Chương 147: Nó là Hoàng Anh Kiệt
C 147: Nó là Hoàng Anh Kiệt
- Khốn kiếp.- Thái Chí Phú chỉ biết hét lên một tiếng như vậy trước khi lăn đùng ra vì đau khổ. Phố Đêm bị đốt một phần, những cô gái bị bắt cóc về làm giá bán hoa thì chạy thoát hết rồi, và thằng con út cũng bị đánh chết. Liên tục mất hai người con trai tương đối ổn về tay một thế lực, chỉ bởi chúng vô tình làm hại mấy thứ bé nhỏ, thật quá uất ức. Nhưng Thái Chí Phú vẫn phải gượng dậy để mà lo liệu mọi sự, từ hậu sự cho người con trai cho tới việc chuẩn bị tái thiết lại Phố Đêm, rồi trả lời Phú Tăng An ra sao, khắc phục thiệt hại thế nào. Từng việc đều nặng nề khôn tả.
Vừa tổ chức đám ma cho con, nhìn mình đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Thái Chí Phú lòng đau như cắt. Người càng đau lòng hơn là bà vợ Võ Thị Tư, cơn đau mất con khiến bà ta gần như điên loạn. Lúc trước bà ấy từng mới thầy đồng thầy cúng để mưu toan trả thù người làng Hồng Bàng bằng bùa ngải, song bất thành, lần đầu thì mãi không thấy hiệu quả, lần thứ hai đánh Hoàng Văn Định thì người bà- người chủ âm binh tung đòn được mấy hôm, Hoàng Văn Định ốm nặng, phải đưa gấp về quê, những tưởng là thù đã trả xong, ai dè mấy hôm sau bà già lăn ra chết, máu mồm máu mũi ông ộc chảy ra, đen ngòm, con gái và cháu gái đều bảo rằng do có thầy cao tay hơn giết con âm binh, sức mạnh phản lại nên bà già chết ngược. Vì vậy, hai người này xin Võ Thị Tư tha họ thôi, đối thủ quá sức của họ rồi. Đã từng nếm mùi con âm binh, lại thấy cái chết của người già kia, Võ Thị Tư cũng sợ, không dám bắt hai người này làm gì nữa, xong cũng bảo họ ở bên, lo việc cầu cúng, bảo vệ nhà họ khỏi sự âm binh âm tướng. Mấy hôm trước, đột nhiên Hà Thị Quỳnh tới báo cho bà biết rằng người con út của bà đột nhiên có điềm xấu hiện lên. Nghe vậy, bà ta vô cùng cẩn thận tới gặp con mình, hỏi xem nó chuẩn bị làm gì nguy hiểm không, nhưng thấy con chỉ ở Phố Đêm, nên cũng lơ là. Ai dè, Hoàng Anh Minh đánh vào nơi đây, con bà bị đánh chết. Thù mới hận cũ, không trả không được, xong Thái Chí Phú chồng bà còn bận giải quyết hậu quả vụ cháy, lo ổn định Phố Đêm, đám ma con trai ông ta cũng tổ chức sơ sài, Võ Thị Tư đành bất lực khóc con.
Tổ chức tang lễ xong, Thái Chí Phú lại tới chỗ của Tuần Phủ Phú Tăng An để thỉnh tội. Dựa theo những gì điều tra được, con trai ông là kẻ ra tay trước với Hoàng Anh Minh, bắt cóc nữ tì của nó, khiến tên này tấn công Phố Đêm. Thiệt hại mà Phố Đêm phải chịu lúc này, chắc chắn sẽ tính lên đầu ông ta hết. Quả nhiên, không ngoài dự tính, Phú Tăng An tuy không nạt nộ gì, nhưng mỗi lời nói ra như kim ở trong bông, không thể không cẩn thận đón đỡ. Đại ý của Phú Tăng An cũng đơn giản thôi, vụ kinh doanh này lỗ quá nặng, ông ta muốn Thái Chí Phú bằng cách nào nhanh chóng bù đắp lại thiệt hại, còn nếu không thì sẽ nhiều chuyện lắm.
Thái Chí Phú chỉ biết vâng vâng dạ dạ rồi tìm đường lùi về nghĩ cách. Tuy nhiên, Phú Tăng An gọi Thái Chí Phú lại, bảo hắn tìm thông tin về kẻ đã gây ra số thiệt hại này. Thái Chí Phú vội vàng nói ra thông tin về làng Hồng Bàng, thậm chí còn đưa Lã Xưởng tới để Lã Xưởng nói cho rõ ràng mọi sự.
Gặp quan Tuần Phủ, Lã Xưởng chẳng chút giấu diếm gì, nói tuốt luốt tất cả. Từ việc hắn quen Thái Văn Cường, hai bên hợp tác tính kế Hoàng Anh Minh cho bõ tức, rồi phát hiện làng Hồng Bàng chuẩn bị đi kết minh với Phố Cửu Vạn, sợ rằng làng Hồng Bàng mạnh lên, khó đối phó, mà hai người là Thái Chí Phú và Phú Tăng An không ở đây, họ không biết nên làm thế nào, bèn quyết một kế, gây ra một vụ án nghiêm trọng để phân tán lực chú ý hai thế lực này. Vụ án họ định gây ra là gian dâm tới chết Nguyễn Thị Lý tại chùa Linh Hoa, giết tên nhãi Trần Bỉnh và tên dẫn đường của bọn Phố Cửu Vạn, xong việc đám người kia sẽ cầm tiền chạy đi nơi khác. Nhưng sự xuất hiện của Bất Thắng là quá bất ngờ, bọn đầu đất kia lại cuống quá chạy về tận Phố Đêm, từ đó buộc hai người phải lâm thời đổi kế hoạch, tạm giữ Thị Lý lại. Vào lúc này, Minh đánh tiếng muốn chuộc người, khiến Thái Văn Cường chủ quan, lại nhằm lúc có khách cần tiếp, nên đã không phòng bị được.
Nghe xong tiền căn hậu quả, Phú Tăng An trầm ngâm không nói gì, cả Thái Chí Phú lẫn Lã Xưởng đều hồi hộp chờ đợi, xem liệu lão già này có giận dữ đi đánh làng Hồng Bàng hay là không. Nếu chẳng may dẫn được cơn lửa giận này sang chỗ làng Hồng Bàng thì lại là hay, họ đỡ bị vạ lây, lại còn mượn thế báo thù được. Có điều, Phú Tăng An chỉ dặn hai người họ sớm khôi phục lại việc kinh doanh chứ không nói gì thêm, cả hai đành thôi.
- Lão Tru!- Phú Tăng An đợi hai người Phú và Xưởng đi rồi, liền gọi một lão bộc tới, dặn dò việc thăm dò làng Hồng Bàng. Lần trước khi đón Thái Chí Phú và Băng Bất Lương lên Quận trị An Lạc này làm tay sai, Phú Tăng An cũng đã tìm hiểu sơ qua làng Hồng Bàng, và thấy đám này làm ăn khá quá, lại biết cương nhu, chỉ mấy năm mà đã phát triển vượt trội. Dẫu vậy, địa bàn chính của lão là quận trị An Lạc này, với cả thấy rằng làng Hồng Bàng chỉ làm ăn mấy việc lành mạnh, lời lãi ổn định nhưng khó kiếm nhanh. Phú Tăng An muốn kiếm một mớ rồi mua chức quan ở nơi nào giàu tài nguyên hơn nữa, nên chả quan tâm tới nữa. Giờ lại lần nữa nghe về làng Hồng Bàng, Lã Xưởng nói rằng làng Hồng Bàng ở châu Nam Bình liên tiếp phát lớn, khiến lão thêm tò mò. Vụ này dù Anh Minh tự chủ trương, thì nhân cớ này vặt làng Hồng Bàng một phen cũng không quá lạ lùng...........................
Thái Văn Cảnh, người con trai thứ của Thái Chí Phú giờ đang đi bắt người tại Phố Cửu Vạn. Những kẻ hắn bắt không phải là đám cửu vạn Phố Cửu Vạn đã tới giúp Minh trốn thoát, cũng không phải Viên Đỉnh Lập hay Trần Bỉnh, tất nhiên càng không phải Hoàng Anh Minh, mà là đám con gái nhà lành bị bọn chúng bắt lại, sau đó trốn đi khi Minh tới. Những cô gái này phần thì trốn về nhà, tìm lại người thân, phần ở quá xa, không tiền về, nên xin ở lại chỗ Minh tá túc, Minh không có đủ chỗ, đánh tiếng với Phố Cửu Vạn cho thuê tạm căn nhà. Sau đó, các cô gái vốn quay về nhà cũng quay lại đây xin tá túc, vì Bang Bất Lương đã tới nói toạc mọi sự ra với nhà họ, với hàng xóm láng giềng,... nên gia đình các cô đuổi các cô đi.
Những cô gái này rơi vào đường cùng, bị Bang Bất Lương đe dọa, những người yếu đuối đầu hàng số phận, quay lại Phố Đêm, chỉ một vài người có thể bình tĩnh tới tìm Hoàng Anh Minh, hi vọng cậu giúp họ điều gì đó. Nghe những cô gái nói về hoàn cảnh bản thân gặp phải, Minh cũng chưa thể làm gì để giúp các cô cả. Cậu có thể đem các cô ra khỏi ổ quỷ, nhưng mà muốn các cô sống tốt thì cậu thật khó làm được. Tư tưởng của những người dân thời này về sự trong sạch của người con gái là khó bỏ, đã vậy bọn Bang Bất Lương còn nói toang ra cho người ngoài biết. Vốn là người ngoài, không có chút tình cảm gì, họ đơn giản là nói mà không cần để ý, chê bai các cô gái, nói xéo gia đình, ánh mắt dè bỉu,... là những hành động nhỏ mà đau, tạo thêm những áp lực vô hình cực lớn lên gia đình những cô gái kia, khiến họ không thể vượt lên định kiến cũ.
Trước những áp lực đang ngày một đè nặng lên vai, Minh thở phào nhẹ nhõm khi thấy Kiệt lên. Kiệt đã lên ngày đêm lên quân trị An Lạc sau khi nhận được thư của Minh, vừa kịp lúc Thái Chí Phú và Phú Tăng An bắt đầu quay lại quận trị An Lạc này. Kiệt lên tận đây, trang bị gọn nhẹ để đảm bảo Minh không làm trò dại dột như muốn nộp mình để Phú Tăng An không nhắm vào làng Hồng Bàng, chỉ riêng vụ ông anh một mình đánh vào xào huyệt địch là đủ làm người em trai này sợ chết khiếp rồi.
- Nếu anh thực sự làm điều đó thì sao, nộp mình ấy.
- Thì em chỉ biết cầu trời khấn phật cho tên Phú Tăng An kia hiểu chuyện, không làm gì với anh thôi.- Kiệt thủng thẳng nói
- Không ngờ em cũng có lúc bất lực!- Minh trêu em trai, dù cậu cũng đã từng nghĩ tới điều đó, nhưng thấy Kiệt bắn tin lên là hãy đợi Kiệt lên, không muốn mọi thứ thêm rắc rối, nên không làm thế nữa.
- Ồ không, em khấn cho tên Tuần Phủ đó ấy chứ, nếu hắn làm gì anh trai em, thì hắn chết chắc!- Kiệt thấy anh trai hiểu lầm, vội chỉnh lại cho Minh hiểu thêm.
Hai anh em đang nói giỡn thế thì được báo rằng Thái Văn Cảnh tới Phố Cửu Vạn yêu cầu gặp mặt các cô gái đang ở đó. Việc này Phố Cửu Vạn không dám can dự, xong vì đây là người Minh đưa tới, họ chỉ hoãn binh, bảo phải để Minh tới giải quyết. Minh là người quân tử, cứu các cô từ tổ quỷ ra thì càng không muốn các cô gái phải quay lại nơi như thế, bèn đi tới Phố Cửu Vạn ngay. Kiệt cũng theo anh mình tới xem việc thế nào.
Khi hai người tới nơi thì Thái Văn Cảnh đang ngồi uống nước chè ở đó, thái độ rất điềm tĩnh. Ngồi cùng bàn với hắn ta là Trần Đức và Bùi Thành, cùng với Nguyễn Thị Lý. Sở dĩ Nguyễn Thị Lý được ngồi ở đây là bởi cô đang đại diện cho những cô gái mà Phố Đêm muốn đòi. Thị Lý vốn là Nữ Lưu, rất có lòng bênh vực những cô gái bị ức hiếp kia, bèn chủ động nói với Minh để cô ở lại đây giúp đỡ họ. Vừa nãy, khi Thái Văn Cảnh tới đòi người, Phố Cửu Vạn dao động, Thị Lý đứng ra đề nghị đợi Minh tới mới bàn tiếp, kéo dài chút thời gian.
Thấy các nhân vật chính đã tới đủ, Thái Văn Cảnh đơn giản thông báo việc bọn họ cần đem các cô gái kia về để tiếp tục việc kinh doanh. Nhắc tới việc kinh doanh, hắn cẩn thận nói rõ ràng việc này là việc kinh doanh của Phú Tăng An, để uy hiếp làng Hồng Bàng không được làm láo như 2 lần trước. Thêm nữa, Thái Văn Cảnh cũng thuyết phục Minh rằng cậu ta không thể làm gì cho những cô gái kia đâu, họ đã không thể quay về với gia đình, còn nếu cậu ta định an trí các cô ở đâu, Bang Bất Lương sẽ cho người tới phá, nhẹ thì nói hết quá khứ, nặng thì bắt lại, nói chung, quay lại Phố Đêm là con đường duy nhất.
Minh nghe thế thì giận lắm, nhưng Kiệt bảo cậu hay khoan, rồi Kiệt bắt chuyện với Thái Văn Cảnh để nói về việc bồi thường, làng Hồng Bàng tuy không cố tình gây sự, nhưng anh trai cậu- một thành viên của làng Hồng Bàng rõ ràng cũng đã làm ra những thiệt hại không nhỏ, vì để tránh leo thang căng thẳng, Kiệt hi vọng có thể thương thảo việc bồi thường thiệt hại cho Phố Đêm và những người đứng đầu nó. Nghe Kiệt nói vậy, Thái Văn Cảnh trầm ngâm một hồi mới nói rằng để về suy nghĩ thêm, song báo với Kiệt rằng nên sớm trả lại những cô gái kia, đó là hành vi chuộc lỗi đầu tiên. Kiệt bảo Thái Văn Cảnh cứ về, mọi chuyện đâu sẽ có đó.
Thái Văn Cảnh về luôn sau khi gặp Kiệt, việc tên nhóc này xuất hiện ở trên đây bên mình chưa ai biết, cần phải báo gấp. Bang Bất Lương bị đánh tới phải bỏ chốn cũ mà đi, thành ra rất căm thù làng Hồng Bàng, vì lẽ cũng tìm hiểu sâu về đối thủ và hiểu rằng làng Hồng Bàng có một cây cột chống trời làng Hoàng Anh Kiệt, đây cũng là người ra quyết sách giết chết Thái Văn Phương. Một kẻ như thế phải cẩn trọng.
Nghe tin Hoàng Anh Kiệt đã xuất hiện ở đây, cả Thái Chí Phú lẫn Lã Xưởng đều hơi hoang mang, thấy thế Phú Tăng An cho họ một liều thuốc định thần. Ông ta thông qua quan hệ, đưa ra thống báo của Học Phủ, đòi Hoàng Anh Minh chuẩn bị nhận nhiệm vụ đặc biệt của Học Phủ là tới Trấn Nam Bàn để mà phụ giúp việc cho một Học Phủ chuẩn bị mở ở đó. Đòn này hay quá, thâm quá, Trấn Nam Bàn là vùng cao nguyên xa xôi, chưa đặt quận trị, hoàn toàn cho các tù trưởng trên đó cai quản, đặt một chốt thu thuế, một ít quân canh bờ cõi đó với các Phủ giáp ranh, anh nào bị tống lên đó làm việc là xác định nguy hiểm trùng trùng.
Đòn này hòng khiến Hoàng Anh Kiệt rối loạn tâm thần mà phải tới gặp phe họ để mà chịu bàn điều kiện. Tuy nhiên, Hoàng Anh Minh đã cản Kiệt lại, cậu ta không muốn vì mình mà em trai phải vận dụng tài nguyên của làng Hồng Bàng để quan tâm tới cậu. Minh đề nghị Kiệt nên để ý tới những cô gái đáng thương kia hơn.
- Anh là một thánh nhân đấy ư?
- Không, anh có chỗ dựa hơn!- Minh đáp lại, và chỉ cho Kiệt thấy một người đang ngồi ở ngoài. Người này đầu trọc, mặc áo quần tương đối giản dị, đó là Bất Thắng. Sau vụ cùng với Minh đánh vào Phố Đêm, Bất Thắng bị thầy tống cổ khỏi chùa, vì ông nói rằng cậu ta lòng phàm chưa dứt, hãy tạm vào đời tập luyện chút chút, khi nào cảm thấy có thể quay lại với nhà chùa thì quay lại, tu không bao giờ là muộn. Tình cảnh này quá bất ngờ, Bất Thắng bèn đi tìm việc, và sau một hồi thì tới Phố Cửu Vạn xin làm chân bốc vác. Mấy cha ở đây ban đầu không biết, cứ nhận vào. Mãi khi Trần Đức đi qua, thấy ông thần này, bèn gọi Minh tới để Minh đem đi. Minh thuê Bất Thắng về tập võ cùng, Bất Thắng cũng không chối. Giờ khi gặp hoàn cảnh này, sẵn có một vệ sĩ như thế, Minh không ngại gì chấp nhận hình phạt kia, tạo lợi thế cho Kiệt ở bàn đàm phán. Cùi không sợ ghẻ, chân đất đấu với đi giày, ai hơn.
Tiếp đó, Minh cũng đề cử Trần Bỉnh cho Kiệt, để Bỉnh và Thị Lý cùng đi theo Kiệt. Lần này đi lên Trấn Nam Bàn, hoàn cảnh khổ sở, đường dài, đàn bà con gái đi không hợp. Nếu để Thị Lý theo Kiệt cũng không tiện lắm, vì Kiệt lắm việc, nên cậu cho cô tự do và theo người mình thích luôn. Thị Lý rất không muốn vì thế là mất nhiệm vụ, nhưng Minh kiên quyết không cho đi cùng, nên đành đồng ý, và báo tin lại cho Nữ Lưu. Kiệt nghe Minh nói về Bỉnh, liền thử tay nghề cậu này chút và thấy anh bạn này khéo tay thực sự, khiến Kiệt chợt này ra một ý tưởng liên quan tới cậu ta. Nhưng đó là khi về làng Hồng Bàng hãy tính tiếp, còn giờ thì phải lo vụ đàm phán.
Được ông anh hỗ trợ như vậy, Kiệt ngồi lên bàn đàm phán một cách rất thoải mái. Về cơ bản, ý kiến của cậu ta là đồng ý bồi thường thiệt hại mà Minh có gây ra trong vụ cứu Nguyễn Thị Lý ở Phố Đêm, xong vấn đề cơ bản vẫn là xoay quanh việc thiệt hại gây ra chỉ là vô ý, kẻ khiến mọi chuyện đi tới bước đường này là Thái Văn Cảnh khi bắt cóc người làng Hồng Bàng, cộng thêm thông tin tên này và Lã Xưởng còn từng định hại Minh ở Học Phủ do Đinh Đường khai ra nên Kiệt không lùi bước. Cậu sẽ bồi thường Phố Đêm bằng việc đầu tư, hợp tác, biến Phố Đêm thành quán mát- xa, phòng trà hiện đại.
- Hừ! Nếu như bọn ta vẫn muốn đòi thêm thì sao?- Thái Chí Phú mặt giật giật vì giận. Tên nhãi này thực quá mức cao ngạo.
- Vậy thì thiệt hại vụ này các vị tìm cách khác mà bù, làng Hồng Bàng sẽ đem hết khả năng ra mà chống trả tới cùng. Ngược lại, các vị cũng thấy rõ chúng tôi có khả năng kiếm tiền tốt thế nào rồi đó. Ai mà hợp tác với bọn tôi là không có sợ lỗ gì cả.
Thảo luận một hồi, hai bên đưa tới ý kiến thống nhất. Làng Hồng Bàng sẽ hợp tác với Bang Bất Lương việc kinh doanh Phố Đêm, trong đó họ góp một phần tiền vào để tiến hành cải tổ một số yếu tố, các nơi tiến hành cải tổ sẽ là những nơi bị ảnh hưởng nghiêm trọng của vụ cháy, toàn bộ chi phú sửa chữa, xây mới những chỗ này cũng do làng Hồng Bàng đảm nhiệm. Lời lãi nơi này làng Hồng Bàng giữ một phần ba, hai phần ba trả cho những kẻ kiểm soát Phố Đêm tới khi trả xong tổng thiệt hại vụ cháy gây ra. Vụ hình phạt mà Phú Tăng An áp lên Hoàng Anh Minh, làng Hồng Bàng sẽ không can thiệp, vì Minh chủ động chịu rồi, đồng thời coi như đền mạng Thái Văn Cường. Sau cùng, những cô gái nhà lành bị bắt tới Phố Đêm khi trước đã trốn thoát, làng Hồng Bàng không trả lại, cũng không giữ, hai bên tự do thuyết phục những cô gái đó theo ai. Tất nhiên, ai cũng biết rằng làng Hồng Bàng ăn chặt.
Cuộc gặp mặt chấm dứt, Kiệt cùng Minh tới chỗ các cô gái để báo cho họ biết tình hình. Nghe hai người nói xong, cô nào mặt cũng cảm thấy chấp nhận được đi, sự thật là nếu Bang Bất Lương quyết ép các cô về Phố Đêm rồi thì có khi họ phải chấp nhận buông xuôi, kể cả mấy cô gái đánh chết Thái Văn Cường dù biết rằng về kia chỉ có chết thôi, ai biết chuyện lộ ra lúc nào chứ.
Kiệt báo thêm rằng rằng có các cô gái phải làng Hồng Bàng làm việc. Các cô ở đó sẽ được đào tạo, được cấp vốn, trở thành các nhân viên của các hàng quán, cửa hàng mà làng Hồng Bàng sở hữu, có thể kiếm tấm chồng nào đó trong số các nhân viên của họ. Kiệt sở dĩ chọn cưu mang những cô gái này, phần vì cậu cảm thông tình cảnh của họ, phần là cậu thấy làng Hồng Bàng hiện cũng thiếu nhân lực, vớt được tí nào hay tí nấy, đã vậy mấy cô này cũng xinh xắn, đem về dưới kia làm vợ cho các anh trai Hồng Bàng để cải thiện giống nòi cũng hay. Nghe Kiệt nói xong nguyên nhân này, Minh hơi xấu hổ, nhưng các cô gái kia thần thái thì nhẹ nhõm hơn hẳn, dù gì các cô cũng chịu kha khá đắng cay ở Phố Đêm, lòng cảnh giác nặng nề, nếu Kiệt quá tốt, quá ân cần mà không có lý do, thì các cô không thể không nghĩ ngợi gì.
Một cô hỏi rằng, thế thì Bang Bất Lương có chịu bỏ qua không, nhỡ chúng nó lại tới làm phiến thì sao, thân phận các cô lộ nữa thì sao. Kiệt bảo rằng cậu sẽ báo nó ra cho những người sống ở đó, ai có thể chấp nhận các cô đều sẽ biết sự thật ngay lúc đầu, và cũng không ai kỳ thị họ đâu, vì cậu sẽ nói với người ta như thế. Các cô gái nhìn cậu đầy nghi hoặc mà hỏi rằng, cậu là ai mà nói chắc như đinh đóng cột thế.
Kiệt cười và đáp rằng, nó là Hoàng Anh Kiệt..........................................
- Anh trai, chuyến đi này xa xôi vất vả, dù bên kia không còn áp lực ép anh phải đi đường gian khổ, thì cũng không phải việc dễ dàng gì, cầm lấy cái này mà phòng thân này!- Kiệt nói rồi dúi cho Minh cây nỏ sát thủ của cậu.
- Ừ!- Minh gật đầu, võ vai ông em trai, nhận cây nỏ, cất kỹ đi. Cậu không cổ hủ tới mức từ chối đồ tốt thế này. Thế rồi, Minh nhanh chóng xoay người, đi ra chỗ cái xe bò đang đợi sẵn. Thời này ngựa hiếm, nên xe bò hoặc trâu dễ kiếm hơn, mà lên trên Trấn Nam Bàn, túng quá thì bán nó kiếm chút tiền cũng tốt. Minh nhảy lên xe, anh chàng vệ sĩ Bất Thắng đang đợi sẵn, giờ tóc mọc lởm chởm trên đầu, trông khá buồn cười.
- Có kẻ theo dõi chúng ta.
- Ở đâu!
- Chiếc xe ngựa kia kìa, màn xe vén nãy giờ để người trong đó nhìn chằm chằm vào ông bạn đó!
Minh nhìn sang chiếc xe Bất Thắng chỉ, màn xe vẫn vén lên, hướng về phía cậu, lát sau mới từ từ hạ xuống, xe bắt đầu chạy. Minh nhìn một hồi, nhớ ra cái xe này từng xuất hiện lúc cậu đánh Phố Đêm cứu Thị Lý, chiếc xe mà Thái Văn Cường tiễn ra, có vẻ chính là người khách nào đó. Nhưng sao họ lại theo dõi cậu ta chứ. Minh mang theo sự thắc mắc này mà đi lên đường, đôi khi nhìn lại chiếc xe đang khuất dần, không rõ lắm.
Ở trong chiếc xe ngựa, một người đàn ông hơn 50 tuổi nhắm mắt như đang suy nghĩ điều gì. Bên cạnh ông ta là một người hơn 30, là Chử Bành. Chử Bành nét mặt thể hiện rõ sự sốt ruột như đang đợi một kết luận quan trọng gì đó từ người già hơn kia. Một lúc sau, người đàn ông già hơn mở mắt ra, nhìn sang Chử Bành và nói:
- Cho người đi theo, đừng làm gì vội!
- Nhưng thưa cha, liệu hắn có phải...
- Phải hay không phải đâu quan trọng, quan trọng là để làm gì cơ. Nếu như trong kia ổn định, thì sẽ mãi mãi là không phải. Và ta cũng chớ quan tâm nữa. Nhớ lấy.
- Dạ!
Chử Bành cúi đầu, cha hắn đã nói vậy, thì hắn đành phải thôi. Dù gì, cha hắn Chử Cạnh cũng là một quản sự của thương đoàn họ Hoàng, quản lý hàng triệu tiền mỗi tháng, đi khắp trời nam đất bắc rồi cơ mà. Tài trí của ông, không thể coi thường.................................................
Kết thúc quyển I: Nó là Hoàng Anh Kiệt
Thông báo Quyển II: Cao nguyên sắc máu.
Hoàng Anh Minh lên Trấn Nam Bàn, khu vực phía bắc của một cao nguyên mà đất ở đây có màu đỏ, với nhiều bộ tộc hung hãn, từng đánh lui nhiều đợt tấn công của quân Đại Hoa muốn càn lên, khiến nơi này có sự độc lập tương đối lớn. Vài bộ tộc thì hòa hoãn với dân xuôi, vài bộ tộc thì ghét họ, Minh lên đây ở đúng lúc chiến tranh giữa các phe này nổ ra. Để sống sót, Minh phải can dự vào, tự tay cầm binh đánh trận lần thứ nhất. Đồng thời, quá trình này, cũng khiến Minh cảm thấy cần làm gì đó để giúp người dân trên đây, cậu ta cậy nhờ em trai lên đây, tạo một cơ hội tuyệt vời để làng Hồng Bàng phát triển mạnh mẽ, thần tốc thêm nữa.