Chương 25: Hắc Hổ tới

Hệ Thống Truyện Tranh tại Dị Thế

Chương 25: Hắc Hổ tới

Chuyện Thanh Mộc trang bị tàn sát truyền đi rất nhanh. Tộc nhân của cả Lạc gia trang rất nhanh đều biết. Lạc gia trang cũng trở nên sợ bóng sợ gió, hảo hán trong tộc từng người đều huấn luyện ở trong luyện võ trường, cho dù không ở luyện võ trường thì cũng là ở trong nhà, rất ít người rời khỏi thôn trang.

Duy chỉ có hơn ba mươi người đội thợ săn thỉnh thoảng mới ra ngoài săn thú.
Mà đệ nhất cao thủ trong tộc – Lạc Hi Vọng, cũng ở lại trong trang, không hề vào núi. Cả Lạc gia trang đều đang chuẩn bị nghênh địch. ở thời đại hỗn loạn này, muốn bảo vệ tốt cho tộc, chỉ có thể dựa vào chính mình.

o0o

Trên luyện võ trường hoàn toàn huyên náo.

"Hây!"

"Ha!"

Mỗi tộc nhân hoặc là luyện côn pháp, hoặc là luyện 'La Hán Quyền', còn có tộc nhân đang nâng thạch tỏa, lăn thiết cầu, xách thùng gỗ tôi luyện khí lực, các loại phương thức huấn luyện lưu truyền dân gian mặc dù đơn giản nhưng cũng rất có hiệu quả. Dưới tình huống cảm thấy có nguy cơ, các tộc nhân huấn luyện càng thêm khắc khổ.
Đám phụ nữ lại đi lo các chuyện lặt vặt như: canh tác, giặt quần áo, nấu cơm, chăm lo hài tử..vv..

Đám nam nhân cường tráng chỉ cần khổ luyện, chỉ có nam nhân yếu ớt mới cùng phụ nữ lo các chuyện vụn vặt kia."Nhị nương, cô đừng khóc nữa." Ba phụ nữ vừa giặt quần áo vừa đồng thanh nói với một phụ nữ đôi mắt đã ửng đỏ trong số đó.

"Cha ta và em ta bị giết rồi, bị Hắc Hổ bang bọn súc sinh giết chết rồi." Người phụ nữ đó vừa nói nước mắt không tự chủ liền chảy xuống, "Em ta ngoan ngãn nhất, lúc nhỏ thích ngủ với ta. Thích ăn bánh bột ta làm nhất." Nói xong, vẫn nức nở, "Nhưng, nó đã chết rồi a."

Khóe mắt những phụ nữ khác cũng bị những lời đó làm cho ửng đỏ.

"Nhị nương, nhà cha mẹ tỷ trong Lý trang còn may, chỉ chết mấy người, Hắc Hổ bang cầm bạc xong cũng đi ngay, nhưng Thanh Mộc trang kia lại bị giết toàn trang. Nhà nàng dâu của tam đệ trượng phu ta, cha mẹ, đệ đệ muội muội của nàng, toàn bộ chết hết. Ai…" Đám phụ nữ cảm thán nói.

"Lạc gia trang chúng ta vẫn may."

"Uhm, Lạc gia trang, dù sao cũng là thôn trang nổi tiếng lợi hại trong phương viên vài trăm dặm."

"Hắc Hổ bang kia đã tới rất nhiều thôn trang, không biết, lúc nào sẽ tới chỗ chúng ta."

"Đừng nói xui xẻo, đám cẩu vật này, ta cả đời cũng không muốn nhìn thấy bọn chúng."
Ngay trong tiếng bàn luận.

Đại địa đột nhiên rung rinh.

"Tiếng vó ngựa!" Hầu như hết thảy người trên cả luyện võ trường đều quay đầu nhìn về phía ngoài đại môn, Hắc Hổbang mỗi năm thu tiền, động tĩnh tiếng vó ngựa truyền đến, mọi người sớm đã quen thuộc. Cơn chấn động này rõ ràng là do tiếng vó ngựa dẫn tới. Nhưng...Lần này đến không phải Hắc Hổ bang!

Sắc mặt đám Lạc Thanh Hổ hôm nay không đi săn thú mà ở trên luyện võ trường đột nhiên đại biến.

Đây là một đội kỵ binh, chỉ vừa quét mắt, dĩ nhiên nhìn không thấy điểm cuối mã đội này. Rất rõ ràng...Đội ngũ này, nhân mã rất đông.

"Là Hắc Hổ bang!"

Tiếng la hét thê lương vang lên!

"Ha ha...Đám tiểu tử Lạc gia trang!" Một tiếng cười lớn hệt như tiếng sấm rầm rập, chỉ thấy đó là một người đứng ngay trước mắt đội kỵ binh dày đặc, đó là một tráng hán cường tráng mặt thẹo, mặc bối giáp, tráng hán đầu trọc này ngồi trên một con tuấn mã toàn thân đỏ rực, cao chừng tám thước, chính là Hỏa Mã đến từ đế quốc, giá trị ngàn lượng bạch ngân.

Trên yên con Hỏa Mã này còn mắc hai thanh đại đao, trên đao còn dính vết máu dường như mới chém giết qua.

Tráng hán đầu trọc này đột nhiên từ trên Hỏa Mã nhảy xuống, nhẹ nhàng tựa như lông ngỗng, đồng thời hai tay cầm Đại Đao, giữa hai quả Đao được nối liền bằng xích sắt dài chừng một trượng, tráng hán đầu trọc cười lớn một tiếng, đột nhiên vung bên tay trái đại đáo đồng thời quát to: "Mở!" Đại đao hệt như cắt đậu hũ ngạnh sinh đem cổng bổ ra một dường dài, sinh ra tiếng gió chói tai đáng sợ, rầm rầm đập lên đại môn Lạc gia trang.

"Rầm!"
Cả đại môn rung động, rồi sau đó 'Bồng' một tiếng, đột nhiên nứt toác ra, từng mảnh gỗ cứng cáp liền vỡ vụn bay tung tóe.

Sau đó tráng hán đầu trọc thu hồi đồng Đao, từ không trung hạ xuống, con Xích Hỏa Mã kia dường như rất hiểu tính người, đột nhiên chạy đến khiến tráng hán đầu trọc vừa vặn rơi lên mình ngựa.

"Sao có thể?" Đám người Lạc Thanh Hổ hít một hơi lạnh, trợn mắt há mồm nhìn từng mảnh gỗ nơi đại môn.

Đại môn trong tộc, đó là dùng vài cây cự mộc cứng rắn trên Đại Liên Sơn dựng thành, cho dù hơn mười tráng hán mang cọc gỗ ra phá cũng phá không nổi. Nhưng tráng hán đầu trọc này lại trực tiếp phá cửa.

"Nếu muốn phá mở đại môn, không có nguyên khí gia trì thì không thể làm được." Đây là một câu Lạc Long lúc ấy nói qua.

Lúc này, đám tộc nhân hoàn toàn bị kinh hãi.

Chẳng nhẽ...

Tráng hán mặt thẹo này là võ sư?

"Ầm ầm!" Hàng loạt mã tặc dưới sự dẫn dắt của tên thủ lĩnh mặt thẹo, phảng phất như một cơn gió xông vào luyện võ trường.

"Cút ngay." Đám mã tặc cười lớn, liền dùng khảm đao trong tay mặc sức chém về phía đám tộc nhân trên luyện võ trường.

Trên luyện võ trường hoàn toàn hỗn loạn, đám mã tặc lợi dụng tốc độ nhanh của chiến mã vung ra một đao, một đao này tuyệt đối có lực lượng nên người thường sao có thể ngăn cản?

"Choang!"

Một đao chém lên cán trường côn, chặt đứt cán côn, quét lên thân một tộc nhân tạo ra một vết đao lớn, huyết nhục văng ra, máu tươi chảy ròng ròng.

"Nhị ca." Tộc nhân khác vội vàng kéo tộc nhân bị đánh phía sau, đồng thời trường côn trong tay đâm ra, chống đỡ với tên mã tặc vung đao này.

"Ha ha…" Đám mã tặc cười như điên dại.

"Hô!" Một tên mã tặc khoác thiết giáp, trên đầu quấn khăn trùm cưỡi chiến mã mạnh mẽ vung đại khảm đao, bổ từ trên xuống dưới về phía một tộc nhân Lạc thị, tộc nhân đó phòng ngự không kịp, mắt thấy mình sắp bị chém chết.

"Chết đi." Tên mã tặc này vẫn hung ác cười to.

Đúng vào lúc này ---

"Hưu!" một người phá không mà tới, 'cheng' một tiếng, một quả đấm đánh vào trong thân đao nháy máy đem thanh đao đánh nát, một quyền còn lại đấm vào trên thân ngựa khiến cho nó chết ngay tức khắc, ngăn cản một đao này, chính là Lạc Hổ
"Xuống." Lạc Hổ quát to một tiếng.

Chỉ thấy tay ra quyền đột nhiên quất một cái, trực tiếp đè lên khảm đao, quất lên người tên mã tặc, phát ra một tiếng 'bồng', cả người mã tặc bị ném bay lên, đập lên người một tên mã tặc ở bên cạnh rồi lăn xuống đất.

"Luật luật luật"

Cả đội mã tặc rốt cuộc đã dừng lại, mà tên tráng hán đầu trọc thủ lĩnh mã tặc cưỡi Hỏa Mã đã xông đến tận sâu trong đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Lạc Hổ, không ngờ lại cười rộ lên: "Ha ha, bên ngoài đồn đại, hán tử Lạc gia trang các ngươi võ dũng, quả nhiên có chút thực lực, không khiến ta thất vọng a."

Sách lược Hắc Hổ bang ra ngoài trưng thu tiền tài rất đơn giản, xông lên trước chém mấy người, mặc kệ hắn sống hay chết, sau đó đòi tiền.

Đại đương gia Vương Hắc Hổ của Hắc Hổ bang, lúc ở sào huyệt từng nói qua lời như thế: "Chúng ta là cường đạo, là thổ phỉ! Bởi vì đám bình dân sợ cường đạo cho nên mới có thể nộp tiền hàng năm! Không e sợ, không hoảng hốt? Bọn chúng vì sao giao tiền? Hắc Hổ bang kia lực ảnh hưởng quá sâu, Hắc Hổ bang chúng ta vừa mới thành lập nên bắt buộc phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn, chấn nhiếp Đại Liên Sơn, sau này mới dễ làm việc. Đến những thôn trang này, mặc kệ chuyện khác, trước tiến chém mấy người, kệ hắn sống hay chết thì tâm lý đám bình dân tự nhiên sẽ sợ sệt. Sợ sệt mới sẽ đưa tiền...Nếu không, bọn chúng còn tưởng rằng chúng ta tốt tính! Hừ...Còn về đám cứng đầu, diệt sạch cho ta. Dám phản kháng, giết sạch cho ta!"

Hắc Hổ bang tổng cộng có ba vị đương gia, hai vị đương gia khác cũng hết sức tán thành lời đại ca bọn chúng.

Ba huynh đệ xông xáo trên Thiên Hạ đại địa hơn mười năm, sớm đã có nhận thức đối với thế giới này.

Đòi tiền?

Phải tàn nhẫn!

"Nhị đương gia, lão già kia thực lực không tồi, ta tới đối phó hắn."

"Giao cho ta, hai chiêu ta liền giải quyết hắn."

Xung quanh tên thủ lĩnh mã tặc có một đám nam nhân cưỡi chiến mã bờm xanh, đám nam nhân này tranh nhau nói.

Chiến mã bờm xanh này chính là Thanh Mã, cũng phải vài trăm lượng bạc. Ngựa đám mã tặc phổ thông khác cưỡi, lông màu vàng đất, là ngựa bản địa của Dương Châu, chỉ cần mười lượng bạc lập tức có thể mua một thớt. Cưỡi ngựa gì cũng có thể nhìn ra được địa vị trong mã tặc.

"Mọi người lui ra sau." Lạc Hổ vội nói.

Tộc nhân trên luyện võ trường liên tục đồng loạt thối lui, giơ trường thương, cẩn thận đề phòng. Lúc này, đám tộc nhân vốn ở trong nhà đã có không ít người chạy đến luyện võ trường. Là một thôn trang có hơn hai ngàn dân nên thôn trang vẫn còn rất lớn. Hi Vọng, Lạc Thái Hạo lúc này cũng đang trên đường chạy tới.

"Tam Tử, cho ngươi một cơ hội, tên cầm côn sắt kia, ngươi tới đối phó đi." Thủ lĩnh mã tặc cười nhạt nói.

Đối phương cứng đầu, bắt buộc phải diệt trừ!

"Vâng, nhị đương gia."

Phía sau hắn, một tên trong mười tám tên cưỡi Thanh Mã cầm một thanh trường đao chỉ rộng hai đầu ngón tay, sống đao cũng khá mỏn

"Tiểu tử, chịu chết đi." Tam Tử cười nhạo một tiếng, Lạc Hổ năm nay đã qua tuổi hai mươi.

"Hô!" Mã tặc tên 'Tam Tử' tay cầm trường đao dài hẹp cả người nhảy lên, không ngờ từ trên ngựa nhảy cao hơn một trượng, phảng phất như một con chim ưng giương cánh vồ lấy Lạc Hổ. Trường đao trong tay cũng nâng lên đỉnh đầu, mang theo một cỗ lực đạo đáng sợ lăng không chém xuống.

Lạc Hổ đứng bình tĩnh, nắm chặt quyền đầu.

"Hưu!" Lạc Hổ mở to mắt, quyền đầu đột nhiên xuất như thần long xuất động, đánh tới.

"Hả?" Tên mã tặc trẻ tuổi đang ở giữa không trung hơi biến sắc, tốc độ trường đao trong tay tăng vọt, mang theo một đạo ảo ảnh, đao và quyền chạm nhau "Choang!"
"Choang!"
Liên tục hai tiếng, đao bị đánh phản chấn sang một bên.