Chương 87: Ứng cứu
Hai bóng người đan xen vào nhau, năng lượng nổ tung không ngừng, bạo phát một lần lại nối tiếp một lần. Cả hai đồng thời vận dụng kỹ năng của mình để công kích đối phương, hai bên va chạm vào nhau bộc phát ra chấn động liên hồi, khiến cả góc rừng bị tàn phá không còn ra hình thù gì.
Arthur cậy vào lợi thế sức lực, vung xuống một đao để đẩy lùi Aric, sự tự tin ban đầu và thái độ cợt nhã đã giảm sút hầu như không còn, thay vào đó là điệu bộ nghiêm túc và cẩn thận ứng đối với mỗi đòn tấn công mà Aric tung ra.
Nếu chỉ xét vào thể lực vật lý, hắn rõ ràng mạnh mẽ hơn nhiều. Bằng chứng là từ lúc bắt đầu tới giờ, đối phương chưa từng cứng chọi cứng với hắn bất kỳ lần nào trong suốt quá trình chiến đấu. Ấy vậy mà mặc cho chiếm ưu thế về mặt thể lực, Arthur lại không thể nhanh chóng kết thúc cuộc chiến.
Thế công của hắn hết lần này tới lần khác luôn bị đối phương dùng kỹ xảo hóa giải, cứ như là tung ra một đấm toàn lực nhưng lại chỉ đấm vào không khí vậy, thậm chí còn nhiều lần suýt bị dồn vào thế bí.
Điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Dù bị đẩy lùi, cánh tay cũng hơi tê dại khi phải liên tiếp chống đỡ những đòn tấn công dũng mãnh của Arthur, song Aric vẫn không tỏ ra lo lắng gì mấy. Hắn thiết lập lại ma thuật cường hoá thể chất lần nữa, tăng mạnh tố chất thân thể lên thêm một nấc nữa.
"Sao vậy? Dường như ngươi không được mạnh như miệng của mình thì phải?"
Aric buông lời khích tướng kẻ địch.
Hắn không biết cái gã tự xưng là Arthur Pendragon này có được sức mạnh bằng cách nào, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một tên não cơ bắp mà thôi. Hoàn toàn là thể loại dựa vào sức mạnh, không có chút kỹ xảo đáng nói nào. Chỉ như vậy thì sao có thể so sánh với người lớn lên trong tranh đấu sống còn như hắn được.
Với một kẻ như vậy, càng khiến hắn tức giận, càng khiến suy nghĩ của hắn hỗn loạn thì cơ hội thắng của bản thân sẽ càng lớn.
Aric không phủ nhận việc đối phương có tố chất thân thể cùng công kích dữ dội và dạng hơn mình nhiều, nhưng tên đó không phải Dunkel, chênh lệch của hắn và đối phương không lớn tới mức tuyệt vọng như thế.
Cơ mà có một điều Aric phải thừa nhận, chiến đấu với kẻ mạnh quả nhiên là cách nhanh nhất để mạnh hơn. Từ lúc bắt đầu tới giờ còn chưa được bao lâu, song hắn cảm thấy mức độ thuần thục của mình với con dao đã tăng lên rất nhiều, sử dụng cũng dễ dàng hơn. Ngay cả việc vận chuyển ma lực vốn không phải sở trường của hắn cũng trơn tru và thành thạo hơn nhiều.
Có lẽ không cần phải chạy nữa, hắn hoàn toàn có thể thủ thắng.
Còn chưa chính thức tìm đến đối tượng trả thù, đã bị một kẻ mới gặp xem nhẹ như thế, Arthur làm sao có thể chịu nổi? Hắn phóng lên không trung, hai tay nhanh chóng đan xen vào nhau tạo ra những thủ thế kỳ dị.
Không gian xung quanh bị một luồng sức mạnh mênh mông nén lại, cả vùng trời trong khoảnh khắc bị biển lửa bao trùm.
"Để xem ngươi đỡ đòn này như thế nào! Vô Tận Hỏa Ngục!"
Hắn gầm lên giận dữ, đôi mắt dường như có ánh lửa lấp lóe.
Biển lửa ngập trời điên cuồng phủ xuống, so với nó,Aric chẳng khác gì một con kiến nhỏ đang vùng vẫy trong cơn lũ.
"Cũng chỉ có thế?"
Aric nhếch mép, đòn tấn công này nhìn thì mãnh liệt và dữ dội, chặn hết mọi đường lui của hắn, nhưng thực tế lại chỉ là một chiêu thức có hoa không quả mà thôi. Những chiêu thức có tầm bao phủ rộng thế này đồng nghĩa với việc hoả lực tập trung bị phân tán, không đáng sợ. Hắn dồn ma lực vào lưỡi dao, tạo ra một lưỡi kiếm cô đặc bằng ma lực, đâm thẳng lên đầu rồi giải phóng. Ma lực phóng xuất mở ra một chiếc lỗ đường kính chừng năm mét trong biển lửa trước khi nó đổ ập xuống đầu Aric, tạo thành một khoảng không an toàn cho hắn. Tuy nhiên sức nóng xung quang vẫn khiến da thịt hắn bỏng rát ít chỗ.
Aric kéo khăn choàng cổ lên che miệng và mũi, tạm thời nín thở để không bị không khí nóng đốt cháy phổi. Nhiệt độ to lớn thình lình xuất hiện khiến nhiệt lượng từ môi trường thay đổi đột ngột, làm độ ẩm bên dưới mặt đất đã lâu không gặp ánh mặt trời bốc hơi, không gian xung quanh thoáng chốc ngập trong làn sương mịt mờ.
Và đợt tấn công tiếp theo của Arthur giáng xuống.
Hắn không hy vọng mấy vào việc dựa dùng biển lửa vừa rồi để thể đánh bại đối phương, tất cả chỉ là hỏa mù che mắt mà thôi.
Bây giờ mới là đòn đánh thật sự.
"Phách Thiên Viêm Đao!"
Arthur thầm hô một tiếng, hai tay siết chặt lấy cán đao, dùng toàn lực chặt xuống. Bởi màn sương mù mịt, hắn không nhìn rõ Arthur đang ở nơi nào, nhưng điều đó không quan trọng. Chỉ dựa vào năng lượng dao động tỏa ra của đối phương, hắn vẫn có thể xác định vị trí cần tấn công.
Một lưỡi đao rực rỡ chói lóa và to lớn khủng bố, dài tới hàng nghìn mét trống rỗng xuất hiện giữa không trung, vạch phá bầu trời, mạnh mẽ chém ra ánh lửa khổng lồ như muốn bổ không gian thứ nguyên này ra làm đôi.
Cực kỳ khủng bố.
Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, thời gian vẻn vẹn còn chưa tới một giây, đao lửa dài hàng nghìn mét ẩn chứa sức mạnh phân đôi bầu trời kia đã chém vào mặt đất.
Sông núi vì đó vỡ vụn, đất rừng cũng uỳnh uỳnh nứt toác, tan vỡ, hình thành nên một vực thẳm tối đen, sâu không thấy đáy vắt ngang biển cây.
"Không thấy năng lượng dao động bên dưới nữa, hẳn là đã chết mất xác rồi, dù hơi tiếc khi không thể hút lấy lượng sinh lực mạnh mẽ đó... Lẽ ra ngươi không nên khích ta."
Arthur đảo mắt nhìn xuống vực thẳm sâu hun hút mà mình vừa bổ ra mà thở hắt ra một hơi. Một đao này gần như rút cạn một phần năm lượng ma lực của hắn, ăn trọn đòn thế kinh khủng như thế, có thể còn sống mới là chuyện lạ.
Tuy nhiên...
"Ngươi không phải là kẻ duy nhất biết tận dụng trò tung hỏa mù đâu."
Thanh âm điềm tỉnh mà lạnh lẽo của Aric bất ngờ vang lên từ phía sau Arthur khiến gã hoảng hốt quay đầu lại.
Kẻ lẽ ra đã bị nát vụn dưới đòn đánh của hắn chẳng biết từ lúc nào đã nhảy lẻn đến sau lưng hắn, thủ thế rút đao chuẩn bị tấn công.
"Vô lý! Làm sao mà ngươi..."
Arthur không thể tin tưởng vào mắt mình, trừng mắt quát lên.
Chuyện tới nước này, sự tự tin của hắn đã chuyển thành hoảng sợ. Ngay cả vẻ điên cuồng ban đầu cũng không còn sót lại
"Khó hiểu vậy sao?"
Thứ mà ngươi tập trung nhắm vào khi ấy chỉ là một tượng đất trộn chút ma lực thôi mà.
Aric thầm nghĩ.
Vào thời khắc sương mù che lấp tầm nhìn hai bên, Aric đã nhanh chống móc ra một khối đất lớn chém thành hình người đơn giản rồi nạp chút ma lực vào. Còn bản thân thì hạn chế ma lực tỏa ra xuống mức thấp nhất rồi chui xuống cái lỗ mới mốc, đào một đường ra sau Arthur, nhân lúc hắn lơ là vì nghĩ mình đã chết liền nhảy lên, tích súc ma lực vào vũ khí chuẩn bị tấn công.
Nhận ra mình trúng kế, Arthur còn muốn hét lên gì đó nhưng lưỡi đao ma lực của Aric đã vung ra, nhằm thẳng vào cổ họng của hắn.
"Thời Gian Ngưng Kết!"
Trong khoảnh khắc cái chết gần trong gang tấc, Arthur vội vàng mặc niệm bốn chữ này trong đầu mình.
Một chiếc nhẫn trên tay hắn vỡ vụn, đất trời trở thành một màu xám xịt đơn sắc. Trừ Arthur, mọi chuyển động đều đồng thời đình chỉ. Lưỡi đao ma lực của Aric chỉ còn cách cổ hắn có mấy li, như lưỡi hái tử thần kề sát cổ.
"Làm ta mất đi một lá bài tẩy vô giá, ta sẽ bắt ngươi phải trả cả vốn lẫn lời!"
Trong thế giới xám xịt mà chỉ mình mới có thể cử động, Arthur cắn răn gằn từng chữ một trước khi đá mạnh vào ngực Aric, đẩy hắn rơi trở về mặt đất, khói bụi tung lên mịt mù rồi cũng dừng khựng lại.
[Thời Gian Ngưng Kết] là một trong những món quà mà Nữ Thần ban tặng cho Arthur trước khi đưa hắn tới thế giới này, quyền năng tác động vào dòng chảy thời gian dưới hình dạng một chiếc nhẫn. Bởi vì mạnh mẽ như vậy nên số lượng cũng không nhiều, hắn đã dùng hai chiếc trong quá khứ, hôm nay là cái thứ ba.
"Yên tâm đi! Ta sẽ không để ngươi chết một cách đơn giản đâu. Ta nhất định sẽ giày xéo ngươi tới ngươi phải cầu xin được chết rồi mới từ từ hút khô sinh lực của ngươi!"
Vốn chỉ định chơi đùa một chút, vậy mà khi không mất đi một con bài tẩy, có thể hiểu được tâm trạng của Arthur tệ tới mức nào. Hắn lấy ra từ kho đồ hàng chục cái chakram, ném nó xuống Aric đang bất động cùng thế giới trong làn khói bụi bên dưới.
Ngay trước khi những chiếc chakram sắc lẹm cứa vào da thịt, Aric đáng lẽ không thể cử động lại bất ngờ nhảy lên, lộn mèo ra phía sau. Dù vậy, phản ứng của hắn vẫn hơi chậm một chút, ba trong số hàng chục chiếc chakram kia vẫn cắt vào chân trái hắn.
"Ngươi..."
Một lần nữa, Arthur phải hét lên vì kinh ngạc.
"Làm sao ngươi có thể cử động trong thế giới mà thời gian đã dừng lại này? Chẳng lẽ ngươi cũng nhận được chúc phúc của thần?"
Aric nghe vậy cũng nhíu mày, lia mắt nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng dừng lại ở con dao găm trên tay phải mình. Trong thế giới đơn sắc xám xịt này, nó đang toả ra một ánh sáng nhè nhẹ.
"Chúc phúc của thần? Nếu tên đó nói mình là thần thì chắc ta cũng không nghi ngờ đâu."
Hắn thều thào tự nói.
Hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, Arthur cũng chú ý tới con dao găm của Aric.
"Đúng là một món đồ hay ho, là một tạo vật của thần linh sao?"
"Ai biết được..."
Aric đáp lại.
"Sao nào? Bài tẩy của ngươi vô dụng rồi, vẫn muốn đánh tiếp sao?" Hắn nói, giọng điệu có hơi không được tự nhiên.
"Ha ha ha ha!"
Arthur bỗng nhiên bậc cười.
"Dù cử động được nhưng ngươi cũng đâu thể hành động một cách tự nhiên! Không thể né tránh hết số chakram kia chính là minh chứng rõ nhất!"
Dứt lời, hắn vung tay lên, số chakram rơi vãi dưới đất lại bay lên, bủa vây Aric từ bốn phương tám hướng.
"Chết tiệt!"
Bị nhận ra rồi.
Aric rủa một tiếng, quả thật dù cử động được nhưng cơ thể hắn giờ nặng nề như đang phải di chuyển trong nước vậy, khó mà linh hoạt được như lúc đầu. Hắn vội vả lùi lại, nhưng vết thương trên chân vẫn khiến hắn chậm lại một nhịp, mười mấy cái chakram không vì vậy mà dừng lại, xoáy tròn bay tới. Aric xoay sở để không bị cắt trúng những chỗ yếu hại, nhưng cơ thể đã đầy những vết cắt.
Hắn khụy gối xuống đất, cảm thấy cơ thể trở nên nặng nề hơn vì mất máu.
Tình huống cực kỳ hỏng bét.
Cũng may mà [Thời Gian Ngưng Kết] đã kết thúc, thế giới khôi phục màu sắc vốn có, vạn vật lại chuyển động như thường.
"Xem ra lá bài tẩy của ngươi chỉ có thời gian duy trì cỡ ba mươi giây thôi thì phải."
Cố nặn ra một nụ cười, Aric mỉa mai đối thủ.
"Bây giờ thì ta không cần nó cũng có thể giết ngươi như giết gà!"
Arthur lạnh lùng tuyên bố.
Hàng loạt chakram lại bay tới.
Thấy đòn tấn công đã sắp đến, Aric cố gượng dậy nhưng cảm giác choáng váng ập tới làm hắn không kịp trở tay.
Khi mà mười mấy chiếc chakram sắp cắt qua người hắn lần nữa, một bóng người từ trên giáng xuống đánh bật tất cả chúng bằng thanh kiếm trên tay.
"Lúc nghe Elsie bảo anh là một tên trộm, tội đã hơi do dự không biết có nên giúp anh hay không. Giờ thì tôi biết mình không giúp sai người rồi. Cơ mà hành động của tôi khi đó có lẽ là hơi thừa thải."
Sieghart nở một nụ cười thân thiện trong khi chìa tay ra trước mặt Aric.
"Tôi mới gặp những người anh vừa cứu khi nãy, họ an toàn rồi, yên tâm nghỉ ngơi đi. Việc còn lại cứ để tôi lo."
Cậu nói.