Chương 3: Trào Đời Và Thân Thế
Đại Hùng lịch năm 662. Cuối mùa đông khiến từng cơn gió lạnh như xé cắt tâm hồn.
Ngô Phủ, một người đàn ông đang chắp tay đi qua đi lại ngoài cửa căn phòng với tâm trạng chờ mong, háo hức và tràn đầy lo lắng.
Chợt một âm thanh già nua vang lên: " Quang nhi, không cần lo lắng quá. Con dâu và cháu của ta tất có thiên phúc, sẽ ổn cả thôi". Tuy nhiên tay của ông già đó lại bám víu chặt vào ghế để che giấu tâm tình của mình.
" Hừ! Ông còn nói được nữa à. Hồi trước lúc Quang nhi ra đời không biết ai khóc chảy cả nước mắt nước mũi".Âm thanh bà lão vang lên đối với bạn già của mình không chút lưu ý mặt mũi nào cả.
" Đúng đấy gia chủ, Ngô phủ mấy năm nay làm việc thiện tích đức tất nhiên chủ mẫu và thiết gia sẽ an toàn cả thôi. Xin gia chủ bớt lo lắng". Những người hầu đều vang lên âm thanh an ủi.
Nhìn xem trước mắt đang cãi nhau hai cha mẹ già cùng với những người hầu cận xung quanh. Người nam nhân kia cảm thấy trong lòng ấm áp và sự lo lắng vơi đi từng nào.
Cùng lúc đó, trong căn phòng. Ngô Toàn có thứ gì co bóp đang cố gắng đẩy mình ra ngoài, cùng vói tiếng mẫu thân không ngừng kêu rên thảm thiết vói tiếng hít thở đầy trầm trọng. Hai mẫu tử cùng đồng tâm hiệp lực, cuối cùng âm thanh la lớn ấy cũng vơi đi chỉ còn lại tiếng hít thở. Rốt cuộc hắn cũng nghe được tiếng lớn vui mừng:" Ra rồi, hài tử ra rồi. Là một tiểu thiếu gia".
Ngay sau đó, Ngô Toàn chỉ cảm thây cả người thoải mái, đôi mắt mở to tràn đầy hiếu kì nhìn xem xung quanh. Đập vào mắt hắn là một gian phòng gỗ với những trang trí cổ xưa. Chưa kịp nhìn ngắm hết chung quanh, chợt một khuôn mặt mập mạp và phúc hậu đến sát bên cạnh hắn giang hai bàn tay ôm ấm lấy hắn.
Một cặp đồi núi hùng vĩ mềm mại đang ép chặt vào mặt hắn khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Trong sản phòng, bà mụ đầu ướt đẫm mồ mồ hôi, nhìn vào đứa trẻ mới sinh đang ôm trong ngực, nhịn không được hít một ngụm lãnh khí: Đứa trẻ này thật mập mạp a.
Lòng vẫn còn sợ hãi nhìn về phía người mẫu thân trẻ tuổI còn đang hôn mê trên giường, thân thể yếu đuối cùng khuôn mặt đẹp tuyệt trần, nhịn không được lại lên tiếng niệm phật, đứa trẻ lớn như vậy, mẫu thân lại yếu nhược như vậy. Vậy mà mẫu tữ đều bình an, thật sự là được ông trời phù hộ.
Tin tức Ngô phủ thiếu phu nhân bình an nhanh chóng truyền đi ra ngoài, một đám nam nhân đang đứng ở chánh sảnh vốn hết sức nóng ruột vội vã chạy vào. Người đi trước thân cao chừng một mét 8, mặt chữ điền, một đôi mày kiếm, râu ria rậm rạp. Mà lúc này, nam nhân vốn uy nghiêm cao quý kia, mặt đầy vẻ vội vàng, thương tiếc cùng yêu thương, vừa đi vào sản phòng liền không để ý tới ai hết, vọt tới bên cạnh giường người mẫu thân trẻ, vội vàng gọi: "Tuyến nhi, nàng có sao không, Tuyến nhi?".
Cửa phòng mở ra, một luồng gió lạnh thổi vào. Đang được quấn chặt trong mất lớp phải, Ngô Toàn chỉ cảm thấy một luồng không khí lạnh dũng mãh tiến vào mũi khiến hắn không nhịn được hắt xì một tiếng thật lớn.
"Mau mau đưa ta bế". Nhìn trước mặt hắn từ từ hiện lên khuôn mặt già nua, khóe mắt có vài nếp nhăn, tóc hoa râm, lúc này đang cười toe tét không thấy cả mắt, khóe miệng cơ hồ kéo lên tới mang tai. cái hình tượng cười như một ngốc tử đúng là độc nhất vô nhị, Ngô Toàn trong lòng nhộn lên, không nhịn được trên mặt lộ ra một cái cười tươi.
"Oa ha ha, nhìn kìa, nó cười đó, tôn nhi của lão phu cười đó, ha ha ha, không hổ là tôn tử của ta, vừa thấy gia gia là cười liền. Oa ha ha ha…" Lão đầu nhi lại lần nữa cười đến nước miếng văng khắp nơi. Đai bộ phận văng lên mặt Ngô Toàn, Ngô Toàn không nói nên lời: "Ngươi cười kệ ngươi, sao lại miễn phí tưới mưa lên ta?"
"Lão già kia, bị điên à, la lớn như vậy, dọa cháu ta bây giờ? Ái chà, ngươi tay chân thô kệch, sao mà ôm đứa nhỏ được? Đưa ta, đưa ta, mau đưa đây; ừm, cháu ngoan, để nãi nãi ôm một cái. Ha ha, xem cháu của ta tuấn tú chưa kìa. Cái mũi nhỏ này, đôi mắt bé xíu này, quả thực giống với phụ thân nó như đúc" Một lão phụ nhân mặt mày hiền hòa đi đến bên cạnh, đoạt lấy Ngô Toàn rồi ôm vào trong ngực như là bảo bối.
" Tiểu tể tử này thật ngoan a, vừa sinh ra không khóc nhè ".
" Tất nhiên rồi, đây là bảo bối của gia đình ta mà lại".
"Nhìn nè nhìn nè, mắt thật là có thần. Tay chân thật có lực, sau này chắc chắn sẽ là một đại tướng quân "
"Không phải đâu, ngươi nhìn ánh mắt nó nè, tràn đầy trí tuệ, sau này lớn lên nhất định sẽ là một đại tài tử, ít nhất cũng có thể làm Tể Tướng".
Thanh âm đối thoại của hai người khiến căn phòng trở nên nhộn nhịp.
Một nha hoàn đi tới: "Khởi bẩm lão phu nhân, thiếu phu nhân đã tỉnh lại, muốn gặp".
"Được được rồi, lão thân cũng đã ôm bảo bối tôn nhi quá lâu rồi. Ài, khổ cực nha đầu kia, như vậy lại sinh ra một tiểu tử to béo như vầy, thật không biết thân thể nó cố gắng đến như thế nào. Phòng bếp còn đồ đại bổ nào không? Kêu bọn chúng mau mau đem tới, cho Tuyến nhi bồi bổ thân thể" Lão phu nhân hiền lành nói.
Không bao lâu, Ngô Toàn cảm giác được mình đang tiến vào nằm trong một lòng ngực ấm áp, dễ chịu, trong đó tràn đầy khí tức quen thuộc, thân thiết. Vừa vào lòng ngực này, Ngô Toàn liền cảm giác được một loại hạnh phúc khó hiểu, một loại cảm giác, tựa hồ như, trong lòng ngực này, vô luận mưa gió cỡ nào cũng không thể hại đến mình.
Ngô Toàn biết lồng ngực này, chỉ có thể thuộc về một người, chính là mẫu thân của mình. Ngô Toàn mơ hồ trực tiếp tiến vào thế giới này, mang theo trí nhớ từ kiếp trước. Ngô Toàn vốn tưởng rằng với cái linh hồn thanh niên hơn ba mươi tuổi tiến vào cơ thể trẻ con này, khi đối mặt với mẫu thân khẳng định sẽ vô cùng xấu hổ và không thích.
Nhưng khi Ngô Toàn mở mắt, liền thấy một khuôn mặt tuyệt mỹ, đang mỉm cười một cách ôn nhu của một nữ nhân hết sức mỹ lệ, lúc nàng đang nhìn mình không hề che dấu nét mặt đầy vẻ sủng nịnh, từ sâu trong lòng, một lại tình cảm nồng nàn không tự chủ được dâng lên.
Trong nháy mắt, tinh thần Ngô Toàn hoảng hốt tựa hồ trở về lại kiếp trước, trở lại những năm tháng ngắn ngủi lúc còn nhỏ bên cạnh mẫu thân, Ngô Toàn cảm xúc dâng lên, nước mắt không cầm được tràn ra nơi khóe mắt.
Người nữ nhân trước mắt này vẫn chưa mất hết nét mỏi mệt, hai bên gương mặt còn nhiều sợi tóc ướt đẫm mồ hôi, vương cả lên mặt. Nhưng trong mắt Ngô Toàn tất cả đều thật đẹp, trong lòng tràn ngập niềm cảm kích với mẫu thân. Tại giờ khắc này, Ngô Toàn trong lòng đã hạ quyết tâm, chính mình tuyệt đối không bao giờ để cho người nữ nhân này chịu một chút gì thương tâm, vô luận là ai cũng không được xúc phạm tới nàng! Bởi vì nàng là mẫu thân của ta.
"Bảo bối đừng khóc, mẫu thân đây nè, đừng sợ, mẫu thân sẽ bảo vệ con nha" Ngô Toàn trong lòng mẹ nhẹ nhàng ngoe nguẩy, trong đáy lòng dâng lên một loại cảm giác an dật kỳ dị, một trận buồn ngủ kéo tới, Ngô Toàn ngáp một cái thật to, rồi dễ chịu nhắm mắt lại, ngọt ngào thiếp đi
Vô luận là kiếp trước hay kiếp này, cộng lại là đã hơn ba mươi năm, một giấc ngủ không hề có tâm sự, hay nửa điểm cố kỵ, đối với Ngô Toàn mà nói, đây là lần đầu tiên!.
P/S: Ta có chép mong mọi người thông cảm kkkkk