Hậu Cung Thật Vô Vị

Chương 3

Trải qua sự việc lần ấy. Hoắc hồ ly ra sức giải thích nhưng vô dụng. Lão đại vốn không tin hắn nữa.

Về sau xảy ra rất nhiều biến cố. Trong vòng một năm Giang gia gặp qua vô số phiền phức. Nhưng nhờ có tên Hoắc hồ ly kia. Mọi chuyện đều được giải quyết êm đẹp

Cũng vì thế... Bọn ta không thể đuổi hắn đi được.

Trong một lần tình cờ đi lạc trong hậu viện. Ta phát hiện ra một bí mật động trời.

Hắn không phải đại hiệp giang hồ gì đó.

Hắn là... cửu thúc của ta...

Hắn cũng chẳng phải họ Hoắc. Hắn họ Nhan.

Tay chân ta không vụng về lắm.

Nhưng gặp một tin sốc như thế, các người bảo... Lão nương làm sao trấn định được?

Kết quả ta bị hắn phát hiện trong lúc nghe lén.

Thuộc hạ hắn " mời" ta vào một quán trà gần đó.

Trên tầng hai quán trà. Chỉ có một tiểu cô nương là ta và một con hồ ly đã lộ đuôi. Ta cũng không phải thầy pháp. Nhưng lại luôn có dũng khí của một đại sư.

Ta căm phẫn chỉ vào gương mặt bình thản của hồ ly.

"Ngươi không phải họ Hoắc!"

Hồ ly nhàn nhã uống trà. Mở miệng nói

"Ngũ công chúa... cũng không phải họ Phượng..."

Nghe tới đây ta sợ đến mức quỳ xuống.

Phải biết rằng năm đó khi biết đi qua cổng kinh thành phải có giấy thông hành. Mà ta và lão đại vừa vặn không có tờ giấy ấy. Lão nương đã từ bỏ cơ hội trở thành một công chúa.

Mấy năm nay ta hiểu chuyện hơn. Khi thấy thiên kim đại tiểu thư sống như thế nào. Ta càng sợ có một ngày mình phải trở về hoàng cung. Hoàng cung vốn dĩ không còn có chỗ cho Ngũ công chúa này. Ta về chỉ khiến Mẫu hậu và phụ hoàng mất mặt. Ta rất nhớ họ. Nhưng chỉ cần biết họ vẫn bình an là đủ rồi.

"Còn nữa mẫu thân ta họ Hoắc. Ta không gạt ngươi ta theo họ mẫu thân."

Hắn cong khoé môi nhìn xuống.

"Vốn định để ngũ nhi ngao du sơn thuỷ lâu hơn một chút. Nhưng ngũ nhi cũng đã biết ta là ai rồi! Haiz... Ngươi nói... ta có nên báo cho bọn họ. Bản vương tìm thấy ngũ công chúa rồi không? "

Ta tươi cười lấy lòng.

"Ha ha Cửu thúc! Dĩ nhiên là không thể rồi! Ngươi nói xem ta lưu lạc bên ngoài lâu như vậy, có về cũng chỉ làm mất mặt hoàng gia a... Vẫn là nên ném ta ở đây đi. "

Hắn hơi tỏ ra khó xử. Nhưng giọng tràn ngập diễu cợt.

"Này... Có chút không đúng nha... "

Hừm ta biết ngay tên này không dễ đối phó như thế. Ta nghiến răng nghiến lợi hỏi hắn.

"Ngươi muốn gì?"

"Ta vừa vặn đang thiếu một tân nương."

"Ta sẽ không lấy ngươi! Như thế là loạn luân!"

Hắn gõ đầu ta một cái rõ đau.

"Ngươi nghĩ đi đâu vậy! Ta đang nói đến Lão đại của ngươi!"

Ta quả quyết từ chối.

"Không được! Ta không bán lão đại."

"Vậy... ngươi muốn làm công chúa? Chậc...chậc, Suốt ngày ở trong cung không được ăn uống thoải mái, Đi đâu cũng có người theo, Gặp người mình thích cũng không thể gả a... "

"Dừng! Chỉ cần ngươi hứa với ta lập tỷ ấy làm chính thất. Việc còn lại ta đều nghe ngươi."

"Ngũ nhi, ngươi yên tâm. Ngoài nàng ra, ta tuyệt đối không có nữ nhân khác."

'Hi vọng ngươi giữ lời hứa này!"

Tiếp theo đó, công cuộc bán lão đại diễn ra hết sức thuận lợi. Ta và hồ ly nội ứng ngoại hợp. Chỉ sau một tháng, Lão đại đã gật đầu đồng ý gả cho Hoắc hồ ly.

Mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu tên kia không qua cầu rút ván! Vô sỉ! Mặt dày! Có mười năm nữa ta gặp lại hắn vẫn sẽ mắng hắn như thế.

Sau hai ngày cử hành hôn lễ. Ta chạy ngược chạy xuôi lo lắng đủ thứ. Lúc này hồ ly nhìn ra ta đã hết giá trị lợi dụng.

Ngày thứ ba sau hôn lễ lão đại. Ta bị lôi về hoàng cung trước sự ngỡ ngàng của lão đại, vẻ mặt hớn hở như tết đến của hồ ly. Trước khi đi ta liều mạng cắn rách một góc áo tên họ Hoắc. Ta luôn giữa bên người miếng vải ấy. Thầm mong sau này có cơ hội gặp cao nhân yểm sư. Nhất định phải chính tay dùng châm, châm chết hắn!

...........................

Cuộc sống ở hoàng cung rất đau khổ...




Mẫu hậu luôn bảo ta là viên ngọc sáng. Được mài dũa sẽ trở nên vô cùng hoàn mỹ.

Bản công chúa luôn tự biết mình.

Mẫu hậu à! hòn ngọc của người... sau khi lăn lộn chốn nhân gian khói lửa đã trở thành ngọn núi đá mất rồi! Muốn mài thành ngọc là không thể...

Núi đá ta đây vẫn rất khâm phục tinh thần quả cảm của mấy cái dao mài ma ma.

Họ dạy bản công chúa đi đứng như thế nào. Nói chuyện ra sao, ăn uống như thế nào. Ta hiểu được lời họ nói, nhưng ta không hiểu tại sao phải hành hạ bản thân như thế?

Bản công chúa đây tuy đã là núi đá, vẫn luôn giữ thể diện cho mẫu hậu. Ta bọc vàng lên núi đá. Người ngoài nhìn thấy là một núi vàng. Nhưng bản công chúa tự biết mình mãi mãi chỉ là một cục đá. Ta cũng chẳng mong ngày nào đó, đá trở thành ngọc. Lúc đó có lẽ... ta đã không còn là ta nữa rồi.

Vậy nên bên ngoài ta vẫn là một công chúa hoàn mỹ. Ôn nhu, nhã nhặn, dịu dàng như nước. Tuy nhiên trạng thái này không thể duy trì quá hai canh giờ. Cũng may chưa bao giờ ta bị phát hiện.

À... Mà đó là với người ngoài nha. Bao gồm cả phụ hoàng, một người duy trì di chuyển theo chu kỳ định trước. Nhưng mẫu hậu ta thì khác! Người đến cung ta vào mọi lúc. Lại không thèm gõ cửa. Cảnh tượng nhìn thấy bản công chúa luôn luôn đặc sắc... Khi thì đang vắt chân lên bàn gặm đùi gà. Khi thì đầu tóc rũ rượi hát chói tai trong phòng..v.v.. Lần đầu người thấy như vậy đã vỗ ngực liên tục, khóc đến thương tâm. Miệng liên tục than thở.

"Đều là lỗi của ta! Đều là lỗi của ta! "

Sau này mỗi khi ta bày ra bộ dáng hiền thục. Mẫu hậu đều nhịn cười đến mức nội thương.

Dù sao mài hoài không phát hiện ngọc. Mẫu hậu ta đã bỏ cuộc. Người cầu phụ hoàng cho ta một địa vị trong hoàng cung. Sau này Tam hoàng tử tức hoàng huynh ruột của ta lên ngôi. Ta sẽ là Tôn Đằng Công chúa. Giúp đỡ thái tử phi tương lai xử lý chuyện hậu cung.


Vậy nên từ đó lễ nghi ta học được giảm bớt. Thay vào đó là hàng trăm thủ đoạn đối phó của phi tử. Ta càng ngày càng có ác cảm với hậu cung hoàng đế.

Mắt thấy ta càng ngày càng lớn tuổi. Mẫu hậu mở tiệc thưởng trà

Thưởng trà là giả. Mở đại hội coi mắt mới là thật...