Chương 94: Anh Hùng Vương Kiếm

Hoang Hoá Luận Thuyết - Đêm Đen Vô Tận

Chương 94: Anh Hùng Vương Kiếm

Chương 94: Anh Hùng Vương Kiếm

Vào lúc Celina chuẩn bị thu hồi ánh mắt vô định của mình, cô bất chợt nhướng mày khi nhìn thấy một vật thể đang bay về hướng này với tốc độ kinh người.

"Cẩn thận!"

Cô lập tức nhắc nhở mọi người đề phòng vì cho rằng Dunkel quay trở lại và lập tức triển khai tư thế chiến đấu, tung người lên cao, tấn công phủ đầu với những chiếc vuốt sắc bén của mình. Cơ mà thứ tiếp cận họ không phải Dunkel, thậm chí nó còn không phải một ai đó hay thứ gì đó có hình dáng con người. Mà là...

Một thanh kiếm.

Thanh kiếm mà Dunkel đã rút ra khỏi phong ấn Tà Thần và để lại ở tầng trong mê cung. Bằng cách nào đó, nó đã tự mình rời khỏi tầng trong, đến tầng ngoài và tìm tới chỗ nhóm Sieghart.

Nhận ra đó không phải là Dunkel, Celina thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.

Còn nguyên do đằng sau cái thở dài đó rốt cuộc là vì không gặp phải cường địch khó lòng đối phó hay đơn giản là vì không phải ở trong tình thế trở mặt thành thù với Dunkel lần nữa thì chỉ mình cô mới biết được.

Lợi dụng sự lơ đễnh của Celina, thanh kiếm lách thân mình tránh khỏi vuốt của cô với góc độ lắt léo và bay thẳng tới chỗ Sieghart.

"Sieghart! Cẩn thận!"

Celina quay người lại, vừa hét lớn vừa đạp vào không khí, nhanh chóng đuổi ngược trở về. Sieghart cũng chuẩn bị tư thế đón địch, tuy nhiên, thanh kiếm chỉ bay đến trước mặt cô rồi dừng lại.

"Tìm thấy ngươi rồi, anh hùng của thời đại này. Thật may khi ngươi ở ngay bên trong mê cung phong ấn."

Trong sự đề phòng của nhóm Sieghart, thanh kiếm phát ra một âm thanh máy móc lạnh lẽo và cứng nhắc.

"Hãy nghe ta nói, anh hùng của thời đại mới. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, ta cần ngươi giúp."

"Khoan đã!"

Sieghart bối rối ngăn lại.

"Ngươi là ai? Mà giúp cái gì?"

"Thứ lỗi cho ta vì đột ngột và hấp tấp như vậy, nhưng quả thật là tình huống rất cấp bách, nếu có thể, xin hãy đi cùng ta."

Thanh kiếm nói tiếp.

"Chúng ta sẽ vừa đi vừa nói."

Các thành viên trong nhóm trao đổi với nhau bằng những cái nhìn ngắn ngủi trước khi Elsie lên tiếng.

"Liệu có tin được không đây?"

Cô nói.

"Vẫn nên đề phòng thì hơn."

Liliana tiếp lời, những người còn lại gật đầu đồng tình.

Sau sự kiện với Dunkel, bọn họ không tránh khỏi việc sợ bóng sợ gió một hồi. Tự nhiên có một thanh kiếm bay tới bảo hãy theo nó, nhìn sao cũng thấy đáng ngờ.

"Không sao đâu."

Tuy vậy, trái với ý kiến của họ, Sieghart lại nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm trong khi lắc đầu.

"Tôi nghĩ chúng ta có thể tin được."

Cô quay lại nói với những người bạn của mình.

"Trực giác của tôi bảo thế."

Vì lý do gì đó, thanh kiếm này mang đến cho cô cảm giác thân thiết khó nói, khi chạm vào nó, linh hồn cả hai như thể đang giao thoa cùng nhau vậy.

"Nếu như Sieghart đã nói thế thì cũng đành thôi."

Elaina thở dài trong khi những người còn lại lắc đầu cam chịu.

Sieghart là loại người sẵn sàng chìa tay ra cho bất kỳ hoàn cảnh đáng cảm thông nào đang cần sự giúp đỡ. Chính nhờ tính cách như vậy mà bọn họ mới gặp gỡ quen biết nhau.

Nghe thì có vẻ tâm linh, nhưng rất nhiều lần bọn họ được tận mắt chứng kiến sự chính xác của trực giác mà Sieghart sở hữu rồi, cô chưa từng sai lầm khi nói tới vấn đề này. Vì vậy, dù không tin thanh kiếm đó bọn họ vẫn nên đặt niềm tin vào Sieghart.

Với cả, cho dù bọn họ có không đi thì Sieghart vẫn sẽ đi một mình thôi, khó mà thay đổi suy nghĩ của cô được.

"Nếu đã không ai phản đối nữa thì chúng ta đi nào."

Sieghart vỗ mạnh hai tay vào nhau rồi quay lại nói với thanh kiếm:

"Dẫn đường đi."

***

Tám người và một thanh kiếm nhanh chóng bay đi, mục tiêu là vết rạch trên bầu trời do Dunkel tạo ra.

Vì Celina vẫn còn đang trong tình trạng bất ổn tinh thần và xung đột tâm lý sau pha nổi điên không rõ nguyên nhân của Dunkel, từ nãy đến giờ cô vẫn không nói thêm câu nào. Sieghart nói gì hay làm gì thì cô chỉ làm theo một cách máy móc. Lúc này cũng vậy, thay vì dịch chuyển tất cả tới nơi khi biết địa điểm cần đến, cô lại chạy bộ theo cả nhóm với một gương mặt nhạt nhoà thiếu tính biểu cảm.

"Trước khi bắt đầu, xin mạn phép tự giới thiệu một chút. Ta là Anh Hùng Vương Kiếm, chịu trách nhiệm trách nhiệm trấn giữ phía đông Aurora."

Trong lúc di chuyển, thanh kiếm, Anh Hùng Vương Kiếm cũng bắt đầu giải thích.

"Anh Hùng Vương Kiếm?"

Nghe nó nói, Scarlet không nhịn được lên tiếng hỏi trong lúc nhìn xuống Liliana đang nằm trong vòng tay mình.

Đáp lại cô chỉ là một cái lắc đầu của thiếu nữ nhỏ tuổi, cô bé cũng không biết tới cái tên này.

"Anh Hùng Vương Kiếm, theo truyền thuyết là một trong Tứ Phương Thần Khí của Aurora."

Người vừa lên tiếng là Felt, ít nhiều gì cô vẫn là thủ thư của một cái thư viện, truyền thuyết của Aurora cô có biết một hai, nhưng mà cũng không nhiều.

"Ngoài Anh Hùng Vương Kiếm trấn giữ phía đông còn có Hiền Nhân Khải Bào ở phía bắc, Thẩm Phán Quang Kính ở phía tây và Phá Tà Hộ Giáp ở phía nam. Đó là truyền thuyết tôi tìm thấy trong một quyển sách cổ đọc cách đây khá lâu rồi."

"Vậy là sự tồn tại của chúng ta cho tới thời đại này chỉ còn là truyền thuyết thôi sao?"

Thấy thái độ xa lạ của Scarlet và Liliana cùng với những gì mà Felt vừa nói, Anh Hùng Vương Kiếm thì thào nói nhỏ, giọng điệu cứng nhắc nguyên bản đã pha thêm chút ít dao động cảm xúc, nhưng rồi nhanh chóng điều chỉnh lại bình thường.

"A, xin lỗi, ta có hơi cảm tính. Chúng ta tiếp tục. Nếu cả sự tồn tại của chúng ta cũng đã trở thành truyền thuyết, thì ta không trông mông gì nhiều, nhưng các ngươi liệu có ấn tượng gì với hai chữ [Tà Thần] hay không?"

Nghe thấy "Tà Thần" được nhắc tới, những người trong nhóm lại thoáng nhìn qua nhau rồi chậm rãi gật đầu.

"Là ác thần có ý định nhấn chìm thế giới vào hỗn nguyên sau chiến tranh chư thần từ thời đại thần linh, cuối cùng thất bại và bị phong ấn. Phải không?"

Sieghart thay mặt cho những người khác, trả lời bằng giọng điệu không chắc chắn lắm.

So với Tứ Phương Thần Khí gì gì đó, Tà Thần rõ ràng phải nổi tiếng hơn nhiều. Dẫu sao thì cho đến gần một trăm năm trước, thế giới này vẫn còn tin tưởng vào thánh thần kia mà.

"..."

Anh Hùng Vương Kiếm im lặng mất vài giây khi đoàn người xông qua vết rạch không gian để tiến vào tầng trong, hướng thẳng tới lâu đài ở phía trung tâm. Có vẻ nó bị tổn thương đôi chút khi Tà Thần gần như được tất cả nhớ tới còn mình thì không.

"E hèm."

Hắn giọng một tiếng, Anh Hùng Vương Kiếm nói tiếp.

"Chủ nhân đời trước của ta chính là người đã phong ấn Tà Thần vào mê cung này với ta là chìa khoá mấu chốt và để nó ngủ bên dưới ngàn lớp đất sâu."

"Chờ một chút!"

Sieghart ngăn lại.

"Nếu mê cung này là nơi phong ấn Tà Thần thì lẽ nào vấn đề mà ngươi nói tới chính là..."

Cô nhướng mày, giọng điệu trở nên nghiêm túc.

"Không sai."

Anh Hùng Vương Kiếm khẳng định suy đoán của cô.

"Vài ngày trước, cửa mê cung bất ngờ có dấu hiệu mở ra, cho đến hôm nay thì không chỉ cửa mê cung mà cả phong ấn Tà Thần cũng đã bị ai đó phá mất, khi ta tỉnh lại thì hắn đã trốn đi mất dạng rồi. Vậy nên ta cần sự giúp đỡ từ anh hùng của thời đại này, trước khi Tà Thần khôi phục về thời kỳ toàn thịnh, phải phong ấn hắn lại một lần nữa."

Khi Anh Hùng Vương Kiếm nói vậy, Celina rùng mình một cái, vài ngày trước, cô đã cảm nhận được sự tồn tại mờ nhạt của Dunkel ngay vị trí cổng, rất hiển nhiên, cậu đã ở đó không lâu trước khi cô và Sieghart đuổi tới.

"Hôm ấy cậu cũng có mặt... Chuyện này lẽ nào cũng do cậu gây ra sao... Dunkel?"

"Dunkel Ciel? Lại là hắn à?"

"Càng lúc càng chẳng thể nào hiểu nổi cái tên này rồi."

Những người khác thấy tên của Dunkel được nhắc tới thì nhao nhao cả lên.

"Có thể cho ta hỏi không?"

Anh Hùng Vương Kiếm xen vào.

"Cái người tên Dunkel đó là một thiếu niên tóc trắng?"

Mọi người đồng thời gật đầu một cái.

"Vậy thì hẳn kẻ phá phong ấn chính là hắn, trước khi hoàn toàn tỉnh lại, ta đã nhìn thấy bóng dáng mơ hồ đó."

Nói rồi nó hơi nghiêng mũi kiếm, chỉ về phía vết chém vắt ngang bầu trời.

"Đó cũng là tác phẩm của hắn đấy."

Tâm trạng của Celina càng lúc càng trở nên nặng nề hơn theo từng bí mật của người mà cô xem là bạn được bóc trần.

"Có khi nào tên đó là thuộc hạ hay hoá thân của Tà Thần không? Nếu đúng vậy thì có thể hiểu được sức mạnh vô lý đó đến từ đâu rồi."

Elaina đưa ra suy đoán của mình.

"Không lẽ hắn định hạ sát Sieghart vì lo ngại cậu ấy có thể trở thành hiểm hoạ cho mình đấy chứ?"

Elsie cũng trình bày quan điểm.

Những người còn lại không khỏi bị ảnh hưởng và nghĩ theo chiều hướng đó.

Chỉ có Evelyn là âm thầm cảm thấy kỳ lạ và sai sai ở đâu đấy.

Mới hôm trước cô đã cùng tên tóc trắng kia trở lại quê hương mình rồi nhìn thấy hắn tự tay nghiền chết thuộc hạ của Tà Thần sau khi được mời chào gia nhập vào phe phái ấy. Sẽ thật vô lý nếu như hắn ta cũng là thuộc hạ và hoá thân của Tà Thần.

Nhưng vì đang đứng ở phương diện đối lập, cô không thấy mình có lý do gì để biện minh cho Dunkel cả. Đó là chưa kể hành động của Dunkel từ đầu vốn đã vô lý và không thể hiểu được rồi.

Với vô vàn suy nghĩ trong đầu, nhóm người tiếp tục tiến lên.

"Vậy, ngươi muốn ta giúp gì đây?"

Khi họ tiến vào đại sảnh chứa chiếc quan tài bên trong lâu đài, Sieghart cất tiếng hỏi bằng giọng điệu pha chút cay đắng.

"Nói trước là ta không phải đối thủ của Dunkel Ciel đâu. Càng đừng nói là Tà Thần thượng cổ."

"Ta biết chứ, cho dù Tà Thần đã suy yếu nhiều sau thời gian dài bị phong ấn, nhưng như vậy vẫn là quá sức với một anh hùng chưa thức tỉnh như ngươi."

"Vậy thì tại sao..."

Sieghart cau mày.

"Cho nên ta mới đưa các ngươi đến nơi này."

Anh Hùng Vương Kiếm bay đến chiếc quan tài pha lê đặt giữa đại sảnh.

"Hỡi anh hùng của thời đại mới, ngươi có dám chấp nhận thử thách để nối tiếp ý chí, sức mạnh và sứ mệnh anh hùng từ xa xưa hay không?"

Nó dùng mũi kiếm để vạch ra một cánh cổng sáng chói toả ra hào quang thần thánh ngay phía trên của chiếc quan tài.

"Nếu chấp nhận thử thách thì hãy bước lên đây, chứng minh tư cách của mình, chứng minh rằng ngươi đủ khả năng để trở thành chủ nhân ta!"