Chương 97: Tự hủy
Khoé mắt các thiếu nữ co giật vài cái, không nhịn được liếc nhìn lẫn nhau.
"Lại thêm một đối thủ nữa!"
Tất cả đều không hẹn mà cùng nghĩ đến câu này.
Không để ý tới nét mặt dị dạng của họ, Anh Hùng Vương Kiếm, Lumine nhìn sang Sieghart.
"Bỏ qua những chuyện nhỏ nhặt, việc cấp bách bây giờ là tìm kiếm và phong ấn Tà Thần." Cô nói.
"Tôi hiểu, nhưng đối thủ là một vị thần thượng cổ, phần thắng của chúng ta là bao nhiêu? Tôi muốn biết để chuẩn bị thật tốt."
Sieghart trịnh trọng gật đầu rồi hỏi.
"Kể cả khi Tà Thần đã suy yếu nhiều và chủ nhân đang nắm trong tay toàn bộ sức mạnh của ta và các anh hùng đời trước thì phần thắng cũng không cao hơn hai mươi phần trăm."
Lumine nghiêm túc đáp lại câu hỏi của Sieghart.
"Hai mươi phần trăm?"
"Thấp như vậy?"
"Hẳn là cô đang đùa..."
Nghe cô nói vậy, gương mặt những người khác không khỏi trở nên hệ trọng, Scarlet, Evelyn và Felt trực tiếp bật thốt thành lời với vẻ hoang mang.
"Không đâu, ta hoàn toàn nghiêm túc đấy. Nói thế nào thì đó vẫn là một vị thần, lạc là gầy vẫn còn hơn ngựa béo, hai mươi phần trăm đã là kết quả khả quan nhất rồi. Nếu tập hợp đủ Tứ Phương Thần Khí thì cơ hội sẽ cao hơn, đáng tiếc là chúng ta lại không dư giả thời gian để làm thế. Cơ mà... Tình hình không bết bát tới vậy đâu."
Lumine hướng ánh nhìn sang phía Celina trước khi dừng lại vài giây, mọi người cũng trông theo ánh nhìn của cô. Celina nhất thời trở thành trung tâm của sự chú ý.
"..."
Đang phân vân không biết có nên tham gia vào cuộc trò chuyện hay không thì bị mọi người nhìn chăm chăm, Celina hơi nheo mắt một cái, cuối cùng vẫn quyết định giữ im lặng.
"Trong cái rủi vẫn có cái may khi mà cả anh hùng của thời đại mới và Không Gian Chi Long lại ở cùng một chỗ, điều đó giúp phần thắng của chúng ta tăng vượt trội đấy, ít nhất là gấp hai, thậm chí gấp ba."
Lumine tiếp tục phân tích.
"Cô... Biết tôi?"
Celina thì cảm thấy kỳ lạ, theo cách nói chuyện của Anh Hùng Vương Kiếm thì cô ta nhận ra cô, nhưng cô thì lại chẳng có chút ấn tượng gì với người này cả. Nếu đã từng gặp mặt, không lý nào cô có thể quên một tồn tại đặc biệt như vậy.
"Không hẳn, lần cuối cùng ta gặp ngươi thì ngươi vẫn còn là một quả trứng thôi. Chúng ta chưa chính thức gặp nhau bao giờ, ngươi không nhận ra ta là chuyện bình thường."
Nói tới đây, nét mặt Lumine thoáng toát lên vẻ hoài niệm và u buồn nhàn nhạt, như đang hồi tưởng lại quá khứ trước đây.
"Vậy cô có biết gì về nguồn gốc của tôi... Của chị em tôi..."
Celina muốn tranh thủ tiếp tục hỏi thêm vài điều, là một trong những sinh vật tối thượng, không dễ dàng gì mới tìm thấy một tồn tại ở kỷ nguyên cổ xưa hơn cả lúc cô được sinh ra, nếu có thể, cô muốn biết một số vấn đề.
Song, trước khi kịp hoàn thành câu hỏi, Celina đã phải im bặt dừng lại, quay đầu nhìn lên vết chém phía trên bầu trời lần nữa, sự hoang mang hiện hữu trong ánh mắt. Không chỉ cô, Lumine cũng đột ngột rùng mình, vòng tay ôm lấy cơ thể rồi ngã khuỵ xuống đất.
"Hai người làm sao vậy? Có vấn đề gì ư?"
Động thái bất thường của họ khiến Sieghart lo lắng thốt lên.
"Mê cung phong ấn đang bị tàn phá nặng nề, không thể tự tái tạo."
"Thứ nguyên vụn vỡ, đã trên bờ vực sụp đổ."
Lumine và Celina lần lượt trả lời, giọng điệu hệ trọng.
Như để minh chứng cho điều họ vừa nói, bầu trời trên đầu cả nhóm bỗng nhiên toác ra một vết nứt thật lớn rồi vỡ nát trong nháy mắt. Toàn bộ pháp tắc duy trì mê cung bị hủy hoại tan tành. Một viên sao băng chói lọi cực tốc rơi xuống từ bầu trời đã vụn vỡ, lao thẳng về hướng bên này.
Celina lập tức phản ứng lại, với thứ nguyên dịch chuyển, cô đưa cả nhóm rời đi một đoạn đủ xa trước khi va chạm xảy đến. Liền sau đó, trong tiếng nổ vang vọng đất trời và ánh sáng mãnh liệt khiển người ta không tài nào mở mắt ra nổi, mê cung đa tầng phong ấn Tà Thần bị hủy diệt.
***
Phải mất tận vài giây Sieghart và những người khác mới có thể mở đôi mắt nhập nhèm của mình ra, xung quanh họ đã không phải cung điện cổ xưa hay thảo nguyên bát ngát mà thay vào đó là một thung lũng giữa hai vách núi cao. Mê cung bị hủy hoại, cả nhóm bị ném thẳng ra bên ngoài, dựa vào địa đế thì hẳn là họ vẫn còn đang ở trong phạm vi của dãy Schildpatt.
Bởi vì không ai trong số họ bị thương do mê cung sụp đổ mà chỉ bị ném ra ngoài, nên rất có thể các thế lực khác cũng ở hoàn cảnh tương tự, chỉ là không biết bị ném đi nơi nào thôi.
Cơ mà đó không phải là vấn đề đáng để tâm vào lúc này cho lắm, bởi vì Sieghart và nhóm Celina không phải là những người duy nhất bị ném tới đây, ngoài họ ra vẫn còn "viên sao băng" đã nện xuống ngay cạnh họ trước khi mê cung sụp đổ. Có khả năng rất lớn viên sao băng đó chính là nguyên nhân chủ chốt đã hủy diệt mê cung, không thể không đề phòng.
Nó đang ở cách họ không xa lắm, chỉ khoảng vài trăm mét phía trước, trong một miệng hố thiên thạch đang bốc khói.
Nghĩ đến việc đã mạnh tới mức phá tan tành mê cung mà vẫn còn dư lực ảnh hưởng tới thế giới bên ngoài, Sieghart không khỏi rùng mình.
"Lumine!"
Sieghart phẩy tay với Anh Hùng Vương Kiếm, cẩn trọng thốt nhẹ.
Hiểu ý, thiếu nữ trong trang phục gothic lolita hoá thành một thanh kiếm, bay vào tay cô. Celina và những người khác cũng ngay lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị nghênh chiến.
Thứ có năng lực cường đại tới mức phá hỏng cả di tích cổ xưa đã phong ấn Tà Thần trong suốt ngần ấy thời gian, bọn họ chỉ có thể nghĩ tới vài khả năng. Một, không phải ai khác mà chính là Tà Thần vừa thoát khỏi phong ấn, không lạ gì nếu kẻ đó ôm mối hận đủ lớn để phá hoại nơi giam cầm mình. Hai, thấp hơn khả trước nhưng không phải là không thể, do Dunkel làm, cái tên đó đã tạo cho bọn họ ấn tượng là chuyện dù có vô lý thế nào dính tới cậu ta thì vẫn hoá bình thường.
Hoặc cũng có thể là cả hai...
Dù nguyên do có là gì, bọn họ cũng không được lơ là, bởi vì xét cho cùng, Tà Thần hay Dunkel Ciel đều là kẻ thù.
Không để cả nhóm đợi lâu, câu trả lời nhanh chóng hiện ra trước mặt họ.
Ầm!
Một bóng người nhảy khỏi miệng hố, cơ thể tả tơi thê thảm không thể nhận rõ dung mạo, đầu tóc cháy đen, mũi lõm vào trong, tay chân vặn vẹo theo những góc độ khó có thể nói là bình thường được, thậm chí trên hộp sọ hắn còn có vài ba lỗ máu, thấy được cả bên trong.
Việc hắn có thể di chuyển hay thậm chí còn sống đúng là khó tin.
"Chưa đâu! Chưa xong đâu con người! Một vị thần như ta..."
Hắn há cái miệng chỉ còn lác đác vài cái răng ra, thét lên the thé.
Bốp!
Bóng người thứ hai mang theo ánh chớp và vẻ điên cuồng nhảy ra khỏi miệng hố, không nói không rằng tung luôn một cú đấm móc vào mồm kẻ tự xưng là thần, biến hắn thành một quả tên lửa bay thẳng lên trời trước khi hắn kịp nói hết câu.
Tình hình của người này cũng không khá khẩm gì, khắp người hắn lấp đầy thương tích. Bởi vì vận động kịch liệt khiến miệng vết thương tét lớn, nếu không phải đang mặc áo đen thì e là cả người đã nhuốm đầy màu đỏ của máu rồi. Sieghart và những người khác lập tức nhận ra danh tính của kẻ này.
"Dunkel Ciel!"
Felt buộc miệng kêu lên.
"Hả?"
Nghe thấy tên mình được gọi, Dunkel nghiêng đầu nhìn lại, vẻ điên cuồng giảm đi đôi chút, sấm chớp lưu chuyển trên người cũng vì vậy mà dịu bớt.
"Lũ diễn viên quần chúng tránh ra, nơi này không có chuyện cho các ngươi đâu."
Cậu xùy xùy tay với bọn họ, không thèm che giấu sự ghét bỏ và phiền phức từ trong đáy mắt trong khi chuẩn bị tiếp tục truy kích Tà Thần.
"Khoan đã! Cậu... Ngươi đang đánh nhau với ai?"
Trước lúc Dunkel phóng đi, Celina đã dịch chuyển tới ngay bên cạnh và bắt lấy cổ tay cậu. Thật tình là phần nào đó trong cô có hơi lo lắng khi thấy tình trạng thương tích cùng người của cậu.
"Không liên quan tới ngươi."
Dunkel nhướng mày, giật tay mình ra khỏi cô rồi nhảy lên không, bắt đầu một cuộc chiến khác trên bầu trời ngoại giới.
"Tà Thần..."
Trong tay Sieghart, Lumine bất chợt rung lên.
"Gì?"
Sieghart bối rối hỏi lại.
"Cái tên đó, người mà các cô gọi là Dunkel Ciel đó, đang đánh nhau với Tà Thần!"
Lumine đáp lại, giọng điệu cứng nhắc không che được sự hoảng hốt của cô.
"Hả?"
Cả nhóm, bao gồm cả Celina đờ ra trong giây lát.
Một lần nữa, bọn họ lại khắc sâu vào ý thức rằng thiếu niên tóc trắng kia vô lý tới cỡ nào.
Tà Thần mượn nhờ xung lực từ cú đấm của Dunkel để lao đi, để lại trong không khí một vệt dài ma sát. Hắn đã hiểu được một chuyện, e rằng chính mình thời toàn thịnh cũng chưa chắc là đối thủ của cái tên điên kia. Giờ trong đầu hắn chỉ muốn trốn đi thật xa. Nhưng mà Dunkel thì đã đuổi sát tới nơi, hết cách, Tà Thần chỉ có thể dồn lực phản kích.
Đáp trả, Dunkel cũng vung lên nắm đấm của mình.
Oanh!
Đấm và đấm va chạm, tạo ra sóng xung kích kinh người, lấy bọn họ làm trung tâm bắn ra bốn phía, vùng không gian cũng rung lên kịch liệt.
Sieghart trừng lớn mắt nhìn sóng xung kích đến gần.
"Cấp độ sức mạnh này..."
Celina và Lumine dựng lên hai lớp phòng ngự để bảo vệ tất cả phía sau. Song chỉ vài giây ngắn ngủi cả hai lớp đều bị đánh tan nát.
Không khí nổ tung, lực xung kích điên cuồng bạo tạc, dù là ở giữa không trung, nhưng vẫn đem mặt đất, núi non gần đó san phẳng.
Sieghart cảm thấy hai tay cầm Lumine tê rần, Celina lùi lại vài bước, khoé miệng rỉ máu, may mắn là họ vừa đủ để trụ qua làn sóng.
"Hắn còn chưa dùng hết sức khi đánh với chúng ta..."
Elaina cay đắng nhận xét.
Scarlet khó nhọc nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Liliana thất thần nhìn lên bầu trời
Elsie siết chặt nắm tay.
Felt cay đắng lấy tay giữ mũ.
Evelyn mấp máy môi nhưng không thể nói gì.
Lúc này bọn họ mới biết, Dunkel đã "nhân từ" thế nào khi chưa giết hết cả nhóm trong lần đụng độ trước.
Giữa không trung, nửa người bên phải của Tà Thần nổ tung thành sương máu,. Hắn đau đớn gầm lên một tiếng chấn động đất trời, chật vật giữ cho thân hình vững vàng lại sau khi bị dư chấn đẩy lùi mấy nghìn mét. Chỉ bằng một cú đấm, đã có thể nhìn ra ai đang thắng thế.
"Đủ lắm rồi!"
Tà Thần gầm gừ, từ bỏ việc trốn chạy. Hắn nhìn ra được, dù có chạy đến cùng trời cuối đất thì cái tên điên này vẫn sẽ cắn chặt không nhả. Nếu kiểu gì cũng chết thì phải chết sao cho thật hoành tráng.
"Ta sẽ mang cả thế giới này chôn theo mình!"
Hắn hét lên lần cuối trước khi hội tụ toàn bộ năng lượng còn sót lại vào một điểm, chuẩn bị giải phóng tất cả trong một lần. Biến chính mình thành một quả bom diệt chủng.
Một vị thần bị bức tới nước phải tự sát, mà còn là vị thần đã chiến thắng trong cuộc chiến của thời đại thần linh, nghe thật khôi hài.
Nhưng có thể làm được gì nữa đây?
Bỏ chạy? Vô nghĩa.
Đàm phán? Đâu phải là chưa thử qua, nói với thằng điên đấy kiểu gì được?
Đe doạ? Như đã nói, đe doạ thằng điên đấy thế nào được?
Hắn cũng tuyệt vọng lắm mới phải đưa ra quyết định này.
"Nói lời vĩnh biệt cho tất cả đi!"
Dứt lời, cơ thể hắn bắt đầu rạn nứt và bùng nổ, năng lượng sôi trào lấp đầy hư không, hoá thành lực lượng hủy diệt càn quét thế giới.
Quá trình diệt thế đúng nghĩa xảy ra ngay trước mặt, nhưng Sieghart chỉ có thể giương mắt đứng nhìn trong bất lực, chuyện này vượt quá xa khỏi phạm trù mà cô có thể giải quyết.
"Lumine..."
Cô thì thầm gọi tên thanh kiếm trên tay mình.
"..."
Không có tiếng trả lời, Anh Hùng Vương Kiếm, cũng vô kế khả thi.
Celina muốn làm gì đó, nhưng cũng đành bất lực... Là không gian chi long, nếu cố gắng thì cô có thể khoá chặt vụ nổ kia, hẳn là vậy mới đúng, thế nhưng tại sao cô không thể tác động vào vùng không gian đó được?
"Vô ích... Vô ích thôi..."
Giọng nói máy móc của Lumine truyền vào tay cô.
"Vụ nổ đó đã phá hỏng quy tắc và luân lý xung quanh nó rồi, ngươi không thể tác động vào quy luật không gian nếu ở đó không có quy luật đâu."
"Ít nhất thì tất cả đều ở đây."
Elaina nắm lấy bàn tay đang run rẩy vì giận dữ trước sự bất lực của bản thân của Sieghart.
"Chúng ta có thể chết cùng nhau."
Liliana, Felt, Evelyn, Scarlet, Elsie lần lượt nắm lấy tay nhau, kéo cả Celina vào kết thành một vòng tròn, im lặng đón chờ hủy diệt.
Hành động tự hủy đó làm Dunkel nhướng mày, hình như đã chơi đùa hơi quá tay, Tà Thần bị bức tới phát rồ rồi. Nếu để vụ nổ này xảy ra e là cả cái lục địa Aurora lẫn tinh vực này đều bị xoá sổ mất.
Bình thường thì cậu có thể dùng Tha Hoá Vạn Pháp để xoá sổ vụ nổ, nhưng với tình trạng thương tổn hiện tại của bản thân thì cậu sẽ mất ý thức ngay khi vừa kích hoạt nó. Cũng tại đấm hăng tiết quá nên làm những vết thương nhận lại từ nhóm Sieghart biến thành thương thế trí mạng hết cả.
Cuồng Lôi khiến đầu óc cậu bị bản năng tàn phá chi phối, không suy nghĩ bình thường được. Sau này chắc phải hạn chế sử dụng.
Tặc lưỡi, cậu giơ tay lên, chỉ còn nước khoá chặt không gian vụ nổ rồi mang nó đi nơi khác trước khi bùng phát thôi.
Không có quy luật thì sao? Dunkel Ciel đã bao giờ bị giới hạn bởi quy luật thế giới đâu? Không có quy luật thì chính cậu sẽ tạo quy luật.
Với sự kinh ngạc của nhóm Sieghart, những người đang nhìn lên bầu trời.
Vụ nổ của Tà Thần thình lình thu gọn lại, nhanh chóng co rụt chỉ còn bằng một quả bóng lớn.
"Lẽ nào...?"
Evelyn thì thầm.
Cô đã từng thấy chuyện tương tự không lâu trước, vào cái ngày cùng Dunkel trở về đại ngàn Smaragd, chứng kiến cậu xoá sổ cánh tay đắc lực của Tà Thần.
Mang theo quả cầu trên tay, Dunkel hoá thành một vệt sáng vút bay lên khỏi bầu trời bằng tốc độ siêu việt cả ánh sáng lẫn thời không, phút chốc đã biến mất khỏi tinh vực này, trước khi bị nhấn chìm trong vụ nổ thắp sáng cả hư không.
End arc 1: Hồng Ngọc Long Vương
Chuẩn bị vào Arc 2: Chúc Mệnh Vu Nữ