Chương 57: Thái Hư Cổ Long Tộc vs Thiên phủ!
Minh Long lúc này vẫn là không biết bên ngoài Thái Hư Cổ Long tộc, chiến tranh đang bùng nổ kịch liệt giữa hai phe. Hắn vẫn là ở nơi sâu nhất trong mật thất xếp bằng tu luyện. Hắn so với mười năm trước đây là không có gì thay đổi cả, ngay cả một hạt bụi dính trên người cũng không có, hơi thở vẫn như cũ không cảm thấy chút nào cả. Bất quá mười năm trước bao bọc quanh cơ thể hắn là mười mấy màu sắc hỏa diễm, hiện tại thì lại không có chút hỏa diễm nào trên người Minh Long cả, từ người hắn lại toát ra một cỗ nguy hiểm cực độ.
Huân Nhi bây giờ đang cùng Tiêu Nghiên dẫn đi hơn hai trăm tộc nhân chưa làm lễ trưởng thành đều tầm tuổi từ ba tuổi đến mười một tuổi của Thái Hư Cổ Long hướng phía Đông mà chạy trốn, tất cả hiện giờ đang dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy trốn. Tử Nghiên cũng được giao nhiệm vụ phải bảo vệ mọi người ờ đây, bới vi đây gần như là mầm mống của Thái Hư Cổ Long tộc còn lại nếu sau trận đại chiến này.
" Huân Nhi tỷ tỷ, phía trước là thông đạo dẫn tới Nam Đấu Khí Đại lục rồi, hẳn là sau khi qua đây bọn chúng sẽ khó có thể tìm ra chúng ta " Tiêu Nghiên nhìn thông đạo tối đen phía trước vui mừng nói.
Bất quá lúc này Huân Nhi lại dường như không chú ý đến lời của Tử Nghiên, nàng vưà đi thi thoảng lại quay về đằng sau nhìn.
" Không biết Minh Long hắn có làm sao không nữa, dù gì Tiêu Viêm cũng đã là Đấu Đế rồi " Huân Nhi lẩm bẩm.
" Huân Nhi tỷ, ngươi là không cần lo lắng cho hắn a, ta nghĩ ở đại lục này không ai có thể làm gì được hắn, hơn nữa cũng là hắn đang bế quan ở mật thất hắn tạo ra, Tiêu Viêm cũng đừng hòng tìm ra " Tiêu Nghiên quay lại nói.
" Ân, vậy được chúng ta nên nhanh đi không làm liên lụy hắn " Huân Nhi nhanh nhẹn nói, nàng cũng là quyết đoán một người.
Trở lại nơi hai bên Thiên Phủ cùng Thái Hư Cổ Long đang giao chiến. Chúc Khôn vừa nãy khi Tiêu Viêm lúc rời đi một chưởng định miểu sát hắn, bất quá ngay lúc đối đầu với cái chết thi đại trưởng lão của Thái Hư Cổ Long liều mình mà đỡ cho hắn khiến hắn có thể thoát được một mạng, tuy nhiên đại trưởng lão cùng vì thế mà anh dũng hi sinh =)).
Tuy Chúc Khôn bị thương bất quá vẫn là một Cửu Tinh Đấu Thánh hàng thật giá thật, cuộc chiến vì có hắn mà bên phía Thái Hư Cổ Long tộc cũng bớt đi một chút ap lực.
" Huân Nhi, nàng chạy không thoát đâu, muahahaha " âm thanh của Tiêu Viêm đột nhiên vang vọng khắp không gian.
Huân Nhi đang chạy đột nhiên nghe thấy âm thanh của Tiêu Viêm, cơ thể nàng vẫn là run lên từng hồi. Huân Nhi không phải là sợ Tiêu Viêm hắn mà là nghe thấy giọng nói của kẻ thù, kẻ đã sát hại gia tộc nàng khiến trong lòng Huân Nhi một cỗ phẫn nộ cùng kích động dâng lên. Tuy vậy nàng biết với thực lực của mình thì đúng là không đủ cho hắn nhét kẽ răng.
Tử Nghiên lúc này nhìn Huân Nhi rồi nhanh chóng túm lấy tay nàng, cùng mọi người bỏ chạy về phía thông đạo với tốc độ nhanh nhất. Bất quá bọn họ nhanh chóng dừng lại, bởi vì ngay trước thông đạo, một thân ảnh mặc áo bào đỏ thẫm vô cùng quen thuộc đang mỉm cười vô cùng thân thiện. Đúng vậy, chính là Tiêu Viêm, hắn đã đứng trờ ở đây từ trước rồi.
" Ồ không nghĩ là cũng gặp Tử Nghiên muội ở đây a " Tiêu Viêm nhìn thấy Tư Nghiên đi cùng hơi có chút ngạc nhiên nói.
Tử Nghiên và Huân Nhi cũng không trả lời hắn, ánh mắt đầy thù hận cùng phẫn nộ như muốn ăn tươi nuốt sống mà nhìn hắn.
" Hai nàng cũng không nên nhìn ta như vậy a " Tiêu Viêm mỉm cười nói, bộ dáng vô cùng thân thiện.
" Ngươi chính tay giết cha ta " Huân Nhi bất giác hỏi, dù sao trước đây hắn cùng nàng đã từng sống với nhau hơn mười năm, hơn nữa còn rất thân thiết, nàng trong lòng cũng là có một chút ít không muốn tin hắn giết cha nàng.
" Ân, đúng vậy. " Tiêu Viêm mỉm cười gật đầu, vẫn nụ cười ấy nhưng khiến cho Huân Nhi trong lòng lạnh đi, sự căm phẫn tràn ngập trong nàng ̉lúc này như núi lửa phun trào, chỉ muốn lao lên hướng Tiêu Viêm báo thù mà thôi.
" Hắc, nàng chẳng phải là đi theo một tên cường giả gì đó sao, hắn sao lúc này lại không xuất hiện a " Tiêu Viêm cười lạnh, tay khẽ động, lập tức chiếc cổ trắng nõn của Huân nhi đã nằm trong lòng bàn tay hắn, hắn nhấc bổng nàng lên, ánh mắt tỏa ra sát khí vô cùng.
" Ư..Ư... " Huân Nhi bất ngờ bị Tiêu Viêm tấn công, cố gắng thoát ra khỏi bàn tay Tiêu Viêm, bất quá bàn tay hắn như gọng kìm vậy kẹp vào cổ nàng khiến đấu khí trong cơ thể dường như bị trì trệ không cách nào lưu chuyển được. Hiện giờ nàng với người bình thường là không khác nhau là mấy.
" Tóc nàng, thật thơm a. Vẫn như ngày xưa, hắc hắc " Tiêu Viêm bỉ ổi nói.
Tử Nghiên nhìn cảnh này, máu huyết sôi lên muốn lao lên cắn chết tên vô sỉ đang đùa nghich Huân Nhi, bất quá cỗ uy áp từ Tiêu Viêm đang đè trực tiếp lên nàng, dù muốn nhưng vẫn là cơ thể không thể cử động được chút nào. Nàng chỉ đàng bất lực mà nhìn tên Tiêu Viêm vô lại kia mà thôi.
Huân Nhi lúc này chiếc cổ trắng nõn đã xuất hiện vài dòng máu đỏ chảy ra từ đầu các ngón tay của Tiêu Viêm, bàn tay hắn thêm lực mỗi lúc một mạnh, ngón tay dường như cắm cả vào cổ Huân Nhi, khuôn mặt nàng lúc này đã trắng bệch. Bất quá Tiêu Viêm hắn thấy như vậy là ngày càng thích thú, nụ cười trên mặt ngày càng to đến khi phát ra thành tiếng.
" HAHAHAHAHAHAHA............. " điệu cười thỏa mãn của một kẻ biến thái vang lên.
" Bụp...Uỳnh..uỳnh.. "
Tiêu Viêm hắn đang một tay bóp cổ Huân Nhi. mặt ngửa lên trời mà cười thỏa mãn. Bất chợi từ hướng Đông. một bóng đen như thiểm điện xẹt qua, nhẹ nhàng nện lên mặt hắn một phát khiến hắn bị đánh bay xuyên qua vài ngọn núi mới có thể dừng lại, hơn nữa vết thương trên mặt hắn là lập tức bị đốt cháy xém, khuôn mặt vặn vẹo đi vì đau rát. Làm hắn ngạc nhiên và phẫn nộ hơn là vết thương lập tức thành vết sẹo trên mặt hắn không cách nào lành lại cho dù là Đấu Đế.
" AAAAAAAAAAAAA.... ta giết ngươi " Tiêu Viêm điên cuồng gào lên