Chương 18: Cổ Động

Hệ Thống Truyện Tranh tại Dị Thế

Chương 18: Cổ Động

Hi Vọng nhảy lên một cái, thân nhẹ thể doanh, cảm giác trong cơ thể có loại nói không nên lời sảng khoái, sống giật mình tay chân, Hi Vọng thấy cách đó không xa Linh Tử Hầu vẫn đang bàn ngồi ở chỗ kia, biết tiểu gia hỏa này còn đang luyện hóa Âm ma Quả linh lực, liền không để ý, hướng xanh biếc bãi cỏ trung ương cái kia xanh biếc hồ đi tới.

Đi tới xanh biếc hồ trước khi, Hi Vọng đem toàn thân cỡi quần áo cái tinh quang, cất xong còn lại hai quả Âm ma Quả, sau đó phác thông một tiếng nhảy vào xanh biếc hồ, toàn thân bùn đen dính dính khó chịu, hiện tại hắn phải thật tốt tắm cái thoải mái tắm mới được.

Nhảy vào xanh biếc hồ, rất nhanh Hi Vọng liền đem người dơ bẩn rửa, bất quá ngay Hi Vọng muốn nhảy lên bờ hồ lúc, đột nhiên phát hiện một đạo lãnh khí từ dưới hồ phương chui lên tới, đạo này lãnh khí cũng không lớn, nếu không chú ý mà nói, rất khó phát hiện, Hi Vọng trong lòng khẽ động, hướng đáy hồ tiềm xuống tới.

Mới vừa ẩn vào đáy hồ không có bao lâu, Hi Vọng liền phát hiện phía trước có một chỗ cái động khẩu, đạo kia lãnh khí bắt đầu từ cái động khẩu truyền tới.

Sau khi, Hi Vọng đi tới cửa động trước khi, tung người nhảy vào.

Tiến nhập cái động khẩu, phát hiện cái động khẩu bốn vách tường khô mát, không nghĩ như trong âm triều, cái động khẩu thạch bích bên trên tương khảm đến một quả ngỗng trứng cao thấp Tị Thủy Châu.

Riêng là cái này miếng Tị Thủy Châu, bắt được bên ngoài bán chắc giá trị mười vạn kim tệ.

Hi Vọng đối sơn động này không khỏi tò mò, dọc theo sơn động thông đạo đi về phía trước hơn mười thước, liền tới đến rồi một cái hơn một trăm thước vuông rộng thùng thình điện, đại điện trống rỗng, không có gì cả, liếc mắt liền có thể nhìn thấu, mà đại điện bốn phía có ba gian phòng, Hi Vọng hướng thứ một cái phòng đi đến.

Đệ nhất cái gian phòng không có gì cả, đồng dạng trống rỗng, đi tới người thứ hai gian phòng, khiến Hi Vọng có chút há hốc mồm là người thứ hai gian phòng như nhau trống rỗng.

"Dựa vào, sẽ không người thứ ba gian phòng cũng không có gì cả ah?" Hi Vọng không nhịn được nói.

Đi tới người thứ ba gian phòng, Hi Vọng nhìn đi vào, chỉ thấy người thứ ba bên trong căn phòng để hé ra ngọc sàng, mà ngọc sàng bên trên bày đặt một quyển không biết là loại nào tài liệu chế tác sách, trừ này bên ngoài, thạch bích bên trên còn giắt hai thanh nửa thước dài ngắn hắc sắc lưỡi dao sắc bén.

Ngừng một hồi, Hi Vọng nhãn thần rơi xuống ngọc sàng bên trên quyển sách kia sách bên trên, sau đó đi tới đem cầm lấy, nhìn như rất mỏng một quyển sách bắt được trong tay, dĩ nhiên khiến Hi Vọng cánh tay trầm xuống, Hi Vọng lấy làm kinh hãi, sách này đến tột cùng là tài liệu gì làm, đã vậy còn quá nặng, chỉ sợ có hai ba mươi cân.

Hi Vọng hướng văn bản nhìn lại, chỉ thấy văn bản bên trên, lấy cổ thể chữ viết đến ba chữ "Địa Độc Quyết", đúng lúc này, một kinh khủng Độc Lục Chi Khí từ trong đó tản ra, Hi Vọng trong óc ầm ầm vừa vang lên, ngay tức khắc Hi Vọng vận chuyển Vạn Độc Tâm Kinh để tiêu hóa lượng độc này.

"Thật bá đạo độc lực, nếu không phải ta tu luyện Vạn Độc Tâm Kinh chắc có lẽ đã treo rồi, nhưng nhân họa được phúc nội khí trong đan điền nhờ hấp thu độc lực đã đạt đến trạng thái bão hòa chờ tìm được huyết mạch monh muốn ta có thể đột phá" vừa suy nghĩ Hi Vọng vừa lấy Địa Độc Quyết để vào lại trong hộp.

Hi Vọng cũng không ham mơ gì đến công pháp vì đã có hệ thống chỉ cần đầu đủ đồng thì có thể đổi được bất kì công pháp nào mong muốn, nhưng nghĩ giữ lại có thể sau dùng nên Hi Vọng cũng không để nó tiện nghi cho người khác.

Hi Vọng cẩn thận mở ra hộp thứ 2, ngạc nhiên hơn là hộp thứ 2 chỉ có 1 phong thư và một giới chỉ, Hi Vọng lấy phong thu ở ngoài ra đọc.

" Ta là trưởng lão thứ 7 của Tử Độc Môn, vì vô tình phát hiện ra một giọt máu của Độc Long dẫn đến truy sát, tuy đã trốn thoát nhưng không còn bao nhiêu thời gian, ta dùng hết tâm huyết phong ấn Huyết Mạch Độc Long Ở hộp thứ 2, nếu ai có duyên đạt được thì hãy làm giúp ta một chuyện, đem cái giới chỉ này về Tử Độc Môn giao cho cửu trưởng lão là Vạn Thiên Thê nói với ông ta, Địa Ma Môn là kẻ phản bộ nhân tộc, chúng định phá kết giới thả Tộc Thiên Ma ra ngoài hãy cẩn thận, ngăn chặn bọn chúng trước khi quá muộn"

" xin tiền bối yên tâm, tôi sẽ cố gắng chuyển lời trăn trối của tiền bối đến Tử Độc Môn" nói xong Hi Vọng khép thư lại và cúi người hành lễ.

Vừa mới hành lễ xong bỗng bóng người dần hiện ra, đó là một ông lão mặc áo xám, ông ta lơ lửng giữa không trung và quan sát Hi Vọng, Hi Vọng giật mình chụp ngay 2 chủy thủ gần đó phòng vệ

"hài tử đừng sợ, ta là người đã viết bức thư đó, ta không có ác ý" vừa nói ông vừa dùng hai tay đưa qua

" sao ông còn sống, không phải ông nói ông đã chết rồi ư" vừa đề phòng Hi Vọng vừa hỏi

" ta thật ra đã chết, nhưng linh hồn ta cường đại nên vẫn tồn tại đến ngày hôm nay, nếu không có con đến thì chắc ta cũng sẽ tan biến" nói xong khuôn mặt ông buồn bã, thở dài.

Nghe đến đây Hi Vọng cũng hơi buôn lỏng một chút nhưng vẫn đề phòng.

" ta có một nguyện vọng là trước khi chết có thể thu nhận một người đệ tử để truyền thừa y bác, ta thấy con tuổi nhỏ đã là võ sư đỉnh phong thật là thiên tài, rất thích hợp làm đệ tử của ta, con đồng ý chứ" với ánh mắt đầy hi vọng ông nhìn Hi Vọng nói.
Hi Vọng bất ngờ, và đang suy tư những điều ông ta nói. Thấy Hi Vọng không trả lời ông thở dài một cách tuyệt vọng," thôi gặp nhau hữu duyên con muốn thứ gì thì lấy đi, giúp ta chuyển lời được rồi" nói xong ông quay người bay vào bức tường đằng sau.