Chương 33: Biến cố, cẩn thận đề phòng.

Hệ Thống Truyện Tranh tại Dị Thế

Chương 33: Biến cố, cẩn thận đề phòng.

"Cô nương thật ta không cố ý, ta đã tắm ở đây từ lâu, tự dưng cô nhảy xuống, cô không trách ta được nên cô nương đừng khóc" Vừa nói Hi Vọng luốn cuốn dùng tay biểu đạt câu nói của mình.

Hai mắt đẫm lệ cô gái ngẩng đầu lên, ánh mắt mang vài phần tức giận nói
"Vậy tất cả là lỗi của ta, ngươi khinh bạc ta là do lỗi của ta, đúng hay không"
"Cô nương làm người phải có đạo lý chút, thôi được! cho là lỗi của tôi cô nương muốn gì nói đi làm thế nào cô nương mới ngừng khóc" Hi Vọng khoanh tay khuôn mặt bất đắt dĩ.
"Ngươi đứng đó cho ta đánh chừng nào ta thấy thỏa mãn ta sẽ không tính toán với ngươi" Cô gái vừa lau nước mắt vừa đứng lên nói.

"Được rồi cô muốn làm gì thì làm nhưng tôi nói trước không cho sử dụng vũ khí đó nếu không đừng trách tôi!" Hi Vọng đứng chắp tay sau lưng chuẩn bị chịu đòn.
"tên dâm tặc nhà ngươi, bà cô không cho ngươi thành đầu heo hôm nay bà cô tên viết ngược lại" Cô gái thầm nghĩ.

Cô gái vận công nội kình tập trung hai tay chuẩn bị ra chiêu. Cô gái thoạt nhìn chỉ 14 15 tuổi nhưng đã có tu vi võ sư 1 trọng, tuy thua kém Hi Vọng nhưng cũng coi như là một cái thiên tài võ học.
"Kim Linh Chưởng" Cô gái hét to hai tay đánh vào người Hi Vọng. Tuy tức giận nhưng cô gái cũng có vài phần lưu thủ, cô chỉ nghĩ đơn giản giáo huấn tên dâm tặc một bài học.

"bạch" đôi chưởng cô tiếp xúc với người của Hi Vọng chỉ nghe một tiếng nhẹ. Hi Vọng mỉm cười đứng đó. Cô gái lui về sau trong lòng kinh hãi, ban nãy khi giao thủ Hi Vọng chỉ né tránh nên cô gái cứ nghĩ là do thân pháp Hi Vọng bất phàm tu vi cũng sàn sàn ngang mình, nhưng cô gái sai lầm, đôi chưởng của cô ấy tiếp xúc với người vô kị như đánh vào bông nội kình và chưởng lực bị hóa giải hầu như không còn.

Cô gái thần sắc ngưng trọng tiếp tục vận công lao tới đánh vào khắp người Hi Vọng, khi thì đầu khi thì vai, khi thì lưng nhưng Hi Vọng vẫn đứng đó như không có chuyện gì nhưng mặt đất xung quanh đã bị phá hủy.

Hơn nửa giờ sau cô gái thấm mệt trên mặt mồ hôi tuôn ra càng làm tăng vẻ đẹp của cô gái ấy. Cô gái thầm nghĩ " ngươi tưởng tá hết nội kình của ta xuống đất là xong sao, bà cô cho người làm thái giám"
Vừa nghĩ xong cô gái vận nội kình vào vào chân đá dưới hán Hi Vọng. Lúc này Hi Vọng cả kinh tuy nói mình có thể vận công bảo vệ nhưng ai biết trước được chuyện gì?

Hi Vọng dùng chân tiếp chân của cô gái mượn lực đạp ra sau đứng trên nháy cây to nói vọng xuống

"ta nói này mỹ nhân, đánh cũng đánh rùi, sao cô có thể chơi ác vậy. Nửa đời sau tôi còn dựa vào nó để tìm kế sinh nhai đó " Hi Vọng mang vài phần trêu tức nhìn co gái đạo.

"Ngươi đã hứa để cho ta đánh, ngươi dám thất hứa" Cô gái chỉ tay nói
"đánh cũng đánh rồi, tôi và cô nương không ai nợ ai" Vừa nói xong Hi Vọng như một đạo tàn ảnh cuốn túi hành lý của hình chạy đi.
Cô gái sững đợi đến khi Hi Vọng biến mất mới phản ứng.
"Tên dâm tặc nhà ngươi, nếu gặp lại lần sau coi ta đối xử với ngươi thế nào" cô gái lầu bầu.
Cô gái thu dọn đồ đạc và cũng rời khỏi Hàn đàm.
..............................................................................................................................................

Trời dần dần tối, các tộc nhân Lạc gia trang đang canh tác bên ngoài cũng đều trở về, trên luyện võ trường náo nhiệt nhất tụ tập không ít người, tiếng nhốn nháo vang khắp nơi. Nhưng hôm nay có vẻ náo nhiệt hơn mọi khi.

"Lan tỷ, Hi Vọng nhà tỷ về nhà rồi đó." Thanh âm một phụ nữ vang lên trên luyện võ trường.

Mẫu thân Nguyệt Lan giặt đồ vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lạc Hi Vọng mặc áo vải lưng đeo túi đồ từ cửa phụ cạnh cửa chính đi vào, đồng thời còn cười nói chào hỏi với tộc nhân xung quanh.

Bởi vì do gen cũng như tu vi cao nên trên người hắn không có vết sẹo nào, ngũ quan tuấn mỹ. Trong giống thư sinh hơn
Người thanh niên thoạt nhìn tuấn mỹ như vậy, ai cũng không tưởng được, hắn lại có lực lượng đáng sợ khiến người ta kinh hãi.

"Nương." Lạc Hi Vọng từ rất xa hét lên.

"Đang chờ con về nhà ăn cơm đấy." Nguyệt Lan ngắm con trai mình, cười đến híp cả mắt, bên người Nguyệt Lan còn có một thiếu nữ đáng yêu thân cao chừng sáu thước, đây là biểu muội Lạc Thanh Vũ gần mười một tuổi của Hi Vọng, nữ hài bình thường phát dục thường sớm hơn nam hài. Điều kiện sinh hoạt của Lạc Gia Trang tốt, Lạc Thanh Vũ sớm đã bắt đầu trưởng thành.

"Ca, có đem thỏ nhỏ cho muội không?." Lạc Thanh Vũ cố ý kêu.

"Muội xem đây là cái gì." Lạc Hi Vọng giơ lên lồng thú bên trong có 2 chỉ thỏ trắng rất đáng iu.

Lạc Thanh Vũ cười và chạy lại lấy lồng thú trên tay Hi Vọng và nói cảm ơn.

"Hi Vọng, trở về thôi."

"Ha ha, Hi Vọng, ngày mai đừng quên phải vào núi săn thú nhé."

Trên luyện võ trường, không ít người nhiệt tình chào hỏi Hi Vọng. Địa vị của Hi Vọng trong Lạc gia trang càng ngày càng cao, không bởi vì Hi Vọng hiến cho tộc võ học mà do thực lực của Hi Vọng. Mỗi làn săn thú nếu không giải quyết được chỉ cần Hi Vọng ra tay chỉ cần một chân là đã giải quyết được. Cường giả vi tôn đó là định lí bất biến từ xưa đến giờ.
Đối với Hi Vọng mà nói, không đến lúc cần thiết, hắn sẽ không bộc lộ tất cả thực lực.


o0o

Trên bàn gỗ nhà Lạc Hi Vọng,cả nhà bốn miệng đang cùng nhau ăn cơm tối, bởi vì Lạc Hi Vọng đến buổi tối mỗi ngày mới về nhà, cho nên trong nhà Lạc Hi Vọng, trong ba bữa cơm mỗi ngày thì bữa tối là thịnh soạn nhất.

"Hi Vọng, ăn đi." Nguyệt Lan quan tâm gắp một cái đùi gà to đặt vào trong bát Hi Vọng, lại gắp một cái cánh gà cho Ông.

"Cảm ơn nương." Lạc Hi Vọng cười nói, kiếp trước không cảm nhận được tình thường của mẹ, mà kiếp này, khi cảm nhận được thì Lạc Hi Vọng rất thỏa mãn.

"Hi Vọng, con nghe được gì không? Hiện tại, Tam đại gia tộc của mộc thành sắp tổ chức đại hội săn bắn, nơi đó khá gần với Lạc Gia Trang mình nên bọn họ có cử người yêu cầu chúng ta chuẩn bị một vài nơi trú ẩn với cung cấp thức ăn cho cuộc đi săn." Ông đầy chín chắn thận trọng mở miệng nói, Thái Hạo giờ đã đối xử với Lạc Hi Vọng như một người trưởng thành.

"ông, ông nói là tam đại gia tộc?" Lạc Hi Vọng nhíu mày, "Hôm qua lúc đi săn con cũng nghe người khác nhắc tới."

"Ừ." Lạc Thái Hạo có chút lo âu, "Tam đại gia tộc bao gồm Trương gia, Lam Gia và Bắc gia, họ là những gia tộc nắm quyền tại Mộc Thành"
Lạc Hi Vọng khẽ gật đầu.

Trên cơ bản những gia tộc này thường tổ chức đi săn hằng năm, bãi săn thường được chọn ở trên Đại Mộc Liên Sơn. Mà năm nay lại chọn trúng địa điểm cách không xa chúng ta.

"Nghe nói để chuẩn bị cần rất nhiều bạc, cha hôm nay vừa nhận được tin tức và bạc của 3 đại gia tộc, cùng với mình còn có Bảo Gia Trang và Sơn Gia Trang đều tương tự, không biết họa hay phúc đây " Thái Hạo nâng chén rượu uống vẻ mặt lo lắng.

"Sao ông lại nói thế con thấy chuyện này không có gì nguy hiểm " Hi Vọng hiếu kì hỏi.
"Con không biết, năm trước vì Bạch gia trang vì chậm trễ chuẩn bị đồ ăn, thức uống cho 3 đại gia tộc. Tộc trưởng bên đó bị đương trường đánh chết, cả trang phải trả lại bạc cho họ, tình cảnh thật thê thảm"

"Cái gì? Đáng chết " Đằng Thanh Sơn liền tỉnh táo, cũng bị tin tức này làm cho kinh hãi, nhưng lửa giận thiêu đốt.

"Vì chỉ chậm trễ thời gian mà bị đánh chết, mạng dân thường như cỏ rác không đáng như vậy sao".
Mẫu thân Nguyệt Lan ở bên cạnh kinh hô: "Cha, Tam đại gia tộc sao nhẫn tâm như vậy? Chẳng nhẽ họ không biết muốn chuẩn bị một bữa ăn rất khổ cực trong khi cung cấp cho ngàn người ăn? Còn nữa, Bạch trang nơi đó không tính nhiều sản vật muốn tìm kiếm cũng rất khó khăn tốn chút thời gian muôn cũng chấp nhận được vì sao cần tuyệt tình vậy!"

"ừm, cho nên trong tộc hiện giờ cũng rất nhốn nháo." Lạc Thái Hạo nhíu mày nói, "Nhưng chúng ta có thể có biện pháp gì chứ."

"Tam đại gia tộc." Trong lòng Lạc Hi Vọng cũng bốc lên lửa giận, hở chút lấy mạng người thực sự quá mất nhân tính.

Lạc Thái Hạo nói: "Không có biện pháp, theo ta được biết, tam đại gia tộc nắm giữ mạch nguồn của cả Mộc Thành họ muốn mưa đươc mưa muốn gió được gió, có thể nói họ là chúa tể cả Đại Mộc Liên Sơn này " Lạc Hi Vọng gật đầu.


"Cha tam đại gia tộc đó sẽ đến chỗ chúng ta sao?" Nguyệt Lan lo lắng hỏi.

"Ta hiện giờ lo lắng nhất chính là tộc nhân tập võ không giấu được tai mắt của 3 đại gia tộc, hoài bích chi tội" Lạc Thái Hạo lo lắng nói, "

"Điểm ấy không thể không phòng bị." Lạc Hi Vọng gật đầu, điều này quan hệ đến sinh tồn toàn tộc nên không thể khinh thường, thoáng suy tư, Lạc Hi Vọng liền nói: "Ông, con thấy thế này...Từ mai trở đi, đội thợ săn ra ngoài sẽ do Hắc Ngưu dẫn đầu sẽ thu thập nguyên liệu cho nấu ăn. Với thực lực Hắc Ngưu hiện tại, vào trong núi cũng không có vấn đề gì. Mà con trong khoảng thời gian này cũng không vào núi khổ luyện, sẽ ở trong trang để phòng ngừa vạn nhất!"

Lạc Thái Hạo gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy, nhưng đây chỉ là một phía, còn có rất nhiều chuyện khác đều cần thay đổi. Chẳng hạn như chuyện luyện tập "Dương gia thương và Kim Chung Trạo trong tộc, hiện giờ chắc phải chuyển đến sau núi. Tùy lúc có đề phòng bọn họ phát giác.
Bình thường luyện tập 'võ học', đều là ở diễn võ trường.

Nhưng từ sau núi chạy đến luyện võ trường cũng phải mất một ít thời gian.

"Nếu như sóng yên biển lặng thì tốt còn nếu không. Chúng ta chỉ có thể chọn cách chống cự, bảo lưu lại tộc nhân để có thể ngày sau tái khởi, Lạc Gia Trang không thể bị đoạn tuyệt được" Lạc Thái Hạo nói.

"Dạ." Lạc Hi Vọng đã sớm đưa ra quyết định.

Nếu thật sự xuất hiện nguy cơ, đến lúc ấy, không cần phải giấu diếm thực lực, trực tiếp đại khai sát giới. Đối với Lạc Hi Vọng mà nói...Thân nhân trân quý nhất cả đời như Ông, nương, còn có rất nhiều trưởng bối đã chiếu cố hắn, đều ở trong tông tộc. Tông tộc là cội nguồn của hắn, cũng là cội nguồn người thân của hắn. Hắn thề, dù chết cũng sẽ bảo hộ Lạc gia trang.


"Tam đại gia tộc nếu tưởng rằng Lạc gia trang chúng ta dễ ức hiếp như Bạch trang thì bọn chúng sai rồi." Lạc Hi Vọng vừa cười vừa nói, đáy lòng lại tiềm ẩn sát cơ.

Tới thời khắc mấu chốt, Lạc Hi Vọng từ trước tới nay chưa bao giờ biết nương tay.

o0o