Giáo Sư McGonagall mở ra cánh cửa dẫn vào đại sảnh đường, trên khuôn mặt của bà xuất hiện nụ cười mỉm cực kì hiếm có củ

Hệ Thống Đồng Nhân

Giáo Sư McGonagall mở ra cánh cửa dẫn vào đại sảnh đường, trên khuôn mặt của bà xuất hiện nụ cười mỉm cực kì hiếm có củ

" Chào Mừng các con đến Hogwarts "

Đập vào mắt Minh Long là một căn phòng rộng lớn cực kì lộng lẫy. Gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung phía trên bốn dãy bàn dài, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi. Trên mặt bàn là những dĩa vàng và cốc vàng lóng lánh. Ở đầu đại sảnh đường là một cái bàn dài khác dành cho giáo sư. Giáo sư McGonagall dẫn đám học sinh năm thứ nhất về phía chiếc bàn này, để chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh khác, có các thầy cô ở sau lưng. Hàng trăm gương mặt chăm chú nhìn chúng, trông giống như những chiếc đèn lồng mờ mờ với những ngọn nến chập chờn thắp bên trong. Lẫn trong đám học sinh là đây đó những con ma ẩn hiện như làn sương bạc.

" Thật khó mà tin nồi phía trên cao kia lại là một cái trần nhà và đại sảnh đường ắt hẳn phải ăn thông với bầu trời " Harry Potter quay sang thì thầm nói với Ron và Minh Long.

" Thật ra đây chỉ là ảo ảnh do phép thuật của các vị giáo sư làm ra mà thôi " Minh Long cười nói.

" Ồ thật vậy sao, trong cuốn lịch sử Hogwarts có ghi rằng nếu nhìn ra ngoài trời quá lâu sẽ bị hôn ám đó " Hermione nói.

" Haha, chỉ là dọa những học sinh năm nhất mà thôi " Minh Long nhìn Hermione cười.

Lúc này, giáo sư McGonagall mang đến một chiếc ghế bốn chân khá lớn, đặt trên một cái bục trước mặt đám học sinh năm nhất. Phía bên trên cái ghế đó là một chiếc mũ phù thủy hình chóp trông cực kì cũ kĩ và bụi bẩn. Điều này làm cho bọn trẻ cực kì khó hiểu ngoại trừ Minh Long.

" Chắc họ sẽ bắt chúng ta lôi từ đó ra một con thỏ hay gì đó đại loại vậy " Harry có vẻ lo lắng nói.

Minh Long nhìn xung quanh thấy lũ nhóc đang tập trung nhìn vào chiếc nón, đủ loại vẻ mặt xuất hiện, lo lắng có, hiếu kì có, sợ hãi có...Trong vài giây, không gian im lặng phăng phắc. Rồi bỗng nhiên cái nón vặn vẹo, một miếng toạt gần vành nón mở ra như một cái miệng, và cái nón bắt đầu hát:
Ờ này ta dẫu không xinh
Nhưng mà chớ xét ngoại hình
Xét về thông minh, sắc xảo
Đố nón nào qua mặt ta
Các người cứ đội nón hoa
Mũ cối, mũ nồi tuỳ thích
Không sao, ta đây chấp hết
Nón ta: phân loại Hogwarts
Những điều giấu chẳng nói ra
Ta đọc được từ trong óc
Hãy chải đầu và vuốc tóc
Đặt lên, ta nói cho nghe
Người nào vô Gryffindor
Cái lò luyện trang dũng cảm
Người nào vô Hufflepuff
Nơi đào tạo kẻ kiêng trung
Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng
Đáng tin, đúng người chín trực
Ai vào Ravenclaw được
Nơi đào luyện trí tinh nhanh?
Vừa ham học lại chân thành
Hoặc Slytherin cũng thế
Dạy cho ta đa mưu túc trí
Làm sai miễn đạt mục tiêu
Hãy đội lên! Hãy đội nào!
Đừng sợ sệt, nghe ta nói
Nghe ta nói, ta phân loại
Ngươi là ai, ở nhà nào
Hãy bình tĩnh, đội lên nào
Trong vành nón như tay ấm.

Kết thúc bài hát của chiếc nón, cả sảnh đường nổ tung trong tiếng vỗ tay. Cái nón nghiêng mình chào bốn phương tám hướng rồi đứng yên. Cả đám nhóc năm nhất khuôn mật đều đơ ra phút chốc, không nghĩ rằng cái nón rách đấy lại có thể nhảy nhót hát hò được.

Giáo Sư McGonagall cầm cuộn giấy da màu vàng trên tay bước đến gần chiếc mũ nói:

" Khi ta gọi đến tên ai thì người đó chỉ việc ngồi lên ghế và đội chiếc nón này vào, băt đầu: Hannah Abbott! "

Một cô bé tóc màu tím chen ra khỏi hàng bước lên trên bục, ngồi xuống ghế và bắt đầu đội chiếc nón: Nhà Hufflepuff.

Âm thanh khó nghe của chiếc nón vang lên, từ phía dãy bàn bên phải vỗ tay chào mừng, cô bé khuôn mặt phấn khởi hướng tới dãy bàn vừa vỗ tay đi đến.

" Kế Tiếp: Susan Bones! "

" Nhà Hufflepuff. " Cái nón phân loại hô lớn.

Susan nhanh nhẩu tới ngồi bên cạnh Hannah.Con ma béo thầy tu thấy vậy vui vẻ vỗ tay.

" Terry Boot! " giáo sư McGonagall đọc lớn.

" Nhà Ravenclaw."

Dãy bàn thứ hai bên trái vỗ tay, nhiều thành viên nhà Ravenclaw đứng dậy bắt tay Terry, cậu bé đến nhập vào bàn của họ.

" Mandy Brocklehurst! "

" Cũng vô nhà Ravenclaw " Cái nón lại hô lên khi cậu bé đội lên đầu.

" Lavender Brown!"

" Nhà Gryffindor "

Đây là người đầu tiên trở thành người đầu tiên được nhận vô Gryffindor. Dãy bàn cuối bên trái bùng nổ tiếng reo hò và vỗ tay. Cứ như vậy, một tràng dài tên học sinh được gọi lên.Minh Long đứng chờ đã bắt đầu chán nản lắm rồi khi mà nhìn về đằng trước vẫn còn vài chục người nữa mới đến lượt mình.

Nửa tiếng sau:

" Harry Potter " Tiếng giáo sư McGonagall vang lên

Ngay khi giáo sư McGonagall đọc đến tên Harry Potter, tất cả bốn phía vang lên những tiếng xì xào bàn tán.

" Có phải cô giáo mới gọi Potter không? "

" Có phải cô giáo mới gọi Harry Potter không? "

" Đúng rồi "

Mọi người trong sảnh đường ánh mắt đều hướng về phía chiếc nón phân loại. Harry Potter chậm rãi bước lên, chiếc nón đội lên đầu sụp xuống che mất cả nửa khuôn mặt của cậu. Sau một lúc âm thanh từ chiếc mũ vang lên:

" Nhà Gryffindor "

Phía dãy bàn nhà Gryffindor như bùng nổ, những tiếng huýt sáo dài vang lên cùng những tiếng đập bàn hô hét, trong đó Minh Long còn nghe loáng thoáng vài câu từ mấy tên phấn khích khiến hắn sởn gai ốc

" Ta có Harry Potter rồi, haha "

" Harry là của ta.... "

Harry khuôn mặt vui vẻ cởi chiếc mũ ra hướng về phía dãy bàn nhà Gryffindor mà tới, cậu nhóc có lẽ khá vui mừng khi không phải vào nhà Slytherin đến nỗi khi bước đi đôi chân còn có chút run rẩy. Tiếp theo thì Ron và Hermione cũng được chọn vào nhà Gryffindor, cả cậu nhóc mập mạp Neville cũng được chọn vào nhà Gryffindor. Minh Long lúc này đang rất mong chờ giáo sư McGonagall gọi đến tên hắn.

" Người cuối cùng: Trần Minh Long " giọng của giáo sư McGonagall vang lên.

" Con mẹ nó, chờ cả buổi cuối cùng cũng đến lượt mình " Minh Long có chút xúc động nói.

Hắn nhanh chóng đi lên trên bục ngồi xuống chiếc ghế, đội chiếc nón rách lên đầu. Phía bên trên, Cụ Dumbledore có chút chờ mong hướng ánh mắt xuống nhìn hắn. Minh Long đội chiếc mũ lên đầu hồi hộp chờ đợi.

" Chà! Can đảm max.....trí tuệ max.... hơn nữa còn đẹp trai hào hoa phóng khoáng.... người nhìn người yêu. Trơi ạ! thật không biết trên thế giới lại có con người hoàn hảo như vậy "

" Thôi đi! ngươi đừng tự ảo tưởng nữa " Âm thanh vang lên của chiếc mũ vang lên.

" Hahaha... ngươi cũng đừng làm ta cụt hứng như vậy chứ " Minh Long cười ngượng đáp.

" Cậu nhóc, ta có thể đọc được một chút, rất nhỏ về quá khứ của cậu, hơn nữa ta cũng không thể nhìn ra được tính cách hay trí tuệ của cậu. Có thể dường như cậu không phải là người của thế giới này đúng chứ?" Chiếc mũ truyền âm vào tai Minh Long.

Minh Long là có chút kinh ngạc khi nghe cái mũ nói với mình như vậy, phải biết rằng hắn bây giờ là có hệ thống cùng thần lực bảo hộ, muốn xâm nhập để nhìn ra kí ức dù chỉ là một chút cực nhỏ thôi cũng là điều khó rồi, vậy mà cái mũ rách này có thể làm được thì làm sao khiến hắn không ngạc nhiên chứ.

" Haha, cũng không cần sợ ta tiết lộ điều gì đâu vì sau buổi lễ này ta sẽ mất đi kí ức của ngày hôm nay, được rồi cậu bé, ta cũng không biết nên phân cậu vào nhà nào cả hay là cậu tự chọn đi " chiếc mũ cười nói.

" Được, vậy vào Gryffindor đi " Minh Long gật đầu nói.

" Nhà Gryffindor " Chiếc mũ hô lớn.

Minh Long vui vẻ đặt chiếc mũ xuống, hắn bước về phía dãy bàn nhà Gryffindor đang vỗ tay rào rào chúc mừng hắn. Ngay khi Minh Long ngồi vào bàn, cụ Dumbledore chậm rãi đứng dậy Cụ tươi cười với tất cả học sinh, hai cánh tay cụ dang rộng, tưởng như không có gì có thể làm cho cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả những học sinh của mình tại đây. Cụ nói:

" Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts. Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là ngu đần! Mít ước! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn! "

Tất nhiên là sau lời phát biểu của cụ Dumbledore chính là lúc " phá cỗ " mà Minh Long có chút mong đợi, hắn khá lâu rồi chưa được ăn ngon, dù trước kia ở nhà thơ nhưng suốt ngày chỉ ăn súp thịt và bánh mì hắn đã chán ngấy rồi. Minh Long cũng chả thèm để ý đến hình tượng, một tay cầm đùi gà một tay cầm chiếc dĩa xiên vào một miếng bít tết bò ăn ngấu nghiến, mọi người cũng chỉ ngạc nhiên nhìn hắn một chút rồi cũng bắt đầu cuộc chiến khốc liệt của riêng mình.

" Ngon thật, lâu rồi mình chưa ăn no như vậy " Minh Long xoa bung nói.

Sau khi mọi người đã ăn uống no nê, thức ăn thừa trên dĩa cũng tự động biến mất dần, đề lại những cái dĩa sạch boong như trước. Lát sau, món tráng miệng hiện ra. Hàng tảng kem đủ các vị mà người ta có thể nghĩ ra, bánh mật, bánh sôcôla nhồi kem, mứt, đậu, dâu, thạch, ché nếp… đủ thứ.

" Có cả món tráng miệng luôn sao? " Harry Potter ngạc nhiên nói, cậu từ nhỏ đến giờ còn chưa được đụng vào đồ ăn tráng miệng bao giờ cả.

Sau khi kết thúc buổi tiệc linh đình,trước khi các huynh trưởng của các nhà dẫn những học sinh năm nhất trở về nhà của mình là phần kinh khủng nhất của mỗi buổi tiếc " Hát đồng ca ". Cụ Dumbledore bắt nhịp cho cả hội trưởng hát, Minh Long cảm thấy đây là giai điệu kinh khủng nhất mà hắn được nghe từ trước đến giờ, mỗi người một tông giọng khác nhau kèm theo những tiếng gào thét chứ không còn là tiếng hát nữa.

Sau đó tất cả đám nhóc năm nhất được các huynh trưởng dẫn trở về, cả nhóm Minh Long đi qua vài cái hành lang rồi lại vòng qua vài cái cầu thang mới đến phía cuối của một hành lang, ở đó treo bức chân dung của một người đàn bà mập ú mặc áo lụa hồng, khi huynh trưởng Percy lại gần bà cất giọng hỏi:

" Mật khẩu "

" Caput Draconis." Percy đáp.

Bức chân dung tự lách mình qua một bên, để lộ một lỗ tròn trên tường. Tất cả chui vào, Neville cần phải có người đỡ một chân lên mới chuôi qua được. Thế là họ đã vào gian phòng chung của nhà Gryffindor, một căn phòng tròn ấm áp đầy những chiếc ghế bành êm ái.

Percy đưa mấy đứa nữ sinh qua một cánh cửa về phòng ngủ riêng, còn bạn nam sinh về một phòng ngủ khác. Lên hết cầu thang ốc trên cùng – có lẽ đó là một trong những cái tháp cao nghệu của lâu đài – cuối cùng bọn con trai cũng mò ra được giường ngủ. Năm tấm áp phích treo lẫn với những tấm màng nhung đỏ sậm. Đồ đạc của chúng đã được mang lên sẵn. Minh Long có chút mệt mỏi nên không nói năng gì cả, chỉ thay quần áo rồi lăn ra ngủ.

Chương mới hơn