Chương 144: Vụ án bắt cóc
C 144: Vụ án bắt cóc
Hoàng Anh Minh đang tập võ thì Thị Lý chạy vào báo cho cậu biết rằng Bùi Thành và Trần Đức tới tìm, lão Lập lại đang định đôi co với họ. Minh thu hồi thế, giãn cơ, lau qua mồ hôi trước khi ra ngoài gặp mặt hai người kia. Lúc này, lão Lập đang ngồi rót trà mời khách đồng thời kể lại chuyện hôm nay Minh gặp phải, thỉnh thoảng chèn mấy câu nói kháy về vụ đó. Thế nhưng, hai nhân vật lớn của Phố Cửu Vạn nhất nhất nhịn nhục.
- Xin chào hai vị!- Minh cười và ngồi xuống bàn uống trà, lấy một chén, tự rót một cốc, thổi nhẹ rồi uống cạn, tập võ ra mồ hôi nhiều nên cũng khát.
- Tôi là Bùi Thành, anh kết nghĩa với Trần Đức, hôm nay hai chúng tôi tới cốt là để có lời xin lỗi!- Bùi Thành lên tiếng trước
- Hai vị nói tới xin lỗi, hẳn là nói tới việc xảy ra vừa qua chăng.
- Đúng thực là như thế.- Trần Đức không quanh co giấu diếm- Trần Đức này sinh ra trong chốn nghèo khổ, giờ có chút tiền tài, quyền lực, tự cho rằng sống trên đời phải có ân đền oán trả đàng hoàng mới là kẻ trượng phu. Cái sai duy nhất của ta là đụng phải cậu mà thôi.
Nghe Trần Đức nói, Minh cũng khá bất ngờ khi đến xin lỗi mà cũng lớn lối như vậy, thậm chí coi rằng điều bản thân làm là không sai.
- Hừ, mi sai là do đụng phải thằng Minh, vậy những gì mi dám chơi ta và gia đình ta là đúng hả?- Lão Lập nghe thế liền nhảy dựng lên.
- Lão dám công khai xỉ nhục ta, thì phải sẵn sàng chịu hậu quả.
- Tên thất phu nhà mi có gì mà ta không dám chửi.
- Lão tiên sinh!- Minh đột nhiên lên tiếng cản lão Lập buông lời chửi mắng. Sau vụ ở Phố Cá, để tránh bị động, Minh đã tìm hiểu về những chuyện giữa lão Lập và Trần Đức, vì nếu chỉ vì căn nhà này thì Trần Đức việc gì phải ra tay quá khích tới thế.
Hóa ra sự vụ ban đầu cũng chỉ là căn nhà thật, Trần Đức muốn mua, lão Lập thì vốn là Thái Học Sinh, lại vì tính thanh cao, không nhập bọn với những trò làm tôi mọi mà bị chèn ép, dần thành ra quái gở, gàn dở, lão coi dân giang hồ như Trần Đức mà tới ở căn nhà gia đình lão làm ra là không hợp, nên chối luôn. Lúc đó Trần Đức thích quá, nài mãi, lão cáu bèn chửi Trần Đức là hạng đầu trộm đuôi cướp, không thể bước vào căn nhà này, chỉ làm bẩn nhà. Thế là họa từ lời ra, Trần Đức xuất thân có phần kém, đầu đường xó chợ, nên có sự mặc cảm nhất định, bị người chọt vào chỗ đau thì tức chứ sao. Đã thế, Viên Đỉnh Lập chỉ là hạng Thái Học Sinh già, hết thời, hắn lý gì không dám chụng nước sôi. Mọi sự cứ thế mà ra, thậm chí có lẽ vì thấy lão Lập là Thái Học Sinh coi thường mình, nên Đức đã coi lý do Minh không thỏa hiệp cũng là vì coi thường Đức vậy.
- Thôi thôi, hai bên dù gì cũng có hiểu nhầm, mỗi bên cũng đều có chút lỗi, tôi xin đứng ra đề nghị một sự hòa giải, được không!- Bùi Thành cũng nói vội
- Các vị vẫn muốn bàn việc mua nhà sao?
- Không, cái nhà này chỉ là chút sở thích cá nhân của riêng thằng em tôi, giờ vì nó mà lại đắc tội với cậu Minh đây thì thật không đáng.
- Nếu chuyện mua nhà đã xong, thì việc hòa giải thì xin miễn vì chúng ta đâu có gì mà phải dính líu tới nhau nữa! Hai bên chúng ta cứ ai làm việc người ấy, nước sông không phạm nước giếng.- Minh lắc đầu từ chối. Trần Đức vì muốn bảo vệ cái danh dự bản thân mà có thể trả thù lão Lập, Minh cũng không dễ dàng tha thứ vụ Trần Đức định hại mình. Người xưa tự hỏi, lấy ơn báo oán, lấy gì trả ơn.
- Cậu Minh, xin hãy nghe một câu chuyện đã.- Bùi Thành cố nài, đồng thời kể lại chuyện về sự hình thành của Phố Cửu Vạn. Tầm 20 năm trước, khi Phố Cửu Vạn còn chưa ra đời, đám cửu vạn ở quận trị An Lạc này cơm không đủ no, áo không đủ mặc, thường phải bán mạng kiếm cơm, bởi họ đều là kẻ mất ruộng cấy cày, mất thuyền chài lưới,… không đi khuân vác không có cơm ăn. Mấy anh em Từ Văn Hòa cũng thế. Nhưng rồi anh cả của bọn họ, Từ Văn Hòa thấy không cam chịu cuộc sống này, mới liên hợp các anh em cửu vạn lại, tụ hội họ để mà có chút tiếng nói với người chủ thuê cửu vạn. Bọn họ ban đầu vì để sống dễ hơn chút mà đòi tăng tiền, rồi phải chống sự đánh đập của lũ giang hồ mà các ông chủ thuê, rồi cũng phải đấu tranh với những cuộc cạnh tranh từ các nhóm nhỏ khác, vận động các bên cùng giữ giá, không phá giá,… Từ Văn Hòa vừa đấu tranh vừa thương thuyết, thậm chí mấy lần suýt trả giá bằng mạng sống thì Phố Cửu Vạn giờ mới có, anh em cửu vạn trong quận trị giờ mới tạm sống ổn.
- Nếu quả thực vậy, người anh cả của các vị cũng là bậc anh hùng!- Minh không thể không khen ngợi, không có học thức mà làm được bao điều đó, có lòng nhân với người cùng cảnh ngộ, ấy là không dễ.- Nhưng nếu vậy thì quan hệ gì tới tôi.
- Khi chú tư gây chuyện với cậu, anh cả có cho người tìm hiểu và biết thân thế của cậu, đặc biệt là chuyện Xưởng dệt Hồng Bàng đã giúp người làm thuê ra sao, cậu Minh đã vận động những người có học tới giúp đỡ thế nào, và anh ấy đặc biệt quan tâm tới cái gọi là Trung tâm môi giới việc làm ở Châu Nam Bình.
- Tôi hiểu rồi.- Minh nghe tới đây là hiểu được- Nếu đã là việc công, lại là vì những người dân thường lao động kiếm ăn, tôi không ngại một phong thư đâu!
- Nếu vậy, xin được cảm ơn cậu Minh!- Bùi Thành nghe vậy liền đứng lên nắm tay Minh tỏ ý cảm ơn
- Xin cảm ơn!- Trần Đức mặt mày hơi ngượng nghịu, nói từng lời. Dù gì, hắn cùng từng hùng hổ với Minh, giờ lại phải cảm ơn thì thật khó nói.
- Các vị chớ vội nói lời cảm ơn, việc kinh doanh trong nhà, tôi chưa từng quá quan tâm, nên lời tôi nói hay thư tôi đưa về chỉ là một lời chào hỏi trước, hợp tác với các vị hay không là do các bậc cha chú quê nhà quyết. Còn nữa, lý do tôi giúp các vị là vì tôi nghĩ rằng Phố Cửu Vạn lập ra chung mục đích với Xưởng Dệt Hồng Bàng ngày trước và Trung tâm môi giới việc làm bây giờ, để người dân thường được bảo hộ trong lúc làm việc. Nhưng nếu các vị có những chuyện sai lầm quá lớn: ức hiếp kẻ yếu, đánh đập chủ thuê, dùng các biện pháp bất lương để chèn ép hay là ăn chặn tiền của người làm thuê,… thì tôi sẽ có lời với dưới đó, để họ không hợp tác nữa, thậm chí, đối đầu với các vị như cách làng Hồng Bàng đối đầu Bang Bất Lương. Tất nhiên, tôi có cha chú là người làm công việc kinh doanh, đôi khi có những điều không thể không làm, tôi cũng hiểu và chỉ cần mọi sự có giới hạn, tôi cũng không có ý kiến.
- Nếu cậu Minh đã nói vậy, thì chúng tôi cũng cảm ơn.
Lời của Minh nói rõ, cậu sẽ không quá can dự vụ này, vẫn giữ nguyên ác cảm với Trần Đức, vì đây là tư thù. Nhưng nếu vậy cũng chưa xấu lắm, Minh là hạng quân tử giống Viên Đỉnh Lập, không vì tiền đồ bản thân mà luồn cúi, thì ắt cũng không vì tư thù mà hại việc công. Hai bên tỏ ra khách sáo uống nốt hớp nước chè rồi chia tay ra về.
- Tên nhãi này, mi bị bọn nó lừa trắng trợn thế mà không biết à.
- Ngài nói bọn nó lừa cậu Minh ư?- Thị Lý tò mò hỏi
- Ta từng thấy tận mắt đám cửu vạn đó đi khuân hàng cực nhọc, trong khi mấy tên kia đứng đó chỉ tay năm ngón, lại còn rủ quan quân đi ăn nhậu, rồi thì chơi gái, thằng Đức kia còn hai ba vợ cơ,…
- Cái đó thì là có thật! Nhưng nếu không vung tiền mua quan hệ, lo lót, ngài nghĩ quan lại để yên một đám người tụ họp với nhau sao, chỉ cần một chút sơ sảy, những người quan trọng bị hốt, Phố Cửu Vạn tan đàn xẻ nghé, những người chủ thuê lao động ngại gì mà không ép giá người cửu vạn bé nhỏ.- Minh lại đưa ra cái nhìn khác, rồi kể ra ít chuyện mà cậu từng biết khi phụ bố mẹ chút việc lúc rỗi rãi.
- Mi chỉ giỏi ngụy biện.
- Chú Lập có lẽ nên về thử làng Hồng Bàng, làm thử chút việc xem sao. Em trai cháu từng nói, thực tế là thước đo cho chân lý.........................................
Dù sau đó hai bên không vãng lai nhiều nữa, tránh thấy nhau thêm phiền, thì chẳng mấy mà vụ hợp tác giữa làng Hồng Bàng cùng với Phố Cưu Vạn cũng diễn ra. Hai bên tiến hành gặp gỡ, thảo luận, khảo sát,... lẫn nhau. Sau rốt, làng Hồng Bàng đồng ý hỗ trợ Phố Cửu Vạn, bởi việc này sẽ giúp làng Hồng Bàng có cơ hội phát triển lên trên quận trị An Lạc sớm hơn họ mong muốn, đồng thời cũng lập một thị trường máy móc mới ở trên đây.
Tất nhiên, làng Hồng Bàng có kiểm tra cẩn thận, quả thực Phố Cửu Vạn có làm vài trò ép giá với chủ thuê, yêu cầu các cửu vạn nộp tiền nuôi lực lượng vũ trang và ăn tiêu, trấn áp kẻ làm việc tự do,... song chưa quá giới hạn chấp nhận, mục tiêu của họ vẫn là đảm bảo anh em cửu vạn làm việc có tiền để sinh sống chứ không phải kiểu như Bang Bất Lương. Làm ăn với những hạng có nghĩa khí này, ít nhất có thể điều đình được.
Sự xuất hiện của làng Hồng Bàng hiển nhiên không qua được mắt của Lã Xưởng, Thái Văn Cường, chúng nhanh chóng tìm hiểu qua Đinh Đường, và biết được sự hợp tác này. Vụ này khiến cả Cường và Xưởng cuống cái giò. Nếu một trong 4 thế lực ngầm của quận trị An Lạc bắt tay với làng Hồng Bàng, thì làng Hồng Bàng sẽ trở nên hùng mạnh không cản nổi. Nếu muốn cản trở, may ra chỉ có Thái Chí Phú cùng với Phú Tăng An là đủ sức và tài trí để tìm ra cách thôi, nhưng mà giờ này họ lại đang bận bịu vài công chuyện ở xa chưa thể về, ít ra cũng phải nửa tháng nữa mới xong.
- Vậy thì tìm cách kéo dài thời gian.
- Cách gì?
- Bắt cóc Nguyễn Thị Lý. Bọn làng Hồng Bàng xuất thân hèn kém, nên coi những kẻ như thế là gần gũi, ta nhân cơ này mà phá chúng một phen. Nếu ả mất tích, Hoàng Anh Minh tất dốc sức mà tìm, bọn Phố Cửu Vạn để hòng lấy lòng Hoàng Anh Minh, bù đắp tội lỗi cũng sẽ hỗ trợ. Ta kéo được lúc nào hay lúc đó, hả?
Hai bên bàn tính một hồi, cũng chỉ còn cách như vậy. Song làm sao để bắt cóc Thị Lý ngay bây giờ. Sở dĩ dù đã nghĩ tới vụ bắt cóc Thị Lý đã lâu, xong giờ mới bàn tới, là vì Thị Lý hầu như chỉ quanh quẩn ở nhà, mà khu Minh ở ngay từ hôm Bùi Thành và Trần Đức tới bàn chuyện hợp tác là trọng điểm quan tâm của Phố Cửu Vạn, đám người chuyên đánh đấm ở Phố Cửu Vạn tới canh giùm, ý tỏ lòng kết bạn, đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn.
- Có rồi, ngày hội ở chùa Linh Hoa. Hội chùa thì hẳn con nhỏ kia sẽ đi chứ, đúng không?
- Bắt cóc người ta ở chỗ đông người như vậy không tiện đâu.
- Ta sẽ làm đông người thành vắng vẻ là được.- Lã Xưởng đột nhiên nảy ra một ý tưởng cực kỳ hay ho. Lão chia sẻ với Cường, hai bên lập tức bổ sung ý kiến để phương án trở nên khả thi.
Sau khi hai thế lực tà ác gặp nhau bàn vụ bắt cóc Thị Lý tầm 3 ngày, hội chùa Linh Hoa diễn ra. Hôm nay, cả Minh, Thị Lý, Bỉnh chuẩn bị cùng nhau đi chơi vãn cảnh chùa, nhưng đúng lúc này một người của Phố Cửu Vạn tới, đề nghị được giới thiệu cho họ đi thăm chùa theo giờ riêng, vắng vẻ hơn, không phải chen lấn như bình thường. Minh thì thấy đông thì vui, song Thị Lý và Bỉnh thì lại muốn đi riêng, hai anh chị này có tình ý với nhau dạo gần đây. Việc nhà chùa cho những người có thế lực đi đánh lẻ riêng thế này không hiếm, vì nhà chùa cũng phải nuôi sư, làm tượng, lâu lâu lại in kinh sách,... nên cũng phải phàm tục chút.
Còn sự tình tứ của hai người Trần Bỉnh và Nguyễn Thị Lý thì cũng khó trách, Minh thực sự học vấn cao, Thị Lý dù có là gián điệp của Nữ Lưu cũng không cùng đẳng cấp, Thị Lý cũng không dám làm ẩu câu dẫn Minh như những điều được dạy, nên hai người cơ bản không sinh nổi tình cảm và cứ mãi là chủ tớ. Bỉnh thì khác, là người nhà quê nên Thị Lý quả thực là người con gái mà cậu ta mơ ước, cậu ta bỏ hết sức lực ra tán tỉnh: tặng quà, tặng hoa, rủ đi chơi,... Dần dần, Thị Lý siêu lòng. Nữ Lưu không cấm cản gián điệp lập ra đình, miễn là phải báo cáo, hơn nữa Thị Lý chỉ là gián điệp hạng bét, nên miễn vẫn đưa tin về Minh về là được.
Vào chùa đi dạo một hồi, Minh quyết định đi xuống khu lễ hội đông đúc để hòa vào dòng người đi chơi, ngược lại hai anh chị kia đi theo sự hướng dẫn của người Phố Cửu Vạn đi vào khu riêng cầu phúc. Tất nhiên, họ không chim chuột gì, mà đi cầu phúc thật, cầu cho nhân duyên được tốt, cho đối phương được bình an.
Thế nhưng mà bình an đâu chưa có thấy, chỉ thấy đại họa lâm đầu, đang đi trong khu chùa vắng, hai anh chị Trần Bỉnh cùng với ông bạn dẫn đường Phố Cửu Vạn đột nhiên bị một đám người vây quanh, chúng rút gậy ra đánh gục ngay ông bạn dẫn đường, quay lại khống chế Trần Bỉnh và Nguyễn Thị Lý. Bỉnh dù là con trai, không quen đánh nhau, nên bị khống chế dễ dàng, Thị Lý thì chỉ là gián điệp thôi chứ không phải sát thủ, thông minh có nhưng tài đánh nhau không đủ, cũng chịu trói. Khống chế hai người rồi, chúng bịt kín miệng Thị Lý và Bỉnh lại, trói Bỉnh thật chặt, rồi vật ngửa Thị Lý ra, xé quần áo cô ra toan làm bậy.
- Dừng lại, Phật môn thanh tịnh, ai cho các người làm bậy.- Một tiếng nói dõng dạc vang lên khiến bọn cướp sắc sững người, chúng quay lại thì thấy một chú tiểu khoảng 15- 16 tuổi đang đứng nhìn chúng. Thấy chỉ có đúng chú tiểu, bọn này nhìn nhau thoáng cái, rồi lao lên toan bắt chú để khiến chuyện không lộ. Ai dè chú tiểu vung tay một cái, một tên ngã vật ra. Biết là gặp kẻ có võ, đám cướp lập tức rút binh khí ra, lao vào chú tiểu nọ.
Lâm nguy mà không loạn, chú tiểu chắp tay niệm rằng "A Di Đà Phật", rồi cầm nhanh lấy cây chổi bên cạnh, dùng nó như côn bổng đánh với lũ bất lương. Dù cây chổi không nặng, song chú tiểu này đánh hay quá, bọn bất lương đều gục ngã dần, chú tiểu lấy một chấp 7 mà vẫn ở thế thượng phong. Thấy đánh lâu gây tiếng động, hình như người trong chùa tiến vào, bọn bất lương này quyết định thật nhanh, hai tên tóm lấy Thị Lý, cho cô vào cái thùng chúng chuẩn bị sẵn, rồi khiêng nhanh ra khỏi chùa theo đường chuẩn bị sẵn, một tên khác chạy theo cảnh giới, còn 4 tên còn lại cố giữ chân chú tiểu.
Thấy có người bị bắt cóc, chú tiểu hét một tiếng làm bọn bất lương hoảng hồn lùi lại, chú nhân cơ hội đó tháo nhanh một cái bao gắn ở chân ra, đó là bao cát phụ trọng, dùng để tập luyện sức khỏe và sức bền. Tháo bao cát ra xong, chú tiểu tay không nhập rừng đao, đánh bọn ở lại gục hết, vừa lúc các sư thầy trong chùa tới kịp. Chú nói vắn tắt chuyện đã xảy ra với họ, rồi lập tức lao theo đường bọn bắt cóc Thị Lý vừa chạy. Không có bao cát quấn chân, chú tiểu chạy như một cơn gió, bỏ mặc những sư huynh đệ đồng môn nhìn theo. Các chú tiểu và thầy tăng chia nhau ra cởi trói, hỏi thằm Bỉnh, băng bó người bị thương và giữ bọn người bị đánh ngã bởi chú tiểu nó.
- Thầy Viễn Lăng!- Một sư thầy sau khi kiểm tra những tên bị thương, một mặt cho người báo quan, mặt khác vội chạy lại chỗ sư trụ trì báo cáo sự việc
- Bất Thắng đánh người ta ra sao?- Sư trụ trì không hỏi về người bị thương bởi lũ bất lương, lại hỏi lũ kia.
- Có một người bị thương nặng, 4 người ngắc ngoải, Bất Thắng thật sự quá bạo lực. Võ học Phật môn ta môn nào cũng nặng tính hiếu sát, Bất Thắng từ nhỏ đã khỏe mạnh hơn người, con sợ nó lần này sẽ đại khai sát giới mất.
- Phật môn ta tuy có vô vàn Bồ Tát lấy sự tù bi hỉ sả mà độ chúng sinh, song cũng có Kim Cương, La Hán, Đấu Chiến Thắng Phật,... trừ tà ma, diệt quỷ quái. Bất Thắng ra tay là vì cứu người, tâm thiện, ta cứ bảo vệ cái tâm chính đạo của nó là được.
- Dạ!
- Con cho người đi theo, xem thế nào, Bất Thắng võ công cao, nhưng lòng người hiểm ác, những kẻ ra tay ở chùa ta lần này ắt phải có mưu đồ sâu xa, ta sợ Bất Thắng đấu không lại.
Vị sư nọ vâng lời, cho người đi gấp xem có gặp được chú tiểu Bất Thắng ở đâu để tiện lo liệu, xong cũng hơi chậm. Chú tiểu Bất Thắng đã bị tạm giam lại vì tội đánh người ở giữa đường. Với tốc độ của Bất Thắng, chú ta sớm đã đuổi kịp những kẻ bắt cóc. Thấy Bất Thắng, bọn nó hiểu rằng không thể làm gì khác mà phải đem Thị Lý về gấp tổng hành dinh, nên cứ một người liều ở lại chặn Bất Thắng.
Thấy có người ngăn đường, Bất Thắng yêu cầu hắn tránh đường ngay, song tên này khôn ngoan hơn chú tiểu nghĩ, hắn lập tức lao vào đánh Bất Thắng, không liều đánh lớn, mà cố tình chặn cậu ta, ném đồ ở chợ, hất văng hàng quán, ngăn Bất Thắng đuổi người, buộc Bất Thắng phải ra tay hạ hắn. Ai dè, vừa lúc này đội tuần bổ đuổi tới, tên kia gây nhiều chuyện ồn ã, nên họ tới xem, thấy cảnh Bất Thắng đánh người liền cho gô cổ cậu lại, không nghe cậu nói. Vậy là Bất Thắng mất dấu lũ bắt cóc.