Chương 37: Chiến (2)

Hệ Thống Xuyên Không Toàn Năng

Chương 37: Chiến (2)

Một hồi sau, Garret và Ace xuất hiện ở một ngọn đồi cao cách nơi mà tên Actro nói khoảng 500m. Nhìn về cả một khu trại hay thậm chí có thể coi là một khu làng nhỏ rộng khoảng 500m vuông, thưa thớt nhà cửa nhưng có khoảng tận 500-1000 người đang ở và sinh hoạt, xa xa là neo đậu cả 1 hạm đội gần 10 chiếc thuyền treo đồng nhất một chiếc cờ, Garret hơi nhíu nhíu mày lại kế bên cậu, Ace cũng như thế. Lúc đầu cả hai còn nghĩ tên Oxrup này chỉ là một tên hải tặc tàm tạm mà thôi, nhờ có năng lực trái ác quỷ mà mới hoành hành nhưng thật sự thì không như họ nghĩ. Cái hạm đội này của hắn nếu so đi tính lại thì cũng không mạnh lắm khi chỉ theo Haki Quan Sát họ nhận ra được chỉ có khoảng 10 người là mạnh tí còn bao nhiêu chỉ là người thường biết cầm vũ khí mà thôi. Nhưng chúng lại đươc cái là số lượng đè chất lượng, vả lại hai người Garret và Ace cũng chưa chắc có thể 1 mình địch 4-5 người trong cả 10 người kia, ít nhất với Ace là thế.

Mím mím môi Garret đặt tay lên cằm mà nghĩ ra đối sách, nghĩ một hồi thì chỉ có 1 cách cậu thấy là đơn giản và hợp với tính tình của cậu và Ace là xông thẳng vào mà tấp a. Đứng dậy bắt đầu nạp đạn vào Lạc Long Súng, kiểm tra lại nòng súng, Garret quay sang nhìn Ace cũng đã vào tư thế sẵn sàng nói:

-Tấp thẳng cho nhanh anh Ace nhể.

-Haha, hợp với tác phong của anh đấy Garret. Làm màu mè làm chi lấy thực lực đè chúng nó ra "chơi" cho gọn. HÌ hì

Ace cười khổ giải thích, từ nhỏ tới nay người hiểu được tính tình của cậu là rất ít thậm chí là chỉ đếm trên đầu ngón tay. Và tất nhiên Garret không bao giờ thiếu trong đó hoặc nói thẳng là đi guốc trong bụng Ace luôn. Không biết có phải là do Garret xuyên không đến đây mà mang theo hiệu ứng hay không nhưng Ace theo cậu biết là một tên cuồng chiến, hấp tấp, ham ngủ dù vậy vẫn luôn là người bình tĩnh, hài hước. Có thể nói lần Teach giết Thach, người đàn anh, người bạn thân của cậu trong băng Râu Trắng và làm ô nhục cái tên của vị cha già này là lần duy nhất cậu mất đi bình tĩnh, mất đi khống chế cảm xúc của mình. Nhưng dù thế nào thì Garret đã có ở đây nên cậu cũng sẽ không cho kết cục Ace bị bắt dễ dàng như trong nguyên tác được hay ít nhất là làm thay đổi cái số phận chết yểu của 1 người anh trai đầy sự yêu thương dành cho em trai mình.

Trở lại với thực tại, Garret nâng súng lên nhắm thẳng về một tên lính canh gần đó. Chỉ thấy cậu bóp cò một cái, vài giây sau tiếng kêu thê lương của tên đó vang lên rồi gục ngả. Do hiện tại khí trời là giữa trưa hơi nắng nóng nên tất cả người ở đây đều khá là an tĩnh nên tiếng kêu thảm của tên lính canh gác đó vang vọng khắp muôn nơi. Một tên hoảng loạn bắt đầu rung chuông báo động, chẳng mất bao lâu tất cả người ở đây đã vào trạng thái sẵn sàng nghênh địch. Nhưng qua tận 10 phút cũng chẳng có kẻ nào xuất hiện cả, bọn họ dự định bỏ vũ khí xuống thì một loạt tiếng nổ súng lại vang lên:

-Pằng, Pằng, Pằng,…

-Ahhhh, Uhhhh, AAEEEEE..

Cứ một tiếng súng nổ vừa dứt thì lại một tên lính canh gác lại gục xuống. Bọn họ bắt đầu nổi lên tâm lí hoảng sợ, họ không sợ kẻ thù đông hơn họ nhưng họ lại sợ bị tra tấn tâm lý không biết mình có phải là người chết tiếp theo không. Lúc này một tên cầm đầu lên tiếng khuyên nhủ để kéo lại sĩ khí của cả bọn:

-Tất cả bình tĩnh lại cho ta, chúng đang sử dụng chiến thuật đánh tâm lí đấy. Kẻ nào đang ẩn núp đấy xuất hiện đi.

Cả không gian yên tĩnh trở lại thậm chí có thể nghe cả tiếng nước rơi từ trong thùng chứa cách đó không xa (T/g: đang ở giữa sa mạc kim rớt xuống nghe sao nên chuyển qua tiếng nước nhiễu). Lúc này một giọng nói khá non nớt nhưng vẫn đầy trầm tính vang lên:

-Haha khá đấy. Biết ta sử dụng chiến thuật đánh tâm lí nữa kia à.

Garret xuất hiện một tháp canh cười haha đầy trào phúng nhìn tên đó nói. Tên kia vẫn một mặc bình tĩnh lên tiếng hỏi:

-Mi là ai? Tới đây với mục đích gì?

-Haha ta là ai thì cái đó đâu quan trọng. Còn mục đích thì dễ lắm, đó là túm cổ chúng bây về Tổng Bộ thôi

-Hửm, Tổng Bộ? Mi là Hải Quân. Haha khá cho một tên Hải Quân dám một mình đối với cả đám chúng ta luôn cơ à

-Haha…..

Bọn đàn em cũng cười theo phụ họa lời nói đầy mỉa mai của tên đội trưởng. Đổi lại chỉ là một mặt mỉm cười như nắng mặt trời của Garret, nếu là lúc bình thường, nhưng ở trong thời điểm hiện tại thì nụ cười ấy như là nụ cười của Tử Thần vậy. Cậu lên tiếng hỏi:

-Ta nói ta đi một mình hồi nào nhỉ?

-Enkai- Hibashira

Lúc này giữa đám đông mọc lên một cột lửa cao tận trời xanh, tiếng đau đớn vì bị lửa thiêu truyền tới liên tục cùng với nhiệt độ ngày càng tăng. Tên đội trưởng ngạc nhiên nhưng cũng nhanh lấy lại tinh thần ra lệnh:

-Tất cả tản ra đừng để bị dính vào ngọn lửa

Cả đám đông bắt đầu di chuyển để lại một biển lửa nhỏ tại chỗ vừa đứng. Ngọn lửa dần tán đi một thân hình hiện ra, có kẻ nhìn thấy gì đó trên lưng cậu ta sợ hãi la lên:

-Hắn…Hắn là là người của của băng Râu Trắng

Cả đám người hít vào một hơi lãnh khí bởi vì ở đây không ai mà không biết tới tên của Râu Trắng. Bỗng lúc này một giọng nói đầy trầm tính vang lên:

-Ồ la la, mi là đội trưởng đội 2 của băng hải tặc Râu Trắng "Hỏa Quyền Ace" đi nhỉ thằng nhóc kia?

Tự nơi đâu một người đàn ông khoảng 50-60 tuổi xuất hiện mang theo một tia vương giả chi khí cùng hình tượng lão già gần đất xa trời mà hỏi Ace. Cả đám người ở đây nổi lên lòng hoảng sợ quỳ một chân xuống cúi đầu đồng loạt hô:

-Kính chào phó thuyền trưởng Oxaller

-Tất cả đứng lên đi.

-Vâng

Dù trả lời như thế nhưng chẳng có móng nào đứng lên. Thấy cả đám người quỳ gối mà lễ phép chào hỏi như thế Ace và Garret cũng một mặt ngưng trọng đề phòng trả lời:

-Ừ tôi là Ace. Ông quen tôi sao?

-Haha nói quen cũng không đúng lắm. Ta chỉ là từng có một thời gian làm hải tặc mà thôi.

Garret một bên đứng cũng quan ngại mở miệng hỏi:

-Tôi không nghĩ ông chỉ là hải tặc tầm thường đâu nhỉ? Nếu không ông cũng chẳng có một hạm đội to tổ bố thế này đâu?

-Haha thằng nhóc Hải Quân mi thẳng thắn đấy ta thích. Như ngươi đã nói ta cũng chẳng tốt gì cho than khi thời trai trẻ ta từng là một trong những người đã giao thủ cả 3 vị huyền thoại của thế giới là Gold Roger, Eward Newgate và Garp. Haha tất nhiên lần nào cũng thảm bại đi về.

Nhớ lại thời trai trẻ mình lão già đó cười haha kể lại. Nghe tới mấy cái tên mà gã kể ra thì cả đám người bao gồm Garret và Ace ở trong cũng ngạc nhiên, 3 cái tên mà lão ta kể không người nào không là bá chủ 1 phương khi một người trở thành Vua Hải Tặc, một người thành Tứ Hoàng còn người còn lại thì thành con át bài mạnh nhất Hải Quân và cũng là anh hùng Hải Quân "Thiết Quyền" Garp. Cũng chẳng chờ họ tỉnh lại sau một cú sốc tin tức ông lão cũng nói tiếp:

-Còn về việc cụ thể thì ta sẽ không kể đâu dù sao nó cũng là hồi ức rồi. Cái hạm đội mà thằng nhóc mi đang thấy chính là tâm huyết cả đời của lão già này mà ta cũng may mắn khi sinh ra được một thằng con vừa có hiếu vừa có tài để nó tiếp sức ta mà làm cho cả cái hạm đội từ 1 chiếc thuyền khoảng 20 người lên thành như ngày nay. Đúng là trường giang sóng sau xô sóng trước không hợp với mấy lão già như ta nữa.

-Vậy con ông chính là Orxup đi nhỉ?

-Haha nó đó. Mà 2 đứa mi tìm nó chi thế?

-Làm chi ư? Ông hỏi con ông đấy hắn cho người đi cướp, giết, hiếp không gì là không làm đến nổi từ một thị trấn đầy yên bình vui tươi nay đã bị bao bọc trong nỗi sợ hãi và hoảng loạn. Cái này ông nói như thế nào?

Ace khó chịu lên tiếng kể lại tội ác của con trai yêu quý của lão. Đổi lại nghe xong thì mặt lão ta vẫn mỉm cười nhưng lần này có thêm một tia sát ý ở trong mà trả lời:

-Haha là hải tặc thì không cướp bóc, không giết người là điều không thể. Vả lại với thời thế bây giờ thì nó quá là bình thường, mi giết ta thì ta giết mi, thời đại cường giả vi tôn như hiện giờ thì nó cũng chẳng làm sai mấy.

-Há vậy nói chung là chúng ta không cùng đạo rồi. Thế thì không cần lắm lời nữa chiến thôi.

Cầu thank, vote, like, đề cử và comment có văn hóa

P/s: chap này là mình viết khi rảnh, đợi mình tìm lại được cảm xúc và tâm trạng lại như trước mình sẽ ra đều đều như cũ nhá. Hiện tại coi như vài ngày mình viết 1 chương cho các bạn đi