Chương 26: Hi Vọng xuất hiện.

Hệ Thống Truyện Tranh tại Dị Thế

Chương 26: Hi Vọng xuất hiện.

"Hừ!" tên mã tặc trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng, đao thế biến đổi, lật tay đâm thẳng, đâm về phía ngực Lạc Hổ. Lúc này Lạc Hổ ngã về phía sau né nhát chí mạng nhưng do hơi chậm nên bị một vết thương sâu ở ngực, máu bắt đầu chảy ra ở vết thương. Thừa cơ hội tên mã tặc xông tới dùng đao chém vào đầu của Lạc Hổ.

" Hổ tử!" Lúc này, Lạc Thái Hạo vừa từ cửa hàng binh khí chạy đến luyện võ trường từ xa trông thấy một màn này, lập tức sắc mặt đại biến đúng vào lúc này ---

"Dừng tay!"

Phảng phất như một tiếng sấm vang vọng trên bầu trời, một tiếng quát này thậm chí khiến đám ngựa sợ đến nỗi nhảy chồm lên, khiến mấy tên mã tặc dọa cho ngã từ trên ngựa, lăn xuống đất. đồng thời một tiếng rít bén nhọn đáng sợ vang lên.

"Hưu!"

Tiếng rít gào kinh tâm động phách!Một thanh côn qua không gian!

"Cao thủ!" Tên mã tặc sắc mặt đại biến, tốc độ côn quá nhanh, căn bản không để cho có thời gian tránh né.

"Phốc!"

Một đạo hàn quang xẹt qua. Một thanh côn nháy mắt đánh vào lưỡi đao khiến cho đao nát vụn, thế không giảm đánh vào người của tên mã tặc khiến hắn bay cắm vào bờ thành của trang.

"A!" Mã tặc kêu 'Tam Tử' thống khổ gào lên một tiếng, dãy dụa một lúc liền treo

"Cao thủ!" Tên thủ lĩnh nhị đương gia đang ngồi trên Hỏa Mã kia quay đầu nhìn thanh côn tập kích.

Những tên mã tặc lão luyện cưỡi Thanh Mã khác cũng đều quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một thanh niên mặc áo vải, khuôn mặt tuấn tú, đến ngay trước mặt tộc nhân Lạc thị nhất tộc.

"Tốc độ thật nhanh." Đáy lòng tên nhị đương gia thất kinh, người khác không phân biệt ra nơi khởi nguồn của tiếng quát đó, nhưng hắn có thể phân biệt ra, "Thanh niên áo vải vừa rồi còn ở ngoài hơn mười trượng, trong nháy mắt liền đã tới đây. Tốc độ này thực sự quá nhanh. Hơn nữa…phát ra áp lực, cũng cực mạnh."

Nương theo tiếng quát đó, nhị đương gia đã nhận định đối phương là một cao thủ.

"Hi Vọng!"

"Hi Vọng, ngươi đã tới rồi."

Đám nam nhân Lạc thị nhất tộc từng người đều hớn hở, Hi Vọng gật gật đầu, nhìn về phía Lạc Hổ: "Anh họ, không sao chứ?"

"Không sao, chỉ có điều, Hi Vọng ngươi cẩn thận chút. Cao thủ trong đám mã tặc này không ít đâu." Lạc Hổ hạ giọng, "Đặc biệt là tên thủ lĩnh cưỡi Xích Hỏa Mã kia, chính là hắn dùng Đại Đao phá tan đại môn Lạc gia trang chúng ta. Tuyệt đối là võ sư cường giả!"

"Yên tâm, đại bá, chỗ này giao cho con." Hi Vọng nói, đồng thời Hi Vọng cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc trước, hắn đang ở trong sâu nhà mình luyện tập "cầu bại côn pháp", cảm giác được tiếng vó ngựa kia lập tức lao tới. Có điều từ lúc mã tặc phá tan cửa chính xông vào chém người, đến lúc Lạc Hổ ra tay, thời gian lại quá ngắn.

Nhà Hi Vọng cách luyện võ trường cũng phải đi một hồi. dù sao, đây là một thôn trang lớn có hơn ba ngàn người.

Cũng may tốc độ Hi Vọng cực nhanh, rốt cuộc vào một khắc cuối cùng đã chạy tới.

"Ra mắt các vị hảo hán Hắc Hổ bang." Hi Vọng chắp tay, ánh mắt như đao, quét qua đám mã tặc Hắc Hổ bang. Bởi vì một tiếng quát vừa rồi đã dọa không ít mã tặc ngã từ trên ngựa xuống, hiển nhiên, không ít mã tặc đối với Hi Vọng vẫn còn có chút kiêng kị.

"Ha ha….Hảo hán tử!" Tên nhị đương gia kia lớn tiếng khen ngợi, "Không tưởng được Lạc gia trang lại có cường giả như thế, bội phục."

"Một Đao phá tan đại môn Lạc gia trang ta, hảo hán Hắc Hổ bang, ta cũng vô cùng bội phục." Hi Vọng cao giọng nói.

Một hồi nói chuyện này, đám nam nhân trong nhà từng người cũng liên tiếp chạy ra luyện võ trường, Lạc Long cũng đến, có điều Lạc Long chưa mở miệng.

"Thế nhưng, côn của ngươi làm hại người Hắc Hổ bang ta, ta cũng phải cho các huynh đệ một công đạo. ngươi có hai con đường, một, bồi thường một vạn lượng bạc. Hai, làm ngươi thay thế chỗ hắn gia nhập bang của ta làm thủ hạ của ta Tên nhị đương gia cũng biết rõ, lôi kéo được cường giả như Hi Vọng thì lợi ích không thở nào đo đếm được

"Gia nhập Hắc Hổ doanh, vậy không phải làm mã tặc sao?" Lạc Vĩnh Tương nhíu mày thấp giọng nói.

Lạc Vân Long trong lòng lo lắng nhìn về phía Lạc Hi Vọng: "Hi Vọng, con nói phải làm sao?"

"Hắc Hổ doanh này không phải tốt như vậy thì tống cổ đi." Lạc Hi Vọng suy tư trả lời.
Ngay lúc tộc nhân Lạc gia trang sôi nổi bàn luận.

"Rất nhiều người nằm mơ đều muốn vào Hắc Hổ doanh. Cơ hội này đúng là khó gặp." Kỵ binh bên cạnh người Tam trại chủ chỉ về phía mười hai tráng hán không có khải giáp. "Các ngươi xem xem, mười hai vị huynh đệ này chính là vừa mới từ năm thôn trang tuyển chọn ra! Mỗi một thôn trang đều đã có người gia nhập Hắc Hổ doanh. Lạc gia trang các ngươi sẽ không ngoại lệ đâu!"

Ý tứ uy hiếp trong những lời này bọn Lạc Hi Vọng đương nhiên nghe ra.

"Tam trại chủ!" Lạc Vân Long chắp tay, lớn tiếng nói: "Hán tử Lạc gia môn chúng tôi không nỡ rời khỏi Lạc gia trang, rời khỏi tông tộc."

"Câm miệng!" Kỵ binh lên tiếng kia tức giận quát mắng. Chiến mã đột nhiên tiến lên vài bước. Trường thương trong tay hắn lập tức đâm xuống.

"Phốc!"

Lạc Hi Vọng một tay tóm lấy cán thương, ngẩng đầu liếc tên kỵ binh: "Vị huynh đệ Hắc Hổ doanh này, còn chưa nói đến chuyện Lạc gia trang chúng ta hôm nay có người gia nhập Hắc Hổ doanh hay không, chỉ riêng việc công nội ta là trưởng lão tông tộc Lạc thị chúng ta, không phải các ngươi có thể đánh có thể giết được. Ngươi hôm nay dám động vào chúng ta, Lạc thị tông chúng ta sẽ khiến các ngươi không qua nổi cửa này!"
vừa nói xong chỉ dùng lực thiếc thương nát bấy, kéo theo đó chỉ thấy tên cầm thương như bị va phải cự chùi bay ra xa giãy dụa một hồi thì không còn tiếng động.

"Dám đánh gia gia ta. Đi tìm chết!" Lạc Vĩnh Hổ cũng gào thét.

"Thực cho rằng Lạc gia trang chúng ta dễ ức hiếp sao!"

"Lão tử chém chết ngươi!"

Đám nam nhân Lạc gia trang người người cầm vũ khí. Trong đôi mắt lấp lóe hung quang. Dáng vẻ không thèm nhiều lời lập tức động thủ.

"Ngươi…" Kỵ binh kia hung hăng liên tục kéo vài lần nhưng trường thương ở trong tay Hi Vọng lại không chút động đậy. Đột nhiên Lạc Hi Vọng buông tay, tên kỵ binh kia cả người không tự chủ loáng một cái lùi về sau. Suýt nữa ngã xuống ngựa, vội vàng nắm lấy dây cương thì lúc này mới ngồi vững, trông rất chật vật.

Lạc Hi Vọng lạnh lùng nhìn hắn.

Tam trại chủ Tam trại chủ nhìn thấy cảnh này trong lòng thất kinh: "Tên Lạc Hi Vọng quả nhiên tuổi trẻ tài cao. Một khi hơn trăm kỵ binh xung phong tấn công, quét sạch Lạc gia trang đích xác không khó.

"Ha ha. Lạc Hi Vọng. Ừ, cũng không tệ." Tam trại chủ cười nói. "Nếu ngươi gia nhập Hắc Hổ doanh ta thì tiền thu hàng năm của Lạc gia trang ngươi cũng miễn luôn. Thế nào? Ta có thể cho ngươi làm thủ lĩnh tân nhiệm của Hắc Hổ doanh." Hiện tại Tam trại chủ cần nhất chính là cao thủ thực sự.

Thủ lĩnh Hắc Hổ doanh?

"Cảm ơn Tam trại chủ đã coi trọng ta nhưng Hi Vọng không muốn rời xa gia đình, tạm thời không muốn tới Hắc Hổ doanh." Lạc Hi Vọng chắp tay nói.
Lạc Hi Vọng đang đánh cuộc.

Canh bạc này Hắc Hổ bang hiện giờ đang rơi vào trong nguy hiểm. Tam trại chủ Tam trại chủ rất không nỡ lãng phí tinh anh tại Lạc gia trang.

"Ha ha." Người trên chiến mã Tam trại chủ cười rộ lên. "Được, sau này lúc nào ngươi muốn gia nhập Hắc Hổ bang ta thì cứ việc tới! Hôm nay ta cũng không so đo với Lạc gia trang các ngươi nữa." Lời vừa dứt, không ít người Lạc gia trang thở phào một hơi. Đám người Lạc Hi Vọng, Lạc Vân Long lại rất nghi hoặc.

Hắc Hổ bang, chính là chúa tể.

Từ lúc nào từng thấy qua Hắc Hổ bang nhận thua? Từng thấy qua Hắc Hổ bang giảng đạo lý?
Giảng đạo lý, đó đã không phải là Hắc Hổ bang nữa rồi.