Chương 92: Đệ nhị chương
Hai bóng người đan xen vào nhau, năng lượng bộc phát nổ tung không ngừng. Mỗi lần họ va chạm không gian rung chấn một lần lại nối tiếp một lần. Những nắm đấm chứa đựng uy lực tàn phá khủng khiếp liên tiếp giao thoa, lĩnh vực vô song của hai bên chạm trán bộc phát ra dao động kinh hoàng.
Chiến trường liên tiếp thay đổi từ bầu trời xuống mặt đất thậm chí là cả lòng đất rồi cuối cùng lại vút bay lên thiên không trống trải.
Nhóm Liliana vừa nỗ lực chữa trị cho Sieghart vừa quan chiến từ xa nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Họ nhìn lẫn nhau trong giây lát nhưng không ai nói được câu gì, tất cả đều có thể thấy được vẻ kinh hãi và bối rối trong mắt nhau.
Trận chiến này đã vượt quá xa giới hạn mà bọn họ có thể tưởng tượng được. Ở trong mê cung này đã được hơn nửa ngày, họ phát hiện rằng sự vật trong đây có độ bền cao hơn thế giới bên ngoài nhiều. Nhưng mặc kệ điều đó, mỗi lần Celina và Dunkel giao đấm, đều sẽ để lại sự tàn phá khủng khiếp lên môi trường xung quanh.
Họ đã nhiều lần phải kéo nhau mang theo Sieghart bỏ chạy khỏi chiến trường, nhưng rồi đau đớn nhận ra rằng có cố thế nào cũng không thể thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của nó. Việc tất cả vẫn còn nguyên vẹn cho tới giờ mà không bị dư chấn từ cuộc chiến quét sạch đúng là một kỳ tích.
Nếu hai người này thẳng tay đánh nhau ở thế giới bên ngoài thì sợ rằng đế đô, thậm chí là cả Shina và những khu vực lân cận chỉ còn là những đống hoang tàn đổ nát.
Liệu họ có nên cảm thấy may mắn khi đồng thời quen biết và tiếp xúc với hai siêu cao thủ đứng đầu thế giới suốt thời gian qua mà vẫn còn toàn vẹn hay không?
Tuy đang tận mắt quan chiến, nhưng tất cả đều cảm thấy không thực tế.
Celina, Hồng Ngọc Long Vương thì không cần phải nói nữa.
Nhưng còn Dunkel Ciel thì sao?
Trong ấn tượng của họ, thiếu niên này mặc dù vẫn rất mạnh và đáng để dè chừng, nhưng họ tự ngẫm, ít nhất cậu vẫn còn chưa đạt tới mức này. Giờ nếu Dunkel là quái vật thì có xếp cậu vào thảm hoạ cấp độ diệt thế thì chắc là cũng hợp lý.
Ngoài sự bối rối, lo lắng và kinh hoàng, trong lòng những thiếu nữ được gọi là thiên tài này bất giác len lỏi một thứ cảm xúc gọi là thất bại. Chỉ nhìn thôi họ cũng có thể nhận ra rằng đó là đỉnh cao họ không thể nào đạt được, là ánh sao họ không thể nào vươn tới.
Ầm!
Bầu trời bỗng chốc phát sinh một tiếng nổ mạnh, quang mang rực rỡ chói mắt bạo tạc, như hai vì siêu tân tinh đối chọi, ánh sáng chói lọi phảng phất như mọi màu sắc đã chẳng còn ý nghĩa tồn tại.
Ấy thế nhưng ánh sáng rực rỡ kia lại ẩn chứa sức mạnh có thể chôn vùi bất cứ thứ gì hay bất cứ tồn tại nào.
Sau cú va chạm mọi tồn tại trong phạm vi vài dặm xung quanh bị nghiền xuống mức hạ phân tử rồi tan biến vào hư không.
Ánh chớp đỏ xẹt ngang trên không trung như một vết chém cắt đôi thế giới.
Celina bị đẩy lùi sau va chạm, chật vật lắm mới có thể ổn định lại thân hình, ngăn không cho mình đập xuống mặt đất. Không chỉ có nhóm Liliana, chính cô cũng đang cảm thấy rất ngạc nhiên trước khả năng mà Dunkel thể hiện ra.
Tuy không dám nói là hoàn toàn hiểu rõ thiếu niên này, nhưng nói thế nào cũng đã đồng hành cùng nhau qua hàng vạn dặm đường, cô vẫn có chút hiểu biết về cậu.
Dunkel rất mạnh, vượt trội hơn bất kỳ con người nào cô biết, Celina luôn hiểu điều đó.
Nhưng vượt xa cả Sieghart khi đã dung hợp một phần sức mạnh của cô thì thật sự bất ngờ. Thậm chí còn có thể đẩy lùi cô trong một trận đọ sức, quả thật khó tin. Cơ mà sự thật bày ra trước mắt, muốn không tin cũng không được.
Mặc dù Celina còn phải phân chút tâm tư để giữ cho nhóm Sieghart an toàn giữa cuộc chiến của hai người. Tuy nhiên, nếu lấy đó làm lý do để phủ nhận sức mạnh của Dunkel thì quá miễn cưỡng.
Cô... Chưa bao giờ đánh giá đúng thiếu niên này cả, chưa bao giờ.
Hoặc nên nói rằng người đó chưa bao giờ thật sự cho cô biết mình là ai hay là gì.
Một chút thất vọng và mất mát bỗng chốc trỗi dậy trong lòng Celina. Cô vỗ mạnh vào hai má mình để xua đuổi cảm giác đó đi và tập trung vào vấn đề trước mắt. Dunkel không phải dạng đối thủ dễ chịu tới nỗi cho phép cô thời gian phân thần nghĩ đâu đâu thêm nữa.
Song, đợt tấn công tiếp theo của Dunkel chậm chạp mãi không tới.
"Thôi chết!"
Celina âm thầm kêu một tiếng không ổn.
Tập trung vào cuộc chiến làm cô quên mất mục đích ban đầu của Dunkel không phải đánh nhau với cô mà là triệt hạ Sieghart. Đòn vừa rồi của Dunkel là cố tình đẩy bản thân Celina đi xa khỏi Sieghart.
Không nghĩ ngợi nhiều, Celina lập tức xé rách không gian để chuyển dịch mình trở lại bên cô ấy. Chỉ là việc này lại không thành công như cô vẫn thường làm, những móng vuốt thường ngày vẫn dễ dàng rạch phá hư không lại vô dụng vào lúc này. Như thể cầm dao cắt vào mặt nước vậy, rõ ràng là không gian quanh cô đã bị tác động ở một mức nào đó.
Khỏi nghĩ cũng biết đây là tác phẩm của ai.
"Dunkel!"
Celina nghiến răng, thì thầm tên của thủ phạm, ngay tức khắc, cô nhảy lên bầu trời, hoá thành một viên sao băng rực sáng rồi bay đi với tốc độ khủng bố, để lại phía sau mảnh lớn đất đai tan nát chôn vùi một góc rừng.
Chỉ là chưa đi được bao xa, Celina đã va phải một bức tường vô hình với bán kính gần mười dặm bao phủ xung quanh.
"Dunkel Ciel!"
Một lần nữa cô hét lớn tên của thiếu niên tóc trắng, lần này là đầy đủ cả họ tên rồi vung mạnh nắm tay nhỏ bé của mình vào bức tường phía trước.
Chấn động mạnh mẽ tạo thành gợn sóng chạy khắp lồng giam vô hình và để lại trên đó một vệt nứt nhỏ. Xem ra cô không thể thoát khỏi nơi này trong thời gian ngắn được.
Bên phía Elsie và những người khác, trước mặt Dunkel vừa thình lình xuất hiện, tất cả mọi người không khỏi đổ mồ hôi lạnh, thần kinh căng cứng.
Thực lực của cậu họ đều đã chứng kiến tận mắt rồi, cho dù tất cả có xông lên cùng một lúc thì cũng khó lòng cản nổi một cái phẩy tay. Nhưng không thể vì thế mà bỏ rơi Sieghart, người cực kỳ quan trọng với họ.
"Tránh đường."
Dunkel nhếch môi, nhàn nhạt thốt ra hai chữ, đôi mày cậu nhướng lên, rõ ràng là đang khó chịu vì hành động của bọn họ.
"Sao anh không bình tĩnh lại rồi chúng ta chậm rãi nói chuyện đi?"
Elsie nén sự e sợ trong lòng xuống, cố thử nói chuyện với Dunkel lần nữa.
"Các ngươi không có cái tư cách đó."
Dunkel vừa nói vừa giẫm chân bước tới. Trên người cậu lúc này không có uy áp nặng nề hay toả ra năng lượng dày đặc đè lên môi trường nhưng nó vẫn khiến những thiếu nữ cảm thấy cực kỳ áp lực.
"Đừng khẳng định như vậy chứ? Nói thế nào thì trước mặt anh cũng là những thiên tài hàng đầu thế giới đấy. Bây giờ có lẽ bọn này thật sự không có tư cách để lọt vào mắt anh, nhưng ai biết tương lai thế nào? Chưa biết chừng sẽ có lúc anh cần tới sự giúp đỡ của bọn này thì sao? Thật sự không muốn suy nghĩ lại hả?"
Lần này người lên tiếng là Felt.
Cô biết điều mình nói ra chỉ là những lời sáo rỗng vô nghĩa, hoàn toàn không có chút giá trị gì. Cơ mà không sao cả, cô không mong Dunkel sẽ nghĩ lại mà chỉ đang cố kéo dài thời gian để Celina trở lại mà thôi.
"Có vẻ bạo lực tầm đó là chưa đủ để các ngươi tránh đường nhỉ?"
Chỉ là Felt và cả những người khác nữa đều không ngờ tới, Dunkel lại thật sự dừng lại chỉ vì mấy lời đó.
"Vậy ra đây là sự kiêu ngạo của thiên tài sao?"
Song, sự bất an của họ không giảm đi mà chỉ tăng thêm theo từng câu chữ trong giọng nói lạnh lẽo như băng giá của Dunkel.
Cậu hất chân vào một nhánh cây khô nhỏ bên dưới, ngay tức khắc nó bay đi với tốc độ vượt ngoài nhận thức của cả nhóm thiếu nữ, cắm phập vào vai trái của Sieghart, khiến cô phát ra một tiếng rên đau đớn.
"Ngươi!"
Elaina, người đang cùng Liliana chăm sóc cho vết thương của Sieghart, hét lên một tiếng căm phẫn, trong mắt là cơn giận không thèm che giấu.
Không chỉ cô, mà tất cả những người khác đều có cùng cảm xúc.
Họ làm sao không nhận ra được, cái tên này không chỉ muốn giết Sieghart đơn giản như vậy, cậu ta muốn hành hạ cô chết đi sống lại thì có. Rốt cuộc là hận thù lớn tới nức nào mới để cho cái người bày hành động như vậy chứ.
"Ánh mắt tốt đấy."
Con quái vật tóc trắng liếc nhìn tất cả một lượt rồi nói tiếp.
"Để ta cho các ngươi một cơ hội nhé."
Trong khi cả nhóm thiếu nữ còn chưa hiểu điều này có ý nghĩa gì, họ đột ngột nhận ra ma lực trong cơ thể mình bỗng chốc biến mất như chưa từng tồn tại.
Thất Tội Pháp Điển - Đệ Nhất Chương, khởi động, đưa tất cả mọi thứ trong phạm vi ảnh hưởng xung quanh trở về với giới hạn phàm nhân.
"Giờ thì... Thử ngăn ta xem nào!"
Dứt lời Dunkel lao thẳng vào giữa nhóm thiếu nữ.
Còn đang bàng hoàng trước sự biến mất đột ngột của sức mạnh, họ bừng tỉnh vì tiếng hét của cậu, cũng là lúc nắm đấm của Dunkel đã vung thẳng vào mặt người trước nhất, Elsie. Cô chỉ kịp giơ hai tay lên bắt chéo lị che trước mặt, nhưng vẫn bị dư lực đẩy cẳng đập cẳng tay vào mũi, choáng váng mặt mày ngã ngửa ra đất. Chưa kịp định thần thì đòn tấn công tiếp theo đã tới, Dunkel nhấc chân giẫm vào mặt cô, cú này mà trúng thì chỉ sợ sóng mũi gãy thụt lùi vào trong, răng môi lẫn lộn.
May thay, một người khác đã hành động kịp thời, Scarlet quét mũi thương vào cổ Dunkel, buộc cậu phải lùi lại, nhưng nhiêu đó chỉ vừa đủ để cứu dung mạo Elsie khỏi bị hủy hoại mà thôi, Dunkel dù lùi lại thì vẫn thừa sức đổi cú đạp thành một cú đá, hất mũi chân vào cầm Elsie, vô hiệu hoá cô ngay tức khắc.
Người tiếp theo hành động là Evelyn, cô rút một nhánh cây khô trên đất làm tên, nhắm vào ngực Dunkel mà bắn. Chẳng qua đòn xạ kích hung hiểm đó lại không mang tới tác dụng gì, Dunkel chụp lấy thân thương của Scarlet, giật mạnh một cái, khiến cô lảo đảo ngã tới trước, biến thành tấm khiên thịt cho cậu, nhánh cây khô cứ thế đâm sượt qua vai và ngực cô, còn bị Dunkel bồi thêm một chặt vào cổ, bất lực ngã xuống, trở thành người thứ hai mất năng lực chiến đấu.
Evelyn vội vàng lắp thêm một nhánh cây nữa vào cánh cung, rồi giương lên để rồi trông thấy cán thương vụt tới, quật thẳng vào ngực, cả thân hình bay thẳng vào Elaina, người chuẩn bị xông lên hỗ trợ, mang theo cô đập vào một gốc cây gần đó, khiến cả hai đều gục xuống. Người thứ ba và thứ tư mất năng lực chiến đấu.
Mới vài giây ngắn ngủi cả hiện trường chỉ còn lại Felt, ma thuật sư không thể làm gì nếu không có ma lực và Liliana, người thậm chí còn không có năng lực chiến đấu.
Tất nhiên Dunkel sẽ không vì hai người không thể chiến đấu mà dừng tay.
Chính xác mà nói là tâm trạng của cậu đang rất tệ, và hành động của mấy con nhãi này chẳng khác gì đổ dầu vào lửa. Do đó nên mới có tình cảnh bây giờ, đổi lại lúc bình thường thì có lẽ tới cả việc để ý tới họ cậu cũng lười.
Giơ tay phải đấm vào bụng Felt để cô yên tĩnh chịu chung số phận với những người trước đó, cậu đi thẳng tới chỗ Liliana và Sieghart.
Cả nhóm bị hạ trong nháy mắt, nếu nói Liliana không hoảng thì đó là giả, nhưng cô bé vẫn thu hết can đảm giơ tay đứng chắn trước Sieghart. Thấy Dunkel giơ nắm đấm lên, cô bé sợ tới mức nhắm chặt mắt lại, chỉ là ý thức không lập tức mất đi khiến Liliana khó hiểu, khe khẽ hé mắt ra xem thử để rồi bị búng một phát muốn vỡ xương đầu, trán sưng lên một cục to tướng, đau đớn ôm đầu lăn lộn trên đất.
Không còn ai cản đường, Dunkel rút một thanh Yin-yang Swordgun ra khỏi thắt lưng, kích hoạt hình thái đao của nó, nhấc từng bước tiến tới.
Khi khoảng cách giữa cậu và Sieghart chỉ còn vài bước ngắn ngủi, Dunkel bỗng dừng lại, nhìn xuống chân mình. Liliana với đôi mắt ầng ậng nước đang ôm chặt chân cậu bằng cả hai tay.
"Dừng lại!"
Cô bé nói, gần như là cầu xin trong bất lực.
"Thật phiền phức."
Dunkel thì thào một tiếng, hất Liliana sang một bên và quay lại nhìn quanh các thiếu nữ đang bất tỉnh một lượt, giải trừ tác động của Tha Hoá Vạn Pháp Thiên.
Ma lực trở lại, họ nhanh chóng lấy lại ý thức nhờ sự bổ sung năng lượng. Ôm đấy vết thương vẫn còn đang nhói lên, cả nhóm lồm cồm bò dậy, không hiểu ý định của Dunkel là gì.
Hiển nhiên, sau tất cả mọi chuyện, họ sẽ không cho rằng Dunkel đột nhiên động lòng trắc ẩn mà bỏ qua.
Ầm một tiếng thật lớn, một bóng người đáp xuống từ trời cao, Celina cuối cùng cũng đuổi kịp tới nơi, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Dunkel và Sieghart đang gần ngay dưới chân cậu.
"Dunkel..."
Cô mở miệng.
"Từ từ nói chuyện được không...?"
"A... A..."
Dunkel bất thình lình ngửa đầu nhìn lên trời, lấy tay phải ôm mắt trông khi tay trái giắt Yin-yang Swordgun trở lại thắt lưng.
"Các ngươi thật phiền!"
Hé mở những ngón tay để ánh mắt quét qua Celina và những người khác, cậu nói bằng giọng điệu âm u rét lạnh.
"Vậy thế này thì sao?"
Dunkel giơ tay vào Sieghart, những sợi xích nhỏ đen tuyền tuông ra khỏi cổ tay rồi quấn chặt lấy thiếu nữ trọng thương vẫn đang bất tỉnh ngồi tựa vào gốc cây.
"Sieghart!"
Các thiếu nữ đồng loạt sợ hãi hét lên, chuẩn bị lao lên ứng cứu, rồi bị đẩy lùi bởi một cột sáng bắn lên tận trời cao bao bộc lấy Dunkel và Sieghart.
"Thất Tội Pháp Điển - Đệ Nhị Chương - Tha Hoá Tự Ngã Thiên."
Chỉ nghe giọng nói hời hợt vô tình đó, cột sáng tản đi, để lại một mình Dunkel ở giữa, Sieghart không rõ đã biến đi nơi nào.
Chỉ là Dunkel này không giống Dunkel vừa nãy cho lắm.
Thay vì tấm áo khoác đen đặc trưng cậu vẫn hay mặc, lúc này trên người cậu lại là một bộ giáp sáng bóng cùng tấm áo choàng đậm chất hoàng tộc phía sau, có vài phần giống với giáp của Sieghart trước đó, một bên đồng tử mắt cậu cũng biến thành sự pha trộn giữa màu đen và tím hoa cà.
"Bây giờ ta và con nhãi đó là một..."
Như để khẳng định suy đoán của những thiếu nữ, Dunkel bắt đầu lên tiếng.
Tha Hoá Tự Ngã Thiên, chương thứ hai của Thất Tội Pháp Điển, năng lực cho phép Dunkel cưỡng chế phân tách và dung hợp bất kỳ kẻ nào cậu muốn thành một phần của mình, tạo ra một thứ gì đó mạnh mẽ hơn tổng của cả hai cộng lại.
"Nói cho ta..."
Cậu nhảy đến trước mặt Celina.
"Các ngươi sẽ làm gì đây?"
Trước khi cho cô một cú đấm trời giáng vào giữa ngực, Dunkel lạnh nhạt hỏi.
Lũ nhãi ranh này đã phiền quá mức chịu đựng của cậu rồi, kể cả Levi, Sieghart gì gì đó hoặc bất kỳ cái tên nào mà bọn chúng gọi thứ này hiện tại, Dunkel sẽ nghiền nát nó lẫn tinh thần của mấy con nhãi đó cùng một lúc.