Chương 36: Chiến (1)

Hệ Thống Xuyên Không Toàn Năng

Chương 36: Chiến (1)

Một buổi trưa nóng rực lửa tại 1 sa mạc nào đó

Lúc này có 2 người thanh niên đang bộ hành đi vượt từ ngọn đồi cát này sang ngọn đồi cát khác. Đây chính là Ace và Garret, hai người đã bị chia cắt với băng Luffy sau một trận bão cát. Nhưng điều đó cũng chẳng sao cả với người họ, dù sao thì đi càng lâu thời gian Garret dạy cho Ace về Haki cũng càng nhiều. Mà Garret không thể không cảm thán với thiên phú siêu cường của con trai Vua Hải Tặc Roger là Ace. Trong suốt thời gian 2 người đi bộ hành trên sa mạc được 2 tháng nay để dò hỏi thông tin về Râu Đen thì Ace đã kích hoạt được Haki Quan Sát và còn chỉ một tí nữa là kích hoạt được Haki Vũ Trang. Ngoài thế ra trong thời gian này Garret còn dạy hết những tâm đắc và kiến thức của mình biết về 3 loại Haki cho Ace khiến cậu ta giờ đã có thể thuần thục tắt mở việc sử dụng Haki Bá Vương của chính bản thân mình.

Bỗng lúc này xa xa trước mắt hai người hiện lên một thị trấn nhỏ có vẻ hoang vắng. Sau khi Garret thả ra Haki Quan Sát để xác định xem nơi đó có phải là ảo giác hay không thì hai người cũng tăng tốc chạy tới. Sau 1 tuần đi liên tục đi trong buổi sáng còn buổi tối thì đánh luận bàn với nhau để rèn luyện Haki thì lương thực và nước uống của họ đã hạn hẹp hết mức có thể và điều cần bây giờ là bổ sung. Tới thị trấn này Garret và Ace khá ngạc nhiên khi nơi này không có 1 bóng người nào tồn tại. Đang lúc hai người còn ngạc nhiên thì một bên quần của Garret bị túm giật giật lấy, đưa mắt xuống Garret thấy là một bé gái mái tóc và con ngươi màu tím đầy yêu dị nhìn cậu. Cô bé manh manh ngốc ngốc hỏi:

-Anh gì ơi anh là người quen của mấy chú mặt sẹo hả?

-Không. Mà sao mọi người trong thị trấn đi đâu rồi em? – Thấy em gái nhỏ hỏi Garret cúi người xuống móc từ túi ra 1 viên kẹo đưa cho nàng mỉm cười thân thiện hỏi

-Mọi người trong thị trấn đi nấp hết rồi ạ

-Ồ!?

Nghe thấy thế Garret cũng thử dùng Haki Quan Sát cảm nhận xung quanh. Cậu cảm nhận được rất nhiều người đang núp trong nhà mang theo tâm lí đầy lo lắng và sợ hãi ngóng trông về phía Garret và Ace. Lần nữa mỉm cười lấy thiện cảm sờ sờ đầu em nhỏ hỏi:

-Nói anh cho biết em tên gì nè?

-Vâng em tên Rin

-Ừm vậy anh gọi em là Rin nha. Em kêu mọi người đang núp ra đi, nói với họ anh không tới đây làm hại đâu.

-Vâng

Bỗng lúc này sau lưng cậu và Ace truyền tới một giọng nói non nớt chứa đầy căm hận và quật cường:

-Hừ mấy tên như các người không đến đây cướp bóc, cũng là chém giết hay hiếp. Ở đó mà xạo xự không tới đây làm hại đâu, ta cóc tin

-A anh Vanoss

Cô bé Rin hướng người thanh niên Vanoss kia chạy tới. Quay đầu lại Garret và Ace thấy một người cao khoảng 1m8 khuôn mặt đầy vết bụi bẩn và vết thương đang chảy máu dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn cả hai. Nếu mà ánh mắt có thể giết được người chắc giờ người đó đã giết họ cả trăm triệu lần rồi. Ace đứng im từ đầu tới giờ bỗng nhíu nhíu mày một tí mở miệng hỏi:

-Chúng tôi tới đây chỉ là mua lương thực và nước uống cho chuyến đi tiếp theo mà thôi. Nếu không ngại anh cho tôi hỏi được chứ?

-Ừ mi hỏi đi. – Vanoss nhìn hai người âm trầm nói

-Tại sao mọi người ở đây lại vào trong nhà núp mà không ra ngoài buôn bán hay kinh doanh như thường vậy?

-Hừ cái này cũng dễ hiểu thôi. Tại mấy tên hải tặc như các người mà kiến cái thị trấn đầy bình yên và vui vẻ này ra như vậy.

-Hử? Hải tặc? Tôi nhớ theo điều tra từ Tổng Bộ thì hẳn nơi này cũng được phân bộ Hải Quân bảo hộ chứ? – Garret ngạc nhiên hỏi

-Hừ mấy tên Hải Quân cũng như bọn Hải Tặc chết tiệt đó. Thậm chí là kết bè kết phái với chúng để cướp bóc hay hiếp con gái nhà lành nữa kia mà chứ ở đó mà bảo hộ.

-Haizz không ngờ chuyện này lại xảy ra. Chắc lại phải viết báo cáo nữa rồi. Anh tính sao anh Ace ta giúp hay không?

-Giúp họ chút đi coi như là làm việc thiện

-Haizz được rồi theo anh vậy. Mà nói nha em chỉ xử bên Hải Tặc thôi đó, anh tự xử bên Hải Quân à. Dù sao em thân phận có một chút đặc thù

-Ừ như thường ngày đi.

Khi cả hai đang bàn luận với nhau thì một tiếng nổ lớn vang lên "Pằng, Pằng", chỉ thấy Vanoss đang gắng gượng đứng ở kia bị trúng 2 viên đạn mà nằm gục xuống. Quay đầu lại lộ ra trước mắt Ace và Garret là một tên hải tặc béo ú đeo 1 băng đô che lại mái tóc hói của gã ngậm trong miệng một điếu thuốc cầm súng dùng ánh mắt khinh bỉ chỉ hai người nói:

-Ồ có 2 tên mới tới nè tụi bây?!!

Tên đó cười haha quay sang nói với đàn em, chúng cũng làm theo mà cười ầm lên. Một lúc sau, hắn dùng cười ngắm súng chỉ 2 người Ace và Garret nói:

-Hai thằng nhóc tụi bây biết khôn hồn thì biến khỏi lãnh địa của băng Oxurp của bọn tao ngay. Nếu không thì đừng trách tại sao mạng mình ngắn quá nhé.

Nghe lời hăm dọa kia Ace và Garret khóe miệng hơi giật giật một tí. Lâu rồi cả hai không nghe được lời đe dọa rồi mà tên béo này lại dám thề thì. "Rốp, Rộp, Rộp" Cả hai bóp bóp xương tay khởi động, Garret bẻ bẻ cỗ phóng ra khí thế của mình nói với Ace:

-Hôm nay có vẻ không biết anh em ta hay mấy tên đó mạng ngắn nhỉ anh Ace? Sao thử không em dành tên mập với bọn bên trái đấy nhá!

-Hà hà lâu rồi không nghe người ta đe dọa nay sợ quá. Vậy anh dành bên phải vậy mà tên mập là của anh. – Ace không thua kém lộ ra bản chất đồ sát bẻ cổ tranh

-Haha vậy tên mập để cho dùng chung vậy.

Nghe cả hai đối thoại bọn hải tặc cười haha nằm vật lộn trên đất, tên mập lau lau nước mắt chảy ra do cười quá đà nói:

-Haha tụi bây đùa vui thật đấy. Đã muốn chết rồi thì ta cũng chả ngại, ta Actro thuyền phó của băng Oxurp sẽ cho nơi đây là tử địa của hai thằng bây

-Ahhhh

Gã vừa nói xong thì Ace và Garret đã biến mất không biết tâm hơi, quay trái quay phải tìm kiếm tên Actro còn chưa thấy ai thì giọng hét thảm thiết vang lên. Nhìn lại tên đó đã thấy hai bên đàn em của hắn đang dần một ít đi và xác chết nằm la liệt trên đất càng ngày càng nhiều. Run rẩy tên Actro đã biết mình chọc phải thứ không nên chọc rồi, lùi dần về phìa sau gã mất trọng tâm ngả xuống đất. Garret và Ace đi tới anh mắt như Tu La hỏi:

-Ủa ta tưởng mi tính giết hai người bọn ta mà sao không bắn đi? Hả?

-Ahaha mấy…mấy đại đại ca th…tha cho em đi. E…em toàn nghe lên tên Oxurp không à, em không biết điều gì hết hết á. – Gã cười cho qua chuyện mở miệng lấp bấp cầu xin

-Haha. Con mợ mày, nói ngay thằng Oxurp đang ở đâu cho tao, cũng như nói hết về tụi Hải Quân nhận hối lộ của nó lẹ.

Garret tức giận nắm cổ áo tên đó nâng lên, buông ra một câu chửi thề hỏi tin tức. Tên Actro thấy Garret làm thế cũng hoảng sợ miệng nhanh như gió tiết lộ:

-Dạ thưa thưa anh Oxurp là một tên Hải Tặc ăn một trái ác quỷ hệ gì đó em không biết mà có thể khiến hắn có thể biển đổi cơ thể thành bóng và nhập vào bóng người khác mà điều khiển. Hắn hiện tại đang ở tàu cách đây 2km về hướng Tây, còn việc tên Hải Quân thì em chỉ nghe loáng thoáng là gã lấy sức mạnh của mình mà điều khiển tên đó mà thôi. Tha cho em đi anh ơi, em không muốn chết đâu. Em còn mẹ già và con non đang chờ ở nhà nữa.

Gã khóc lóc cầu xin trong lúc mồm mép diện đủ lí do. Tự nhiên Garret đang điên cuồng nắm vai áo gã quay ngoắc 180 độ mỉm cười đặt gã xuống còn phủi bụi trên vai áo gã nói:

-Haha nói như thế là tốt. Giờ chú đi đi tha đấy lần sau đừng vạ miệng không chết ta ếch lo nhé.

Thấy Garret buông tha cho mình tên Actro cũng cắm đầu cắm cổ mà vắt chân lên cổ chạy. Tên kia đi xa rồi Garret mới quay qua nói với Ace:

-Ta đi xử hắn chứ anh Ace nhỉ?

-Ừm đi thôi. Mà nhớ đừng có khinh địch tên kia có thể dùng bóng điều khiển hành động ta đấy. Khinh thường là chết như chơi

-Vâng em biết mà. Đi thôi

Nói xong cả hai tăng tốc chạy về hướng tên Actro cung cấp. Thấy hai người đi rồi người dân trong làng cũng đi ra nâng Vanoss lên đi cứu chữa và cầu mong họ giải quyết tên đại ma đầu Oxurp kia giúp họ. Bởi vì hắn mà khiến nỗi sợ hãi bao trùm lên thị trấn đầy bình yên vui vẻ này, biến không ít người thành trò chơi trong tay chúng. Rin nhìn về hướng bóng lưng dần xa của Garret manh manh cầu nguyện:

-Hi vọng ca ca đó đánh thắng chú mặt sẹo.

-Rin về thôi đứng đây nữa không tốt đâu. –Một người phụ nữ lớn tiếng bảo Rin về

-Vâng ạ. Ca ca cố lên

Cầu thank, vote, like, đề cử và comment có văn hóa