Chương 38: Thảm bại

Hệ Thống Xuyên Không Toàn Năng

Chương 38: Thảm bại

-Haha nhiệt quyết của tuổi trẻ thật tốt a. Nhưng đôi khi nó sẽ thành tự phụ đấy hải quân trẻ tuổi à! – Oxaller cảm thán

-Hừ!! –Garret hừ lạnh nâng súng lên bắn

Thấy đạn hướng về phía mình bay tới ông ta mặt vẫn mang theo một nụ cười gần đất xa trời bình bình đạm đạm mà né đi. Cũng chẳng ngạc nhiên trước điều đó lắm Garret tụ gió vào nắm đấm tung ra Bạo Phong Quyền về phía lão rồi cẩn thận nhảy lùi về sau. Một bên Ace đang ngẩn ngơ cũng tỉnh hồn tham chiến nhưng khi vừa chuẩn bị tung chiêu mắt cậu bỗng nhiên tối sấm lại mà mất hết tri giác gục xuống. Người đánh cho Ace gục chính là lão già Oxaller kia, dù ông ta biết nếu đánh thì mình thắng cả 2 người Ace và Garret hợp lại nhưng Râu Trắng đứng ở sau lưng cậu ta là một điều cần đau đầu trước khi động thủ.

Dù trận chiến của Oxaller với những huyền thoại của thế giới đã qua rất nhiều năm nhưng cái bóng ma khi thua dưới tay họ vẫn còn lưu lại trong đầu lão chỉ như vừa hôm qua mà thôi. Vả lại cái hạm đội của con lão giờ gây dựng cũng ra rất to rồi nhưng không có nghĩa là nó hoàn toàn đủ sức chống lại 1 hạm đội dưới trướng của Tứ Hoàng khi bất cứ thành viên nào cũng là tinh anh cao cấp của thế giới. Bởi vì vậy ông ta chỉ cần cho Ace ngủ 1 giấc là được còn tên hải quân kia thì ông không ngại.

Thấy Ace gục xuống Garret hơi cả giận nổ súng bắn về phía ông ta. Nghe bắn thì đơn giản vậy chứ nhưng với một người đã tu luyện súng ống có thể nói là đã có thành tựu như Garret thì nó lại nhanh gấp mấy lần bình thường đó còn là chưa kể thêm nguyên tố gió từ trái ác quỷ gia tốc thì cũng rất là khó tránh. Dù vậy với một cường giả kỳ cựu lâu năm lúc về già còn có thể đối chiến với 1 tên Phó Đô Đốc như ông thì việc tránh né chúng cũng là khá dễ chỉ cần dùng kinh nghiệm chiến đấu dày dặn là được

Lão già bật lùi về sau 1m tránh khỏi đường đạn như không có gì trong khi vẫn là bình thản như cũ. Garret đạp Soru lại gần kiểm tra động mạch ở cổ, nhịp thở,…thấy Ace không có bị Oxaller giết cũng thở phào bình tĩnh lại. Nhưng khi cậu còn chưa thở phào xong ông lão Oxaller đã đứng sau lưng cậu cứ như thuấn di vậy không hề có một tiếng động tung cú đá về phía Garret. Bị đã bất ngờ dù vẫn còn bật Haki Quan Sát, Garret bay như một mũi tên ra ngoài hàng chục mét và đụng vỡ cả hàng rào cũng như một số gốc cây.

Một hồi sau, Garret đứng lên trên khóe miệng chảy xuống hai hàng máu dài. Qua đòn tấn công vừa rồi nó đã làm cậu gãy một bên tay trái, 3 cái xương sườn và bị thương nhẹ trong nội tạng. Phun ra ngụm máu đang ngậm trong miệng Garret lấy tay lau đi những vết máu. Sử dụng nguyên tố hóa hòa vào một thể với gió cậu biến mất vài giây sau cậu xuất hiện ở đằng sau lão già gần đất xa trời kia. Để tránh bị dễ dàng đánh văng đi cậu còn giữ nguyên trạng thái nguyên tố hóa mà buff haki vũ trang vào tay rồi tung chiêu:

-Shigan: Long Trảo

Tay cậu làm thành hình một cái vuốt rồng hướng đầu Oxaller mà tới. Đón "Ầm, Ầm" hai tiếng chỉ thấy Garret bay ngược lại về đằng sau rồi đáp đất. Tung ra đòn này Garret cũng chẳng tin mấy sẽ kết thúc được cường giả được như lão Oxaller đó nhưng ít nhất nó có thể làm ông ta đón đỡ nghiêm túc không nhìn mình bằng ánh mắt kẻ trên nữa. Nhưng sự thật không thì không hề dễ dàng thế khi ông ta chỉ là đưa nhẹ tay lên dùng chỉ là sức mạnh thuần túy cùng một lớp Haki nhỏ để bảo vệ cách khớp xương. Chưa bỏ cuộc cậu tiếp tục tụ năng lượng gió vào trong tay, nấm đấm cậu càng ngày càng được tích nhiều hơn những vòng xoáy xoay tròn tốc độ cao đến nỗi mà mắt thường còn có thể thấy được. Thấy đã đạt tới ý muốn của mình Garret vừa duy trì cho nó xoay chuyển liên tục vừa đạp Soru bay tới Oxaller đằng xa. Thấy công kích mãnh liệt của Garret, lão Oxaller thầm bảo không ổn mà bắt đầu nghiêm túc đối chiến. Bằng cảm giác của một cường giả ông ta biết chiêu này nếu mà ăn vào thì không mất mạng thì cũng thành người thực vật nằm giường. Thấy Oxaller cũng bắt đầu nghiêm túc đối đầu Garret hét lớn:

-Đa Trọng Tật Phong Quyền

Oxaller thả ra khí thế cường giả thật sự của mình, trang bị lên cả người là một bộ áo giáp Haki Vũ Trang từ đầu tới chân mà lấy hai tay đón đỡ Đa Trọng Tật Phong Quyền. "Xì", "Xì", "Xoẹt", "Xoẹt",…hàng loạt tiếng kêu như vậy truyền ra từ chỗ hai người rồi "Oành" một phát gió tụ trong nắm đấm của Garret bị dồn nén quá nhiều mà nổ tung ra. Một hồi sau khi khói bụi tản đi, mọi người chỉ thấy được Oxaller đứng như trời tròng ở đó y phục trên người thì rách tứ tung, trên miệng ông ta còn phụt ra máu. Trên khắp từ cổ tay đến nửa người dưới có vài nơi còn như bị thứ gì đó cắt sâu hoắc mà chảy ra dù vừa nãy trên người được bao bọc trong Haki là cũng đủ hiểu được đòn tấn công vừa rồi mạnh bao nhiêu. Còn Garret thì đang nằm gục trên đất la hét với cánh tay phải đầy vết cắt và máu me nhưng chỉ là hiện tại mắt cậu đã trở nên vô thần như là một cái xác không có linh hồn la hét vì đau đớn.

Lúc này Garret đang bị phiêu miểu trong một không gian kì lạ ở trong nơi này hàng loạt ký ức từ cả kiếp trước lẫn kiếp này của cậu lướt qua như một thước phim vậy. Nhưng đều có chung 1 nội dung, nào là lúc khi cậu còn nhỏ, lúc cậu lần đầu tiên được điểm cao hay lần đầu tiên giết người,…chúng nó cứ lặp đi lặp lại mà chiếu. Xem lại hàng loạt ký ức mắt Garret không tự giác mà chảy xuống 1 dòng nước, đã hai kiếp rồi cậu chưa từng biết được thứ gọi là "tình cảm của cha mẹ" nhưng ít nhất thì cậu còn được tình thương từ Garp từ những người anh em kết nghĩa. Đã 2 kiếp rồi cậu chưa bao giờ có một tuổi thơ thật sự dù ở kiếp trước hay kiếp này đều là như vậy. Ở kiếp trước từ nhỏ cậu chỉ biết có học học và lại học chưa từng được chơi, chưa từng được nghỉ, trong khi kiếp này thì chỉ có là luyện tập luyện tập và rồi lai luyện tập chỉ để mình mạnh lên vì nhiều mục đích. Chưa bao giờ cậu được chơi thử những trò chơi mà bao trẻ em khác được chơi dù là đã có cơ hội. Rốt cục kết cục đến với cậu là gì? Lại là một lần tự ngạo nữa dù lần trước đã thề nhưng cậu chưa từng làm được. Một lần nữa là thất bại, một lần nữa nửa lại đối mặt với cửa sinh tử. Thế tại sao cậu lại phải phấn đấu khi chẳng có mục đích nào?

Bỗng lúc này hàng loạt ký ức khác lại ùa tới, không như lần trước là về tuổi thơ. Đoạn ký ức này chỉ là về những giây phúc bên những người bạn, người anh em đến với cậu mà không một tia lợi lộc. Ký ức về những lúc họ chia sẻ buồn vui với cậu, lúc họ chọc quê cậu, lúc họ tìm cách cho cậu đi "thả thính" đứa cậu thích. Cứ thế mà hàng loạt dòng ký ức hết lần này tới lần khác mà tới rồi đi. Cuối cùng là một dòng ký ức đầy ngắn củn nhưng đầy thú vị về cô gái Kimiko trông đầy lo lắng, mắc cỡ, ngượng ngùng mà lóng ngóng nhìn xung quanh, cảnh cậu chọc cho cô ấy tức giận, cảnh cô dùng mấy món ăn trên tàu của bọn hải tặc mà nấu cơm cho cậu ăn. Thấy những ký ức này không biết tại sao bất tri bất giác những cảm giác đau thương vừa nãy của cậu lại như bay mất mà chỉ còn lại là sự vui vẻ. Dù chỉ là lần đầu Garret gặp nàng và nó không dài nhưng nó lại làm cho một trạch nam như cậu lại có cảm giác rất ấm áp, hạnh phúc như là cảm giác được vợ chăm sóc vậy. Cũng không phải lần đầu thấy cảnh như vậy nhưng Garret khi xem lại lại rất thích thú. Thời gian bất tri bất giác trôi qua trong lúc cậu đang xem lại những loạt ký ức có đủ tất cả các cảm xúc như bi thương, dằn vặt, vui vẻ, hạnh phúc,…

Cầu thank, vote, like, đề cử (nếu muốn) và comment có văn hóa

P/s: truyện mấy bạn không thấy hay thì tớ chịu, tớ viết theo linh cảm thui:p. Không thích đọc thì bạn có thể pass và cảm ơn vì đã ủng hộ