nào? Cho không ta một phần ba nguyên lực để ta tiến cấp sao?"

Ngay khi hắn vừa đắc ý giễu cợt Sơ Âm thì thấy nàng chỉ cười khinh miệt hắn, sau đó là cơn đau ập đến đột ngột từ tim. Hắn ngã xuống, toàn thân cảm thấy như thiêu như đốt, nóng không chịu nổi. Hắn tưởng mình tiến cấp mới đau vậy, nhưng rất nhanh hắn nhận ra đây không phải cơn đau tiến cấp. Vì cơn đau này như muốn nuốt chửng linh hồn hắn vậy. Hắn đưa mắt nhìn Sơ Âm, nụ cười trên môi nàng càng đậm. Hắn lấy hết sức đưa tay chỉ vào nằng, thều thào.

"Ngươi…ngươi…"

Sư phó hoảng hốt muốn chạy đến xem thế nào thì bị Linh chủ ngăn lại. Linh chủ bước đến ngồi xổm đến bên người hắn. Chàng ôn tồn nói.

"Bởi vì nguyên lực khi đã hình thành chủ hệ rất khó để tiếp nhận một nguyên lực khác dù cùng hệ thuộc tính nguyên tố. Nếu ngươi tiếp nhận nguyên lực yếu hơn, nguyên lực trong ngươi sẽ đánh bại nó cắn nuốt nó, ngươi bình an. Nhưng nếu ngươi tiếp nhận nguyên lực mạnh hơn, thì kết cục sẽ giống như ngươi bây giờ. Nguyên lực xung đột dẫn đến tâm mạch bị phá hủy. Cuối cùng chỉ có con đường chết."

Châu Khải Kiệt đau đến sắp ngất đi, nghe được chữ mất chữ không. Lúc này Linh chủ mới để tay lên tim hắn, một vầng sáng từ bàn tay chàng lan tỏa khắp người Châu Khải Kiệt. Lát sau chàng thu lại luồng sáng, trên tay chàng vậy mà lại có Hỏa của Sơ Âm. Chàng đứng lên nhìn Châu Khải Kiệt đang nằm co quắp dưới đất cả người đây mồ hôi, dùng giọng bình thản nói.

"Đây ngươi mới chỉ tiếp nhận một phần ba nguyên lực cùng hệ thuộc tính. Lại là cấp thấp. Vậy ngươi đặt mình vào vị trí Linh chủ thời đó, ngươi nghĩ ngài hấp thu Thần Lực xong sẽ như thế nào?"

Nói rồi chàng bước đến chỗ Sơ Âm, đưa trả Hỏa cho nàng. Sơ Âm nhận lấy, hạ nhỏ giọng chỉ để chàng nghe được nói.

"Đa tạ, Linh chủ."

Linh chủ cũng dùng âm lượng chỉ hai người nghe mà trả lời.

"Lần sau không cần ngủ trên cây nữa. Ta sai người sắp xếp gian phòng cho nàng."

Sơ Âm nghe xong như sét đánh ngang tai, đỏ mặt vội vàng ngồi xuống. Linh chủ cười thành tiếng, sau đó quay lưng đi ra ngoài, không quên nói với sư phó.

"Sư phó, ngài tiếp tục bài giảng đi thôi. Muộn lắm rồi."

Châu Khải Kiệt được bạn học đỡ lên ngồi trên ghế, cả người vẫn còn run rẩy. Hắn tự kiểm tra bản thân một chút, phát hiện lúc nãy nhờ nam tử thần bí điều trị tức thời nên cơ thể hắn đã không còn đáng ngại nữa, nhưng trong lòng hắn bắt đầu trào lên nỗi giận không tên. Một cỗ hận ý không giấu giếm nhằm vào Sơ Âm và cả nam tử thần bí kia. Bấy giờ sư phó ngồi lại ghế trên, phẩy quạt giảng bài.

"Các trò thấy đó. Năm đó Linh chủ đã tiếp nhận Thần Lực cực đại như vậy, trong phút chốc lập tức hiểu được bản thân không thể chịu nổi. Vậy cho nên ngài ấy phải chia đôi lục địa Huyễn Thiên, rồi lập kết giới. Có như vậy mới tạm thời bỏ qua nguy cơ tấn công của Dạ tộc. Làm xong những chuyện này, ngài ấy đã táng thân."

"Vậy làm thế nào duy trì được Thần Lực nhiều năm như vậy?"

Sư phó làm bộ nghiêm mặt mắng học trò vừa hỏi.

"Trò không đọc Nguyên Tố Luận sao? Nguyên lực khi chưa hình thành hệ nguyên tố sẽ dễ dàng tiếp nhận lực từ nguồn khác hơn. Thần lực cũng đồng dạng như vậy, Linh chủ sẽ truyền thừa lại Thần Lực cho thiếu Linh chủ khi còn nhỏ tuổi…" Thần lực không di truyền theo huyết hệ. Sư phó âm thầm bổ sung câu cuối cùng, nhưng mà lão cũng không có nói cho học trò nghe. Đây là kiêng kị của chấp chưởng Linh tộc.

Trông thấy học trò còn định hỏi gì nữa, sư phó liền phất tay đổi chủ đề. Tiếp theo lão giảng giải về Huyễn Linh Địa sau phân chia, cũng tránh không nhắc đến Thần Lực và Linh chủ. Một buổi thỉnh giảng cứ như vậy mà kết thúc trong nặng nề..

Sơ Âm ôm tâm tình phức tạp bước ra khỏi giảng đường, vòng vèo một lúc chẳng hiểu sao lại va phải một lồng ngực rắn chắc, lại còn nhàn nhạt hương trà. Nàng ngẩn đầu nhìn lên, là Linh chủ. Linh chủ vẫn đội mũ trùm che nửa khuôn mặt im lặng nhìn xuống nàng. Sơ Âm lúng túng cúi đầu lùi lại hai bước, lắp bắp nói.

"Linh…Linh chủ…"

Linh chủ nhìn nàng lúng ta lúng túng thì bật cười. Sau đó mới đưa ngón tay lên miệng làm dấu im lặng. Thấy nàng mở to mắt nhìn mình, Linh chủ mới cất giọng trầm ấm.

"Sau này khi chỉ có hai chúng ta, cho phép nàng gọi ta là Tịch Nhiên. Không được gọi Linh chủ nữa."

"Nhưng Linh…" Cái quỷ gì là chỉ có hai người? Nàng trước đây thân với Linh chủ lắm sao? Cùng lắm là mấy lần nàng cùng gia gia đến thư phòng của chàng, ngoại trừ lúc nãy trên giảng đường cũng chưa từng nói chuyện với nhau câu nào.

"Gọi Tịch Nhiên."

Sơ Âm vừa há miệng, lại thấy Linh chủ nhíu mày, không khí xung quanh mình xao động. Nàng chỉ đành nhìn xem xung quanh có ai không rồi mất tự nhiên mà gọi.

"T…Tịch Nhiên."

Tịch Nhiên hài lòng xoa đầu Sơ Âm, sau đó cúi xuống nói bên tai nàng.

"Gặp lại sau, Sơ Âm."

Nói rồi Tịch Nhiên lướt qua người nàng đi mất, để lại đây một Sơ Âm chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Nàng rốt cuộc là từ lúc nào đã chọc tới vị Linh chủ thần bí này rồi?