Hệ Thống Truyện Tranh tại Dị Thế

Chương 14: Ở lại

"Tới Sơn Vân tông?" Một hơi rượu cuối cùng của Lạc Thái Hạo cũng bị tan biến.

"Hi Vọng nó mới 10 tuổi." Nguyệt Lan bên cạnh có chút không cam tâm, "Tộc Trưởng, con không nỡ để Hi Vọng nó …."

"Hừ." Lạc Vân không nhịn được hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: "Từ mẫu làm hỏng con! Hi Vọng tiền đồ vô lượng, tư chất tốt như vậy ở chỗ chúng ta ai tới dạy nó? Dạy nó tu luyện từ những thứ thấp của trang này thật là lãng phí thiên phú của Hi Vọng!"

Trong tộc không thể có khả năng mỗi hài tử đều đưa tới Sơn Vân tông.
Nhưng thiên phú Lạc Hi Vọng tốt như thế, bọn họ vẫn nguyện ý bỏ ra năm trăm lượng.
Bị một hồi răn dạy của Tộc trưởng Lạc Vân, Nguyệt Lan không dám lên tiếng.

"Huynh, người nói cũng đúng, chút trình độ này của chúng ta đích xác lãng phí thiên phú của Hi Vọng." Lạc Thái Hạo dù sao cũng trưởng lão trong tộc cũng trải qua không ít cảnh đời liền gật đầu nói, "Có điều, Hi Vọng mới 10 tuổi, bây giờ đã phải đưa tới Sơn Vân tông rồi? Yêu cầu của Sơn Vân tông không phải là dưới 12 tuổi sao, có thể chờ hai năm nữa mà."

Một lão giả tóc bạc trên trán có một mụn thịt nhỏ ngồi bên cạnh LạcVân thấp giọng nói:

"Hồ đồ! Thái Hạo, chẳng nhẽ đệ chưa từng nghe qua, luyện nội khí càng sớm thì càng tốt ư!"

Thái Hạo, Nguyệt Lan dù sao không nỡ lòng nào sớm để Hi Vọng rời đi, trong lòng bọn họ đích xác không muốn.

Lạc Thái Hạo liếc qua thê tử và Nguyệt Lan, sau đó cắn răng gật đầu: "Vậy được rồi, cứ để Hi Vọng nó…"

"ông, các bác!" Hi Vọng ở một bên đột nhiên mở miệng: "Sơn Vân tông, con sẽ không đi!"

Tại nhà trên, Lạc Vân Long và một đám trưởng bối đều quay đầu nhìn về phía Lạc Hi Vọng. Từ đầu tới cuối, bọn họ căn bản không hề hỏi qua ý kiến của Lạc Hi Vọng. Bởi vì trong mắt bọn họ, Lạc Hi Vọng mặc dù có thiên phú cao, nhưng dù sao cũng chỉ là một hài đồng 10 tuổi. Hài đồng 10 tuổi đối với tương lai có thể nhận thức được bao nhiêu?
Loại chuyện này hài tử sao có thể làm chủ?

- Hi Vọng!

Lạc Vân hiền lành cười nói:

- Sơn Vân tông là đệ nhất tông phái tại ngàn dặm Đại Mộc Liên Sơn ta, con đến đó có thể nhận được bí tịch, luyện được nội khí. Đợi đến khi con luyện được nội khí, tương lai phóng mắt khắp cả vùng Liên Sơn cũng xem như là một cường giả

- Con không muốn đi!

Hi Vọng kiên quyết lắc đầu.

Hắn tạm thời cũng không tìm được một cái cớ nào cho tốt, dù sao thân phận hiện tại của hắn cũng chỉ là hài đồng 10 tuổi.

- Tộc trưởng, con thấy nên đợi thêm hai năm nữa!

Lạc Thái Hạo cũng không muốn xa cháu của mình, liền nói ra.

- Hừ! Thái Hạo, ngươi phải suy nghĩ cho tương lai của Hi Vọng!

Lạc Vân sắc mặt trầm xuống.

Lão giả tóc bạc trên trán có bướu thịt sắc mặt âm trầm, liền trách mắng:

- Thái Hạo! Nhi tử của ngươi tiền đồ vô lượng, ngươi không thể hủy đi tiền đồ của nó!
Vị tam gia gia này tại Lạc gia trang nổi danh là nghiêm khắc, tiểu hài tử bình thường nhìn thấy đều sợ hãi không dám nói tiếng nào.

Hi Vọng quay đầu nhìn về phía các trưởng bối.

- Tộc trưởng, vì sao nhất định muốn con đến Sơn Vân tông? Con không muốn đi!
Hi Vọng không có biện pháp, đến lúc này, hắn chỉ có thể dựa vào thân phận tiểu hài tử, phát tác tính tình.

- Hi Vọng, đừng làm loạn!

Lạc Vân quát mắng.

- Hi Vọng! Một tiểu hài tử như con thì biết cái gì, nghe lời đi!

Tam gia gia bên cạnh cũng trách mắng.

Lạc Hi Vọng không muốn đi.

Bởi vì hắn muốn đột phá võ đại võ sư và tăng thực lực cho Lạc gia trang để có thể an tâm đi xa.

Thế nhưng, những lời này Hi Vọng căn bản không thể nói ra.

- Con không đi!

Hi Vọng lắc đầu.

Tam gia gia sắc mặt trầm xuống, quát lên:

- Làm càn! Một tiểu hài tử như con thì biết cái gì! Nhớ kỹ, phải nghe người lớn nói!

Chúng ta đều chỉ muốn tốt cho con.

- Hi Vọng!

Lạc Vân sắc mặt cũng trầm xuống.

- Các người nếu như cứ ép con đi, cho dù có bí tịch ở trước mặt, con cũng không luyện!
Lạc Hi Vọng lên tiếng:

- Đến lúc đó, chờ hết kỳ hạn một năm, Sơn Vân tông sẽ đuổi con ra.

Tam gia gia kia chỉ vào Hi Vọng, muốn mắng nhưng lại không biết nên nói gì.

Đích xác, ép buộc Hi Vọng đi, nếu như Lạc Hi Vọng có bí tịch cũng không luyện, bọn họ quả thật không có biện pháp.

- Hi Vọng, con quá hồ đồ rồi!

Lạc Vân lửa giận dâng lên. Quanh năm thân là tộc trưởng, uy tín của lão không cho phép ai xâm phạm, liền quát lên:

- Ta đã nhìn con lớn lên. Bình thường con rất nghe lời, sao lần này lại hồ đồ như vậy? Ngoan ngoãn nghe lời đi! Chờ đến khi con trưởng thành sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của ông ngoại.

Lạc Hi Vọng khẽ lắc đầu, không nói gì.

Kháng nghị không lời!

Một đám trưởng bối tại nhà trên nhất thời đều không có biện pháp. Lạc Hi Vọng bình thường vẫn nổi tiếng là nhu thuận, nhưng ngày hôm nay tại sao lại bướng bỉnh như vậy? Hài tử càng nhu thuận, một khi trở nên bướng bỉnh thật đúng là khó thuyết phục.

"Thôi tùy ý con chúng ta cũng không can thiệp nữa nhưng có thể nói cho chúng ta mục đích con không muốn đi Sơn Vân tông không?" Lạc Vân vừa thở dài vừa lên tiếng