Hệ Thống Truyện Tranh tại Dị Thế

Chương 5: Sinh ra

3 tháng sau.
Thời gian trôi qua thật lâu ba tháng thời gian Ngọc dưới sự trợ giúp của độc lực trong cơ thể mẹ mỗi ngày hấp thu tu luyện tăng tốc tu luyện (Vạn Độc Tâm Kinh) đã đả thông bảy kinh mạch còn lại: Dương Đảm Kinh; Dương Kiều Kinh; Âm Hoàn Kinh; Dương Minh Kinh; Âm Tỳ Kinh; Dương Kì Kinh, Âm Thiên Kinh Ngọc Hi không thể tưởng tượng nổi hắn lại may mắn hơn hai tháng thời gian có thể đả thông mười hai kinh mạch.

-"Ha ha ta đã tụ độc đan Vạn Độc Tâm Kinh tầng thứ ba Tá Vũ Pháp tự động hấp thu linh khí "

Đang trầm lặng trong suy nghi đột nhiên Ngọc Hi tỉnh lại

Muốn sinh rồi sao!

Không biết trôi đi qua bao nhiêu ngay tại Âu Thiên đại lục phía cực đông Lạc Thiên sơn mạch trong làng nhỏ một tòa nhà cuối làng đang vang động tiếng la hét cùng nhưng sự lo lắng
-"Ah Ah "
............"Ah...Ah’

-"Bà lão lâu như vậy mà sao hài tử vẫn chưa sinh ak... Nguyệt Lan không sao đó chứ...."

-"Hừ Lão già thối ngu ngốc kia ngươi có ngậm miệng lại không, đừng lải nhải nữa ngươi tưởng sinh con là ăn kẹo hả? "
"Ai tức chết ta rồi"

-"... Ak......Ak"

-"... Ak......Ak"

-" Nguyệt Lan cố lên thở đều đặn..."

-"... Ak......Ak"
-"... Ak......Ak"

-"Ra rồi.. Ra rồi"

-"Ha ha sinh rồi thật tốt quá cuối cùng ta Thái Hạo có tôn tử ah ha ha lão bà là con trai hay nữ ak..?"

-"Nguyệt Lan sinh một cái tiểu quỷ nhỏ thật đáng yêu ah ai u thật đáng yêu ak"

-" Ui không được ta phải vải vào xem mới được" Thái Hạo nghe thấy lão bà nói vậy liền lao thẳng vào nhà

-" Này bà lão cho ta ôm một cái xem cháu ta thế nào ak..."

-" Ngươi người này ngươi nhìn vẻ mặt như thế kia hù dọa bảo bối của ta sợ thì sao"

"Ha ha ba lão nhìn xem ha ha nhìn có giống ta không ak, ui lão bà làm sao ta nghe nói hài tử mới sinh liền sẽ khóc oa oa mà? sao ta không thấy tôn nhi ta khóc ak "

-" Hừm lão đầu thúi ngu ngốc bảo bối của ta khác với người thường làm sao có thể như các hài tử khác, ngươi nhìn xem liền dọa hài tử sợ mau đưa đây.."

Ngọc Hi nghe được gia gia cùng nãi nãi của mình cãi nhau ầm ĩ hắn không biết cười hay khóc thật là một đôi oan gia

Nguyệt Lan vui mừng xem mẹ cùng cha đang tranh cái về hài tử mình "mẹ ngài cho ta xem con của ta"

-"Ukm con gái thật khổ cho ngươi ak"

-"mẹ con không có việc gì!" Nguyệt Lan bế trong tay Ngọc Hi rồi âu iếm hắn sau lấy trên cổ mình ra một miếng ngọc bội nhỏ hoa văn đơn sơ hình rồng rồi đeo lên cổ hắn

-"Hài tử đây là đi vật bà ngoại của ngươi để lại cho ta giờ nó là của ngươi sẽ phù hộ bình an cho ngươi ak"

Ngọc Hi theo tiếng trò chuyện quan sát mẫu thân mình, mẫu thân khuôn mặt hiền hậu xinh đẹp giọng nói ôn nhu, đang còn tuổi thanh xuân hắn liền suy nghĩ -" mẹ ngài yên tâm con sẽ chăm sóc bảo vệ ngài cả đời... ta sẽ báo thu Đông Phương gia tộc đòi lại sự công bằng cho ngài!"
-"cha mẹ hài tử còn chưa có tên hai người ban tên cho hài tử ah"

-"Đúng Đúng.......bà lão chúng ta đặt tên cho hài tử là gì?"Thái Hạo nghe Nguyệt Lan nói vậy liền phụ họa thêm vào.

-"Uk hay là chúng ta đặt tên cho hài tử là Lạc Hi Vọng
thấy cái tên này thế nào, lấy họ trùng với lão đầu tử?"

-"Tên rất hay..."

-"Mẫu thân cái tên này rất hay.."


Ngọc hi nghe về đặt tên của mình liền phiền lòng thầm nói " Ai Ngọc Hi A ngươi cái tên này hay để lãng quên trong quá khứ đi, hãy để cho một cái sóng gió đi qua giờ kiếp này ta là Lạc Hi Vọng cho cái đại lục này biết đến ta ha ha"

" Không biết cái thế giới này đến cùng như thế nào ak ta rất chờ mong đấy"

"Ha ha lão bà nhìn xem hài tử cười vói ta kia, ui sao mà hài tử rất giống ta lớn lên rất tuấn tú ngọc thụ lâm phong ak... ah
"Phi phi lão già cóc chết nhà ngươi thật sự là quá vô sỉ điểm!".