Chương 34: Khiêu chiến

Hiệu Thiên Truyện

Chương 34: Khiêu chiến

- Kết thúc vòng loại, mời nằm người còn lại đứng ở giữa sân.
Tiếng nói của trọng tài vang khắp võ đài, Trần Hiệu Thiên nhìn về phía tiếng nói.
Ở giữ sân là ba nam hai nữ.
Một người có đôi mắt sắc sảo âm nhu, tên là Vương Đạo Nhất, một thân kiếm pháp lô hỏa thuần thanh.
Với vóc người vạm vỡ, một thân cơ bắp bạo tạc, Lý Hoành.
Nữ hai người là một đôi song tỉ muội, tóc xanh, xinh đẹp, tên Hạ Lan, Hạ Huyên.
Người cuối cùng lại là người mà Trần Hiệu Thiên biết, đó là đệ tử nội môn muốn tán tỉnh Ngạo Tuyết hai người, Cận Nam.
Đây là những đệ tử ưu tú, có khả năng được chọn vào Thiên Hỏa Thánh môn.
Trọng tài cất tiếng.
- Giờ mỗi người đều có cơ hội khiêu chiên các vị sư huynh sư tỉ đây và năm vị đứng đầu khác để giành lấy cơ hội của chính mình.
Vậy là có thể khiêu chiên đoạt danh ngạch, Trân Hiệu Thiên nghĩ, nhưng có vẻ không có ai muốn lên, dù sao thì thực lực của họ bày ra đó, không phải ai cũng có khả năng lên.
- Ngươi sao còn đứng đây?
Ngạo Tuyết hỏi, Lê Linh cũng có ý như vậy.
- Sao tôi phải lên.
- Ngươi bị ngốc à, nếu không thì ngươi định ở lại đây sao?
Cô cau mày khó chịu, việc này khiến Trần Hiệu thiên vỗ đầu, đúng vậy, Ngạo Tuyết đã nói hai người cô ấy được đặc cách tuyển thẳng.
- Khoan, đệ tử muốn khiêu chiến.
Trần Hiệu Thiên bật dậy, hấp tấp chạy đến gần đài tỉ võ.
Thấy vậy một vị quản sự hỏi.
- Ngươi chắc chứ.
- Vâng, đệ tử muốn khiêu chiến.
Quản sự thấy vậy thông tri một chút, sau khi kiểm tra thực lực của Trần Hiệu Thiên, công bô bắt đầu.
- Đã vậy chọn một người khiêu chiến đi.
Trần Hiệu Thiên nhìn năm người, khi đến Cận Nam, nhận ra sự không thích trong mắt tên này, cậu chọn luôn.
Vì đánh nhau với ngươi ghét mình, cậu dễ ra tay hơn.
Thấy sự lựa chọn của cậu, bốn người còn lại dùng đôi mắt không biết lượng sức của mình, nhưng cậu không để ý.
- Hừm, tên kia, hai tháng trước ngươi hạ được ta, nhưng giờ không có dễ.
- Và ta cho người biết, kẻ như ngươi không xứng với Ngạo Tuyết sư tỉ, Lê Linh sư muội, chỉ có thiên tài như ta mới có thể.
Cận Nam nói lớn, tuy vậy vẫn phòng thủ nghiêm ngặt, lần trước đối đầu, hắn dùng kiếm, lần này vẫn vậy, nhưng chỉ theo thế thủ, khó tìm ra sơ hở.
Thực lực của Cận Nam rất mạnh, cho nên bốn người kia thấy Trần Hiệu Thiên chọn Cận Nam đều buông ánh mắt kia, cho rằng cậu không biết lượng sức mình.
Trần Hiệu Thiên thấy đối phương cầm kiếm, cậu xin trọng tài một căn mộc côn.
- Ngu xuẩn.
Vương Đạo Nhất khinh bỉ, đối đầu với Cận Nam lại chọn mộc côn, đơn giản là muốn chết.
Ba người kia không nói gì, nhưng đồng quan điểm.
Cận Nam nhìn thấy cậu cầm mộc côn, nhưng không khinh bỉ, vẫn cảnh giác vô cùng.
Cả cơ thể như một thân khí thế, sắc bén vô cùng.
Trần Hiệu Thiên thì không có cảm giác gì cả, vô hại như một tảng đá.
Người ngoài cuộc không nhận ra, còn cho rằng Cận Nam có lợi thế, nhưng Cận Nam lại cảm nhận được áp lực.
- Ồ.
Ngạo Tuyết hơi ngạc nhiên, gật gù.
- Tên này tiến bộ không nhỏ.
Lê Linh cũng hơi lo lắng, nhưng nghe câu của Ngạo Tuyết cũng cảm thấy bớt lo hơn.
Tuy trọng tài đã ra hiệu, nhưng cả hai vẫn không động đậy. Im ắng đến độ nghe thấy tiếng gió thổi.
"Bùm"
Cuối bùng, Trần Hiệu Thiên động, hai chân bật như tên lửa, bắn lên cực nhanh, chỉ để lại tàn ảnh.
Từng bị thất bại bởi chiêu này, Cận Nam không đối đầu với nó mà tránh đi khiến một đâm này rơi vào hư không, nhưng đầu côn tạo một cú nổ, khiến chỗ sàn đầu đó vỡ một vệt dài.
Cận Nam chớp cơ hội, một kiểm điểm tới, nhắm vào lưng Trần Hiệu Thiên.
Không hoảng hốt, Trần Hiệu Thiên xoay người, chuyển vị trí cánh tay về phía sau, đồng thời xoay cổ tay, vung gậy từ đỉnh đầu xuống.
Cận Nam lập tức dùng sống kiếm đỡ, thuận thế đây chệch sang một bên, đồng thời vung chân đá lên.
Nâng chân lên đỡ đòn này, Trần Hiệu Thiên lập tức tách ra.
Cả một chuỗi diễn ra chỉ trong phút chốc, ngoài Vương cấp chấp sự và một sô Linh cấp đệ tử ưu tú nhìn được, các đệ tử khác chỉ thấy hai bóng mờ mà thôi.
- Khá lắm.
Cận Nam lên tiếng, lần này đến lượt hắn tiến lên, Trần Hiệu Thiên nhìn hắn, đôi mắt tràn ngập chiến ý, không bỏ cuộc, cậu cười nhẹ.
- Đúng vậy, khá lắm.