Chương 13: Thuyết phục

Hệ Thống Truyện Tranh tại Dị Thế

Chương 13: Thuyết phục

"Hay!" Một tiếng hét lớn vang lên.
" hài tử Hi Vọng này thật lợi hại quá!"
"Hi Vọng nó thành công rồi!"
…………………..
Nhất thời xung quanh hoan hô ầm ỹ, mỗi tộc nhân đều vô cùng hưng phấn, lịch sử của Lạcthị nhất tộc cuối cùng đã được sửa đổi, 10 tuổi đã có tư chất nghịch thiên rồi vậy lúc hài tử này trưởng thành thì sẽ đạt đến trình độ nào?.

"Thái Hạo Thúc, cháu của huynh thật là lợi hại."

"A Lan, Hi Vọng nhà muội, thật sự là…Sau này khẳng định còn lợi hại hơn cha muội nữa!

Một đám nam nữ vây lấy Thái Hạo và Nguyệt Lan, lúc này hai người trên mặt tràn đầy nét tươi cười, kích động đến đỏ bừng cả mặt. Có con cháu như thế, còn mong hơn gì nữa? Trong đôi mắt Thái Hạo mang theo sự kích động và lòng tự hào, hắn đưa mắt ngắm nhìn Hi Vọng đứng ở giữa đám đông.

"Ha ha…Cháu của ta, ha ha…" Thái Hạo kích động ôm lấy Hi Vọng, "Thái Hạo ta đến cuối đời còn có ngoại tôn tài ba như thế, ha ha… cho dù có chết cũng không tiếc, ha ha…"

Giọng Thái Hạo vô cùng kích động.
Có ngộ tính siêu cường sẽ khiến cả tộc đều có lợi.

"Hi vọng" Xung quanh không ít các thúc bá, thẩm nương quen thuộc vây quanh lại, ai cũng đều khen ngợi, cưng chiều xoa xoa cái đầu nhỏ của nó.

Hôm nay dựa theo đạo lý, sau khi đứa trẻ 10 tuổi này kiểm tra xong sẽ tổ chức lễ đo lường cảnh giới cho người khác. Thế nhưng bởi vì Hi Vọng đột ngột xuất hiện khiến cho lễ trưởng thành buổi tối phai nhạt đi không ít, mà tối nay phu phụ Thái Hạo và Nguyệt Lan cũng trở thành người được quan tâm nhất trong Lạc thị nhất tộc.

Hầu hết mọi người đều vây lấy đôi phu phụ, bởi Hi Vọng sớm đã mượn cớ 'quá buồn ngủ' mà trở về nhà rồi.

Trong nhà Hi Vọng nghĩ

"Hôm nay biểu hiện một chút thực lực dường như là một chuyện tốt." Trong lòng Hi Vọng thầm nói.

"Hả?" Lỗ tai Hi Vọng hơi động đậy.

Theo sau đó nó nghe thấy một tiếng 'két' ngoài cửa, chỉ thấy phu thê Thái Hạo và mẹ Nguyệt Lan đi vào, Thái Hạo lúc này đỏ bừng cả mặt, cả người đi đường đều có chút lảo đảo, lắc lư. Từ xa Hi Vọng đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc mà Thái Hạo tửu lượng cực khỏe, mấy năm qua nó chưa từng thấy ông say bao giờ.

"Ha ha… Hi Vọng cháu của ta, hãy đến đây." Thái Hạo vừa trông thấy cháu trai lập tức vui vẻ tiến lên ôm lấy Hi Vọng, "Hài tử, ông con hôm nay thực là cao hứng, ha ha… Thái Hạo ta, cũng có cháu lợi hại như vậy. Sau này chờ con thanh danh lan xa, khiến người ta biết con còn có một ông ngoại gọi Thái Hạo, ha ha…"

Thái Hạo nói chuyện đầu lưỡi có chút không chịu nghe theo lời sai bảo.

"Được rồi cha, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi." Nguyệt Lan đỡ Thái Hạo ngồi xuống.

"mẹ, ông hôm nay uống bao nhiêu rượu?" Hi Vọng không nhịn được hỏi.

"Vọng nhi bữa tiệc đêm nay trong tộc mỗi người đều tới chúc rượu ông con, ông con
hôm nay vui vẻ nên cũng không biết kìm chế, uống không ngừng…" Nguyệt Lan vừa nói đến đây, Thái Hạo đột nhiên đứng dậy, lảo đảo bước hai ba bước tiến vào góc sân trong, cúi người nôn ọe.

Uống rượu đến mức phải ói mửa, chứng tỏ Thái Hạo hôm nay uống rất nhiều.

Ở góc sân có một vò nước, Thái Hạo nắm lấy gáo múc nước lạnh dội lên trên mặt.

"Phì! Tốt hơn nhiều rồi!" Thái Hạo đứng thẳng người lên.

"Sau này ông đừng uống như vậy nữa." Hồng miên có chút thương xót nói.

"Ha ha… Huynh cũng chỉ có một lần như vậy thôi, cháu của chúng ta lợi hại như thế, kẻ
làm ông như huynh cũng cảm thấy nở mày nở mặt." Thái Hạo ói ra một lần lại dùng nước lạnh súc miệng qua, rõ ràng đã tốt rất hơn nhiều.

Đúng vào lúc này, tiếng đập cửa vang lên.

"Cộc, cộc, cộc!"

"Thái hạo thúc, mở cửa." Bên ngoài truyền đến thanh âm.

"chờ chút." Thái Hạo vội vàng bước đến trực tiếp mở then cửa, chỉ thấy có sáu người đang đứng ở bên ngoài, dẫn đầu chính là tộc trưởng 'Lạc vân’. Thái Hạo vừa nhìn thấy, vội vàng mời: "tộc trưởng mọi người đều mau vào nhà đi." Nói xong, dẫn mấy người này bước vào gian nhà chính.

Tổng cộng có sáu người đến nhà nó.

Trong sáu người này, ngoại trừ hai người Lạc Tương, Lạc Lôi là thấp bốn người khác đều là cùng bối trong tộc đều rất có danh vọng.

"Hi Vọng, mau tới đây." Thái Hạo vội vàng gọi.

Hi Vọng đi tới, nói: "Tộc trưởng thúc, đại gia gia, tam đại gia, đại gia gia, đại bá, thúc!" Lạc thị nhất tộc bởi vì dân số quá nhiều, mấy lão giả hôm nay đến mặc dù đều là trưởng bối của Hi Vọng nhưng trong đó chỉ có Tam gia gia là huynh đệ ruột của ông nội Hi Vọng. Hai vị 'Đại gia gia' khác đều là đường huynh đệ (con chú bác) của ông nội Hi Vọng.

Hi Vọng." Ánh mắt LạcVân cùng mấy lão đầu nhìn về phía Hi Vọng đều phát sáng, đây chính là hi vọng tương lai của Lạc thị nhất tộc.

Lạc Vân lập tức quay đầu nhìn về phía LạcThái Hạo: "Thái Hạo, ta cùng mấy vị đều đã thương lượng qua, hài tử Hi Vọng này tiền đồ vô lượng, nếu để nó ở lại Lạc gia trang chúng ta chỉ là rèn luyện chút khí lực tiền đồ sau này sẽ có hạn. Không bằng tộc chúng ta bỏ ra năm trăm lượng bạc, đưa Hi Vọng đến Sơn Vân tông, xem Hi Vọng có thể luyện ra nội khí hay không."

Muốn gia nhập Sơn Vân tông chỉ có hai biện pháp.

Một là trẻ con mười tuổi trở xuống tổn hao năm trăm lượng bạc có thể ở Sơn Vân tông chờ một năm, trong một năm luyện ra nội khí thì mới trở thành đệ tử Sơn Vân tông, luyện không ra thì đá ra khỏi cửa.

Còn lại là người trưởng thành thì tiến hành kiểm tra cảnh giới mới được gia nhập.