Chương 29: Tiêu Diệt Hắc Hổ, âm mưu sơ hiện

Hệ Thống Truyện Tranh tại Dị Thế

Chương 29: Tiêu Diệt Hắc Hổ, âm mưu sơ hiện

"thả nhị đệ của ta không thì ngươi đừng hòng rời khỏi đây" hắn vận hết nguyên khí vào cự chùy hét lớn.

Những tên sơn tặc cũng bắt trong tay vũ khí bao vây lấy Hi Vọng, Hi Vọng nhết mép không nói nhiều vận Cửu Tử Vạn Độc Công trong nháy mắt tên Nhị đương gia chuyển thành màu tím, cả người biến thành bọt nước trong một cái hô hấp đến xương còn không còn.

Nhìn đến cảnh này mọi người trong đại điện sợ hãi đều lùi phía sau một bước đến tên Đại đương gia cũng bị dọa cho sợ hãi. Nhị đương gia tuy tu vi kém hắn chỉ có võ sư tứ trọng thiên nhưng là hàng thật võ sư trung giai vậy mà trong nháy mắt bị mất mạng bản thân hắn tuy là võ sư lục giai chưa chắc có thể làm được, điều này chứng tỏ người này tu vi hơn hắn, tên đại đương gia trấn tĩnh đè xuống sát khí nói

" ngươi là ai, ta không rõ chúng ta có ân oán gì mà ngươi ra tay tàn độc như vậy"

" ra tay tàn độc, haha buồn cười, Hắc Hổ Bang của các ngươi chuyện ác nào không làm mà lại nói ta ra tay tàn độc" vừa nói Hi Vọng vận Cửu Tử Vạn Độc Công nháy máy trải độc, độc lực vừa mới chạm vào người bọn sơn tặc, chúng cả người trương phồng như khinh khí cầu rồi nổ tung trong mấy cái hô hấp chỉ có tên đại đương gia trụ vững.

Trên người tên Đại đương gia cũng không khá hơn chút nào, độc lực ngấm vào cơ thể, hắn dùng nguyên khí để áp chế nhưng không thể ngăn cản độc lực đang tàn phá cơ thể của hắn

Vừa ho ra máu đen hắn vừa gầm gừ " có chết ta cũng kéo theo ngươi chết chung" nói xong hắn vận hết nguyên lực soát lại vung chùi về phía Hi Vọng, cự chùy vừa tới cách Hi Vọng một mét bỗng Hi Vọng động chỉ thấy Hi Vọng tung một cước xuyên thấu vỡ tan chùy sắt tiếp theo đó như lôi đình vạn quân đá vào ngực tên Đầu lĩnh, sự việc diễn ra quá nhanh hắn chỉ có thể dùng tay chống đỡ cước lực của Hi Vọng nhưng cước lực hùng hậu nháy mắt xoắn nát tay của hắn, cước lực gần như xuyên ngực của tên Đại đương gia nhưng Hi Vọng đã thu lại lực đạo, khiến hắn chỉ bay va vào chiếc ghế sau lưng. Hơi thở thoi thóp hắn gắng gượng hỏi.

"đến cùng thì ngươi là ai, sao lại đối với bọn ta đuổi tận giết tuyệt"

" ta là người mà ngươi không nên động đến, ngươi tự mình kết thúc hay tự tay ta ra tay" nói xong Hi Vọng vận nguyên lực vào đầu ngón tay chuẩn bị bắn ra

" ta biết ta sẽ có ngày này không ngờ nó đến sớm đến vậy, nhưng ngươi đừng tưởng ngươi chắc thắng, gia tộc của ta sẽ báo thù cho ta ngươi sẽ thảm hơn ta gắp trăm gấp ngàn lần, thân nhân bạn hữu của ngươi cũng sẽ không thoát khỏi" nói xong hắn cười đầy vẻ tự đắc

Hi Vọng dùng nguyên lực hút hắn đến, dùng tay bốp vào cổ kéo gương mặt hắn lại gần, đôi mắt chỉ chứa vô tận sát khí, đôi mắt của cái chết như bốc lên hỏa diễm thiêu đốt mọi thứ. Hi Vọng lên tiếng " ta đảm bảo với ngươi rằng ai động đến người thân của ta dù một sợi tóc ta diệt hắn mãn môn chó gà không tha, còn về tộc ngươi nếu như đụng chạm đến ta ta không ngại cho chúng trở thành lịch sử. Về phần ngươi, ngươi sẽ biết cái gì sống không bằng chết."

Vừa dứt lời Hi Vọng đã dùng nguyên lực bắn vào cơ thể hắn, nguyên lực mang theo độc lực đang dần tàn phá trên người Tên Đại Đương gia.

"ngươi là ma quỷ, ngươi là ma quỷ …a a" vừa nói hắn vừa giãy dụa la hét trong đau đớn, hơn nửa giờ sau hắn quy thiên.

Đến chết mà không biết hối cãi, nhưng Hi Vọng lại lưu tâm những lời mà hắn nói! Hắn nói hắn có gia tộc nhưng vì sao hắn lại đến nơi đây làm sơn tặc, Hi Vọng cảm thấy mình như vô hình cuốn vào một âm mưu nào đó.

"Binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn nhưng dù sao phải tăng cao thực lực để đối phó với những sóng gió sắp đến" suy nghĩ một hồi Hi Vọng bắt đầu thu thập tài bảo, nhờ có hệ thống định vị mà Hi Vọng kiếm được nơi bọn chúng giấu tiền tài, tìm được đống lớn linh dược, vũ khí, tiền bạc trăm vạn lượng vàng nếu đổi thành đồng thì phải đến vài chục vạn đồng, Hi Vọng không khách khí đều thu vào không gian của mình.

Vừa mới chuẩn bị rời khỏi bỗng nhiên có thông báo của hệ thống

"phát hiện tàng bảo đồ võ tôn cường giả phải chăng thu thập"

Hi Vọng hít hà, võ tôn đây là một phương đứng đầu một triều, ai ai cũng là cường giả hiển hách, với lực lượng xé trời lấp biển. Vậy mà ở một nơi thế này lại phát hiện được một tàng bảo đồ của võ tôn cường giả.

Theo hướng dẫn của hệ thống Hi Vọng bước tới một góc không đáng chú ý dùng nguyên lực phá vỡ bức tường, bên trong có chứa một hộp gỗ. Hi Vọng mở hộp ra bên trong là một tấm da đã cũ trên đó là một phần bản đồ được vẽ, bên trong chiếc hộp có một bức thư Hi Vọng mở ra xem xét thì mới hiểu nguyên nhân vì sao tên Đại đương gia lại tự tin sẽ có người báo thù cho mình.

Hóa ra tên đại đương gia là một đệ tử trực hệ của Trương gia tộc, một trong 3 đại gia tộc của Liên Sơn thành, hắn được cử đến đây để thành lập một lực lượng ngầm tính âm mưu giết hết tất cả những người tham gia thi đấu săn bắn đầu năm sau, vì lão tổ của hắn đột phá Võ vương nên muốn âm mưu ở thi săn bắn này diệt hết hai Đại gia tộc và thành chủ để lên nắm quyền Liên Sơn Thành.

Vừa mới đọc hết bức thư, Hi Vọng suy nghĩ tìm cách ứng phó, từ đây đến đầu năm sau còn hai tháng nữa phải tranh thủ tăng cao thực lực, ứng phó với lại bức thư là chứng cứ quan trọng nên giao cho thành chủ giải quyết. Quyết định Hi Vọng giấu đi bức thư và tấm bản đồ.

Sau khi giải cứu những người bị giam cho họ một số tiền để họ trở về thôn trang làm ăn, họ đều nhất quyết không đi. Khi Hi Vọng hỏi nguyên do họ trả lời.

" xin đại nhân cho chúng tiểu nhân được biết tên để sau này có thể thờ phụng ngài" nói xong họ ngẩn đầu nhìn bóng lưng của Hi Vọng

" ta là Hắc Sát Tà Thần" nói rồi Hi Vọng vận Mê Tung Bộ nháy mắt biến mất.
Mọi người dồn dập khấu đầu như tiễn đưa vị ân nhân sau đó cuốn quýt gom những thứ cần thiết hướng về phía trang chạy

Hi Vọng sau khi rời khỏi thì vận khinh công trở về Lạc gia trang

Lạc gia trang, trong gian phòng chính nhà Lạc Thái Hạo

Lạc Vân Long, vợ chồng Lạc Thái Hạo và Tiểu Thanh bốn người đều ở nơi này. Mọi người đều đang sốt ruột chờ đợi.

- Hi Vọng liệu có xảy ra chuyện gì không?

Đáy lòng Nguyệt Lan rất lo lắng.

- Con yên lặng một lát, đừng nói ở đây nữa! Hi Vọng sẽ không sao đâu.

Lạc Thái Hạo trách một tiếng. Y rất hiếm khi trách mắng Nguyệt Lan, nhưng lần này hiển nhiên Lạc Thái Hạo cũng rất lo lắng bực dọc.

- Tất cả bớt tranh cãi đi!

Tộc trưởng Lạc Vân Long nhíu mày quát.

Tiểu Vũ lẳng lặng ngồi ở góc tường không lên tiếng, chỉ là đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm ra bên ngoài.

"Vù!" Trong gian phòng chính đột nhiên nổi lên một cơn gió, một bóng người lập tức xuất hiện trong phòng.

- Ông Bà! Mẹ! Tộc Trưởng

Thân ảnh cao lớn quen thuộc đó khiến bốn người trong phòng bỗng chốc đều vui mừng đứng dậy. Tiểu Vũ ngồi ở góc tường bỗng nhiên lao vào người Lạc Hi Vọng, ôm lấy hắn, vùi đầu vào lồng ngực của hắn mà khóc:

- Muội biết ca ca sẽ an toàn trở về mà! Ca…
Nói xong vẫn cứ khóc.

- Tiểu Vũ, muội xem ca không phải không hề có một chút thương tích nào hay sao? Đừng khóc nữa!

Lạc Hi Vọng cười, trìu mến xoa đầu Tiểu Vũ hai lần.

Tiểu Vũ cũng rất thích động tác quen thuộc này của Lạc Hi Vọng, nức nở vài tiếng rồi không khóc nữa.

- Hi Vọng, không sao chứ?

Mẫu thân Nguyệt Lan cũng không ngừng quan sát chung quanh Lạc Hi Vọng.

- Còn hỏi nữa! Hi Vọng không phải đã nói không sao à?

Lạc Thái Hạo quát một tiếng, đồng thời ánh mắt cũng cẩn thận quan sát Lạc Hi Vọng một lượt.

Lạc Hi Vọng cảm nhận được sự quan tâm trong từng ánh mắt và từng lời nói của người thân, trong lòng cảm thấy ấm áp, lặng lẽ thầm nhủ: "Bất kể thế nào cũng không cho phép người khác thương tổn bọn họ."

Những kẻ uy hiếp đến nhà mình, Lạc Hi Vọng sẽ không từ thủ đoạn tiêu diệt sạch. Không động thủ thì thôi, nhưng một khi đã động thủ thì nhất định sẽ giết sạch, không để lại hậu họa.

- Hi Vọng, vậy Hắc Hổ Bang kia?

Tộc Trưởng Lạc Vân Long nói.

- Không còn Hắc Hổ doanh!

Lạc Hi Vọng ngồi xuống nói.

Mấy người trong phòng đều ngẩn ra.

- Hi Vọng!

Lạc Thái Hạo cực kỳ kinh hãi:

- Ý của con là người của Hắc Hổ bang…?

- Toàn bộ đã chết hết.

Lạc Hi Vọng bình tĩnh nói.

- Một tên không để lại?

Lạc Vân Long cũng không dám tin.

Lạc Hi Vọng gật đầu thừa nhận.

Lạc Thái Hạo và Lạc Vân Long liếc mắt nhìn nhau, không giấu nổi sự kinh hãi. Mặc dù sớm biết Lạc Hi Vọng muốn đi tiêu diệt Hắc Hổ Bang nhưng sau khi nghe được nhân mã tinh anh nhất của Hắc Hổ bang ở Liên Sơn một tên cũng không lưu lại, toàn bộ bị giết sạch thì vẫn cảm thấy chấn động như trước.

- Hi Vọng! Hắc Hổ Bang bị con giết sạch, vậy... vậy Long Kình Bang có biết hay không?
Lạc Vân Long dò hỏi. Dù sao mấy ngàn sơn tặc của Hắc Hổ Bang, tuy nói là đã tổn thất một phần khi giao đấu cùng Long Kình Bang, nhưng vẫn có hàng đống nhân mã như trước. Hơn nữa Hắc Hổ Bang còn có rất nhiều lâu la bên ngoài.

Mấy ngàn nhân mã kia cuồn cuộn kéo đến, một mình Lạc Hi Vọng có thể làm được gì?

- Ông nội! Mọi người cứ yên tâm! Chỉ cần mọi người không nói thì sẽ không ai biết.

Lạc Hi Vọng tự tin nói.

Lạc Vân Long vội nhìn về phía ba người Lạc Thái Hạo, Nguyệt Lan và Tiểu Vũ nói:

- Các ngươi phải nhớ kỹ, chuyện này ngàn vạn lần không thể truyền ra ngoài!

- Dạ! Đánh chết con cũng không nói!

Tiểu Vũ liên tục gật đầu.

- Yên tâm đi! Không ai có thể hoài nghi con, qua vài ngày mọi người sẽ biết thôi.
Lạc Hi Vọng hoàn toàn tự tin. Lần này hắn thả cho một ít lâu la chạy đi, thứ nhất là vì dưới tay mười hai người đó cũng không có bao nhiêu oan hồn, thứ hai là hắn cũng muốn mượn mồm của bọn họ truyền bá tin tức này trong liên sơn, thứ ba nếu bị bắt hỏi chúng có thể thế mạng cho dân lành mới được thả.