Chương 104: Ngoại truyện - Giấc mộng hồi ức

Hoang Hoá Luận Thuyết - Đêm Đen Vô Tận

Chương 104: Ngoại truyện - Giấc mộng hồi ức

Chương 104: Ngoại truyện - Giấc mộng hồi ức

"Điều gì đã khiến ngươi trở nên mạnh mẽ như thế?"

Đối diện với gã phàm nhân ngu ngốc đang thách quyền uy của mình, vị thần tối thượng nở nụ cười kiêu ngạo trên môi, cất tiếng hỏi.

"Ta là... cuối cùng..."

Bởi thương tích lấp đầy cơ thể, những lời thốt ra từ đôi môi hắn đã không còn liền mạch nữa rồi. Nhưng cho dù như vậy, đôi tay kia vẫn siết chặt lấy thanh kiếm được mệnh danh là [Tinh Quang Diệt Kiếp Kiếm] chỉa nó về phía vị quân chủ tối cao của Tam Thiên Chân Giới, đôi mắt hắn vẫn ánh lên quyết tâm không thể nào suy suyễn.

"Ra là vậy, kỳ tích cuối cùng được sinh ra giữa vô hạn thế giới sao? Kẻ duy nhất có thể chống lại ta? Thú vị đấy! Cho ta thấy ngươi có gì đi!"

Vẫn với nụ cười kiêu ngạo ấy, vị thần hóa thành một đạo lưu quang đa sắc, xông ra khỏi những tầng mây.

"Nơi này không đủ rộng để trở thành chiến trường cho cả hai ta! Tới đây đi, hỡi kẻ anh hùng! Tiêu diệt ta, nếu như ngươi có thể! Sự tồn vong của thế giới này đang nằm trong tay ngươi đó!"

"Ta nhất định... sẽ... tiêu diệt ngươi..."

Siết chặt tay và nghiến chặt nanh, gã phàm nhân cũng hóa thành một tia sáng hoàng kim, nhanh chóng đuổi theo.

Thần và phàm nhân, tối hậu quyết chiến...........

Chút hồi tưởng vụn vặt chạy thoáng qua đầu Kiêu Hoành Nhân Đế, nhưng cơn đau thấu tim gan ở giữa lồng ngực kéo hắn trở về thực tại.

Ngay giữa ngực hắn, Tinh Quang Diệt Kiếp Kiếm - Enraiha - thanh kiếm đã từng cùng hắn lập nên bao chiến tích huy hoàng - đang cắm ở đó, máu tươi không ngừng từ miệng vết thương rỉ ra, chạy dọc theo rãnh kiếm, đổ xuống  đất.

Kẻ cầm nó, người vốn dĩ phải là đồng minh cuối cùng của hắn, Hư Không Long Đế - Ryuna Ransei - đang mím chặt  môi để cho nước mắt giàn dụa chảy dài trên gương mặt xinh đẹp của mình.

"Tại sao? Ryuna? Enraiha?"

Đôi mắt Nhân Đế trừng to vì kinh ngạc.

Bắt lấy cánh tay vẫn còn đang run rẩy của cô, hắn hỏi bằng giọng điệu yếu ớt. Hắn không hiểu, tại sao? Cuối cùng là tại sao? Kẻ lẽ ra phải ở cùng chiến tuyến với hắn, vì lý do gì lại làm như thế?

"Ngươi đã tàn sát hơn tám trăm vạn thần linh rồi, ta không thể để tay ngươi nhuốm máu thêm được nữa, ta phải ngăn ngươi lại, Nhân Đế..."

Ryuna nghẹn ngào.

"Tám trăm vạn thần linh thì sao chứ? So với tội lỗi của chúng... Cho đến khi ta quét sạch toàn bộ chư thần, ta sẽ không dừng lại!"

Cả chiến hữu cũng quay lưng lại với hắn, Nhân Đế há bỗng nhiên miệng cười to.

Có thể làm gì khác ngoài bật cười đây?

Nghiến chặt răng đến nỗi bật cả máu, hắn buông tay Ryuna ra mà nắm lấy chuôi kiến, tay còn lại giơ lên, rồi điên cuồng chặt xuống, tia lửa bắn tung tóe, Enraiha lập tức vỡ thành hai mảnh, một nửa nằm trên tay Nhân Đế, nửa còn lại vẫn cắm trên ngực hắn.

Lạnh nhạt nắm lấy chuôi kiếm gãy trên ngực và rút ra. Kiêu Hoành Nhân Đế ném nó xuống dưới chân, âm trầm nhìn Ryuna, tựa như đang nghĩ phải giải quyết cô thế nào.

"Nhân Đế, ngươi đã lạc lối mất rồi..."

Đôi vai Ryuna run rẩy kịch liệt hơn, ôm lấy nửa phần kiếm gãy vào ngực, vẻ mặt cô ngập trong sự bàng hoàng, cô không thể ngờ rằng, kể cả Enraiha, hắn cũng cam lòng phá hủy.

Nhân Đế anh hùng đã không còn nữa, vị vua nhân từ kia đã không còn nữa, trước mặt cô giờ đây chỉ còn là một con ác ma điên loạn bị nhấn chìm trong thù hận.

"Bắt đầu đi..."

Cuối cùng, Ryuna hạ quyết tâm, Enraiha đã khiến Kiêu Hoành Nhân Đế bị trọng thương, nó đã hoàn thành nghĩa vụ của mình rồi, giờ không phải lúc do dự, bây giờ hoặc không bao giờ.

Sau hiệu lệnh của Ryuna, không gian sau lưng cô toạc ra một vết nứt, không do dự nữa, cô ngã người vào trong, biến cố bất ngờ xảy ra khiến Nhân Đế kinh ngạc, hắn muốn đuổi theo nhưng sự tàn phá do Enraiha gây ra trên người hắn đã bắt đầu lan tỏa, khiến tốc độ hắn bị suy giảm, trước khi tay hắn có thể chạm vào Ryuna, vết nứt không gian đã khép lại rồi.

"Đền tội đi, ác ma!"

"Ngươi phải trả giá cho tội ác của mình!"

"Ngươi hết đường chạy rồi!"

"Hôm nay, đến đây là kết thúc!"

"..."

Những tiếng quát lạnh âm trầm nối tiếp nhau lần lượt vang lên. Cùng với đó, nhiều không đếm hết bóng người xuất hiện, che phủ cả bầu trời trong sắc trắng thần thánh.

Rốt cuộc thì tại sao mọi chuyện lại trở nên thế này?

Chúng ta đã làm gì sai?

Chúng ta chỉ muốn được sống thôi mà...

Trong cơn phẫn nộ sục sôi, Nhân Đế điên cuồng tự hỏi.

Toàn bộ Chung Yên Quái Thú đã bị đánh bại, thế giới đã không bị phá hủy, bởi nỗ lực của Kiêu Hoành Nhân Đế. Những tưởng kể từ đó, sau bao đắng cay hắn đã có thể tận hưởng sự yên bình như một phần thưởng.

Nhưng, đó cũng chỉ là lý tưởng của riêng hắn mà thôi.

Quá hoàn hảo nên không được ai tin tưởng, quá mạnh mẽ để rồi bị quay lưng.

Sau sự kiện đó, chư thần sợ hãi sự tồn tại của hắn. Sự tồn tại của một con người có thể đẩy lùi cả thảm hoạ diệt thế. Sợ rằng uy nghiêm của chư thần sẽ bị lung lay, các vị thần đã buông xuống lời sấm truyền.

Rằng Kiêu Hoành Nhân Đế - vị vua loài người, đã bán linh hồn cho quỷ dữ để đổi lấy sức mạnh.

Rằng mọi chiến công anh hùng của hắn chỉ là ngụy tạo để mua danh chuộc tiếng, căn nguyên tội lỗi cũng do hắn tạo ra.

Rằng một ngày nào đó, hắn sẽ trở thành ác ma uy hiếp tới sự tồn vong của thế giới.

Rằng trước an nguy của muôn cõi sinh linh, chư thần sẽ giáng lâm để trừng phạt.

Trước lời sấm truyền đó, Nhân Đế đã vô cùng giận dữ.

Khi thế gian vì yêu ma mà hỗn loạn, là hắn và chiến hữu càn quét yêu ma giành lấy yên bình.

Khi các tộc xung đột, là bọn họ dùng mọi cách hoà giải.

Khi Chung Yên Quái Thú tỉnh giấc, đe doạ tồn vong của mọi sinh thể, cũng chỉ có bọn hắn đứng lên chống lại.

Những lúc như thế, thánh thần đang ở nơi đâu? Có phải là ngự trị nơi Thiên Cõi để nhìn xuống chúng sinh lầm than? Có phải rụt đầu e sợ chuẩn bị bỏ rơi thế giới?

Vậy mà bây giờ, khi hòa bình đã được thiết lập, chúng lại xuất hiện như một điều hiển nhiên?

Nhân Đế đã cố gắng giải thích, vậy mà nực cười chẳng một ai tin hắn.

"Một phàm nhân làm sao có thể mạnh mẽ như thế?"

"Ta đã đoán từ đầu, sức mạnh đó là của ma quỷ mà."

"Nếu một con người mà có thể mạnh tới mức đó, ta sớm đã là thần rồi."

"Kể cả các vị Thần cũng lên tiếng xác nhận rồi, lẽ nào lại còn có thể là giả?"

"..."

Đối với những lời bàn tán này, Nhân Đế chẳng thể làm gì khác ngoài bật cười thê thảm. Chúng sinh sợ những gì mà họ không hiểu, cả thánh thần cũng vậy. Ngay từ đầu đã không một ai kính trọng hắn cả, đó chỉ đơn giản là sợ hãi sức mạnh của hắn mà thôi.

Nhưng Nhân Đế có nguyên tắc của mình, hắn không cho phép bản thân sử dụng bạo lực để làm bị thương người vô tội.

Chính vì thế, để bày tỏ sự trong sạch của mình, hắn tự bó tay chịu trói, giao lại Enraiha cho Long Đế, chỉ hy vọng rằng như thế sẽ có thể hoá giải hoài nghi.

Hoặc ít nhất, cũng không làm liên lụy nhân loại.

Nhưng, hắn đánh giá quá thấp mức độ tàn khốc của chư thần.

Dù là bản thân đã tự nộp mình, nhưng các vị thần không có ý định dừng lại.

"Làm sao có thể chắc chắn nhân loại sẽ không khai sinh thêm bất kì một Nhân Đế nào nữa."

Đó chính là lý lẽ của chúng.

Chỉ một lời đó thôi, đã đẩy nhân loại đến bờ vực diệt vong.

Con người, giống loài thống trị, vốn đã bị vạn tộc bất mãn từ lâu, bây giờ với câu nói của chư thần, hiển nhiên trở thành mục tiêu săn giết của vạn tộc.

Vô vàn tử thi xếp chồng thành núi, máu chảy thành sông. Gần như rất ít con người sống được dưới sự bảo hộ bí mật của Long Tộc và Tiên Tộc. Cuộc thảm sát đó đã trở thành chiếc chìa khóa mở toang cánh cửa giam cầm con ác thú trong người Kiêu Hoành Nhân Đế.

Hắn muốn yên bình, nên đã tự mình nhân nhượng. Bởi sai lầm đó, nhân loại gần như tận diệt, phẫn nộ chất chồng căm hận.

Một tiếng gầm vang vọng cửu thiên, một tiếng gầm chất chứa đau thương.

Ngày hôm đó, chư thần đã phải khắc ghi, mối sợ hãi khi phải đối mặt người, sự tuyệt vọng không thể phản kháng, nỗi kinh hoàng mang tên "Nhân Đế".

Bằng việc biến Nhân Đế trở thành kẻ thù, thánh thần đã trực tiếp mở ra thời kì đen tối nhất trong lịch sử chư thần.

Đây sẽ là trận chiến cuối cùng...

"Ha..."

Nhìn cả quân đoàn thần linh hiện thế, Hidari che mặt lại, trong miệng nấc ra một âm thanh khô khốc.

Tận cùng của sự ngu dốt, có phải chăng là đối xử quá tốt với nhiều người?

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!......."

Sau đó là một tràng cười dài điên loạn mà ghê rợn.

"Ra là vậy, ngươi không chỉ phản bội ta mà còn lựa chọn đứng về phe thánh thần sao? Vậy cũng tốt, nếu đã chẳng còn bất kỳ ai đáng để ta quan tâm nữa, nếu cả thế gian giờ đây là địch, vậy thì ta chỉ cần giết cho tới khi chỉ còn mình ta tồn tại!"

Nhân Đế cười gằn, gương mặt vấy máu vặn vẹo trong tiếng cười điên loạn, tựa như một con thú điên với ánh nhìn hoang dại.

"Tới đây đi, lũ chó con, để rồi xem, các ngươi có thể tiếp được mấy chiêu của con người mạnh nhất này đây!"

Con ác ma gầm lên một tiếng, chấn động cả sao trời.

"Con vịt chết mạnh miệng, cơ thể ngươi đã bị Tinh Quang Diệt Kiếp Kiếm hủy hoại rồi, ngươi còn có thể dùng bao nhiêu sức mạnh?"

"Hôm nay, ngươi nhất định phải đền tội, có như thế những vong hồn chết dưới tay ngươi mới yên lòng nhắm mắt."

"Giết ngươi, chỉ có vậy thế gian này mới có thể yên bình. Hỡi ác ma kia, hãy đền tội đi!"

"........"

Xẹt!

Một tia chớp đỏ vụt ra, máu tươi vẩy xuống, mảng lớn thần quân bị một đòn oanh sát. Để lại đó sự im lặng rợn người, không còn bất kì tiếng chửi mắng nào vang lên, có chăng cũng chỉ là tiếng nuốt nước bọt ngưng trọng, sợ hãi.

Cầm trên tay nửa đoạn kiếm gãy, máu tươi chảy dài dọc trên thân kiếm, Nhân Đế lạnh nhạt lườm đại quân thần thánh. Một chân bước ra, hắn trở thành một luồng u quang ảm đạm, trực tiếp xông vào hằng hà sa số bóng người giữa không trung.

Đại chiến bộc phát, không, đây không phải chiến đấu, đây là thảm sát một chiều.

Như là hiện thân của cơn thịnh nộ điên cuồng không thể chặn đứng, không thể bị cản phá, bất kì thần quân nào trước hắn cũng chỉ tựa thiêu thân lao vào lửa, lụi tàn rồi rơi xuống.

Cả vùng đất chìm trong những luồng quang mang hủy diệt, máu tươi vung vẩy nhuộm đỏ cả bầu trời.

"Vô lý, hắn lẽ ra đã trọng thương rồi mà!"

"Sức hủy diệt đó từ đâu ra!"

"Cố gắng kiên trì, hắn sắp không giữ được sức mạnh nữa rồi..."

"Không thể! Tới lúc đó thì chúng ta đã bị tận diệt rồi!"

"Triển khai phương án cuối cùng, mở cổng ra!"

"Nhưng làm vậy thì..."

"Còn cách nào khác sao? Không tiếc mọi giá, Nhân Đế không được phép tồn tại, nếu không..."

Không đợi thần quân kia dứt lời, một tia sét đen ngòm đã đem hắn oanh thành tro tàn.

Không dừng lại ở đó, sấm sét điên cuồng oanh tạc, đem đại quân thần thánh đánh rách nát tả tơi.

Giữa không trung, bị bao vây bởi nhiều không kể xiết thần linh, Nhân Đế ôm lấy vết thương trên lồng ngực mà thở hồng hộc. Bọn chúng nói không sai, hắn sắp không thể kiên trì được nữa rồi. Sự tàn phá do Enraiha gây ra chưa từng dừng lại, chẳng mấy chốc hắn sẽ gục ngã thôi. Nhưng trước khi đó, hắn phải giết sạch toàn bộ lũ thần thánh kia.

Siết lấy phần kiếm gãy trên tay, Nhân Đế tiếp tục phát động công kích. Nhưng là cảm giác đâm nhói nơi tay khiến hắn phải nhíu mày.

Từ trên chuôi kiếm, Enraiha vươn ra một sợi xích, xuyên qua lòng bàn tay Nhân Đế, quấn chặt nó lại, rồi lan tỏa ra toàn cơ thể, giam cầm hắn trong đống gông xiềng trói buộc.

"Vậy là kể cả ngươi cũng phản bội ta sao? Đây cũng là ý nguyện của ngươi? Enraiha?"

Nhân Đế vùng vẫy, nhưng trong nhất thời, hắn không cách nào thoát khỏi gông xiềng được Enraiha tạo ra bằng tất cả sức mạnh và ý chí còn lại của mình.

"Cơ hội đó!"

"Mở cổng ngay!"

"Tuyệt đối, phải kết thúc hắn!"

"..."

Chớp lấy thời cơ được Enraiha tạo ra, thần quân lập tức triển khai phương án cuối cùng để chống lại Nhân Đế.

Tận cụng Bảo Cụ Đế Vương được truyền lại từ xa xưa bởi [Đại Đế], các vị thần mở ra cánh cổng nối liền với Hư Vô Cảnh.

Ngay vùng trời phía trên Nhân Đế, một vòng tròn đen ngòm cấp tốc mở ra, mang theo lực hút khủng khiếp như muốn nuốt trọn cả thế gian.

Bị trói buộc trong gông xiềng, Nhân Đế vùng vẫy tìm cách thoát nhưng càng vùng vẫy, hắn lại càng bị xiết chặt. Enraiha nhất quyết không để hắn thoát ra.

"Chủ nhân! Tội nghiệt của ngươi sẽ tan biến cùng hai ta..."

Bên tai Nhân Đế vang lên giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa trong nó lại là ý chí quyết tử không thể phá vỡ.

"Vĩnh biệt thế giới..."

Cùng với những câu chữ cuối cùng, Enraiha mang theo Nhân Đế bay vào Hư Vô Cảnh, cánh cổng dần khép lại, Bảo Cụ Đế Vương cũng vỡ vụn, con đường duy nhất kết nối với Hư Vô Cảnh hoàn toàn chặt đứt, vĩnh viễn giam cầm ác ma kia trong đó.

"Vĩnh biệt Nhân Đế! Vĩnh biệt Enraiha!"

Nhìn lấy cánh cổng đã khép lại trên bầu trời, Ryuna gạt đi dòng lệ nóng nơi khóe mắt, thì thào nói nhỏ.

Nực cười thay, lời sấm truyền ngụy tạo trở thành sự thật, con ác quỷ kinh hoàng nhất đã được khai sinh...

Thế giới chìm trong khủng hoảng, dù Nhân Đế cuối cùng đã bị đánh bại, vết thương mà hắn đã gây ra cho thế giới mãi mãi không được chữa lành.

***

"Này! Dunkel, vẫn còn ngủ được à? Dậy giúp tôi một tay đi chứ!"

Dunkel choàng tỉnh khi cảm thấy đôi vai bị ai đó lay mạnh.

Đôi mi khép hờ của cậu khẽ hé mở, đập vào mắt cậu là một chiếc mặt nạ cáo trắng gần trong gang tấc.

"Gì chứ?"

"Còn "gì chứ?" nữa? Nhanh qua giúp một tay nào, nhiều người quá tôi không trở tay kịp."

Aoi gõ vào trán cậu bằng hai ngón tay trước khi xoay người bỏ đi tới một căn lều dựng tạm bợ.

"À phải rồi..."

Dunkel thì thào.

Đã ba ngày từ lúc bọn họ quyết định quay lại phía tây để tìm đường về nhà của con lừa nhỏ kia ở Tận Cùng Thế Giới.

Hiện tại cả hai đang dừng chân trong một ngôi làng nhỏ.

Cơn mưa lớn bất ngờ ập đến giải quyết được vấn đề khô hạn đang làm khó vùng này nhưng hệ quả tiêu cực của nó là khiến nhiều người đề kháng kém bị cảm mạo, Celina đang giúp họ bốc thuốc, tiện thể thăm khám cho những người mắc bệnh khác.

"Tận cùng của sự ngu dốt là đối xử quá tốt với nhiều người sao?"

Nhìn theo bóng lưng tất bật của Aoi, Dunkel nhếch miệng thì thầm.

"Nhưng ta vẫn muốn tin vào lòng tốt tồn tại trên thế giới..."

"Còn đứng nhìn cái gì nữa? Rốt cuộc anh có giúp không đây?"

Giọng của Aoi từ bên kia vọng qua.

"Tới đây."

Dunkel khoác tay đáp lại rồi chậm chạp nhấc chân bước đến chỗ cô.