Hậu Cung Thật Vô Vị

Chương 2

Nhiều năm trước, khi mà tam hoàng huynh còn là một tiểu hài tử. Ngày ngày bị hoàng tẩu hiện tại khinh bạc.

Tỷ ấy cả gan dám lưu lại dấu răng, vết bầm trên cơ thể yếu ớt, trắng hếu của hoàng huynh.

Ta nào để huynh ấy bị khi dễ! Vốn định tìm hung thủ nói lý lẽ. Nói lý lẽ không xong ta bất chấp tất cả. Đánh hoàng tẩu thành củ khoai tím.




Mẫu hậu bao che cho ta. Nhưng phụ hoàng ta không như thế... Huống hồ người ta đánh là nữ nhi duy nhất của Trấn Quốc Đại Tướng Quân!

Phụ hoàng phạt ta hối lỗi một tháng ở lăng hoàng thất. Năm đó bản công chúa chỉ mới có bốn tuổi...

Trên đường đi đến lăng hoàng thất. Vào một đêm không trăng. Ta đang ngủ bỗng nghe tiếng người hô "có thích khách"! quả thật rất hoảng sợ. Ta trốn dưới gầm xe ngựa, nhìn quan binh giao đấu với đám thích khách.

Bất chợt, một nam tử từ trên ngọn tre hay đâu đấy nhảy xuống. Đánh thích khách không chừa một tên.

Lần đầu tiên trong đời ta gặp một nam tử vừa mỹ, vừa có khí chất như thế! Nhân lúc thị vệ còn hỗn loạn. Ta lẻn chạy theo vị đại hiệp kia vào rừng. Chân ta ngắn, đi được một đoạn thì bị lạc mất.

Lúc này mới phát hiện bản thân không biết đường ra. Hoảng sợ kêu cứu khắp nơi nhưng vô vọng... Ta ngủ lại trong rừng một đêm. Thầm nghĩ ngày mai nhất định có người tìm thấy ta.

Rất lâu sau đó ta mới biết. Đám thị vệ thái giám khi xử lý xong đám thích khách thì lập tức lên đường. Họ căn bản không nghĩ bản công chúa bởi vì háo sắc nên nhất thời bị lạc.

(╥_╥)

.................................

Ngày hôm sau, ta tìm khắp rừng chẳng thấy đám thị vệ đâu. Chỉ tìm được một tỷ tỷ như ta bị lạc trong rừng. Tỷ ấy cùng ta kết nghĩa tỷ muội. Tỷ tỷ bảo ta gọi tỷ ấy là lão đại. Lão đại năm đó chỉ mười hai tuổi.

Tính tình lão đại rất kỳ quái. Ta kể chuyện của ta cho lão đại nghe. Tỷ ấy lại không tin là thật. Lão đại bảo có gan mới làm giàu được. Tỷ ấy cầm cố hết trang sức trên người ta. Đánh cược một lần. Kết quả thật may mắn ~

Bọn ta hết sạch tiền, phải đi ăn mày.

Nghĩ lại nếu lúc ấy cầm số tiền kia thuê xe ngựa về hoàng cung. Chắc ta và lão đại đã thoát khỏi kiếp làm khất cái.

Chúng ta làm đủ nghề để mưu sinh. Từ phụ bếp, bốc vác, thêu tranh, dệt vải đến làm ruộng, gặt thuê.

Lão đại không phải người tốt. Nhưng tỷ ấy luôn tốt với ta


Làm việc năm năm bọn ta tích cóp được một số tiền kha khá. Lúc này tỷ ấy bảo mình muốn kinh doanh. Hỏi ta có ủng hộ không. Nếu không tỷ sẽ không cưỡng ép. Ta gật đầu đồng ý. Nhiều năm như vậy ta kiếm tiền thành nghiện, vốn đã quên mất thân phận thật sự của mình. Ta theo lão đại lâu như vậy, tỷ ấy thông minh hơn ta. Vốn sẽ nghĩ nhiều thứ hay ho.

Chúng ta mở một tửu lâu nhỏ. Phải vay mượn khắp nơi. Duy trì tửu lâu ngày đầu rất khó khăn. Tuy nhiên sau một thời gian. Các món ăn kỳ lạ của lão đại chiếm được lòng của mọi người. Tiếng lành đồn xa, chẳng mấy chốc tửu lâu của chúng ta nổi tiếng. Thực khách xếp hàng kéo dài từ đầu thôn đến cuối thôn. Tiểu nhị làm việc không ngưng tay.

Hai năm sau, hai người bọn ta đã không còn phải trực tiếp xuống bếp nữa. Kỹ nghệ nấu ăn được truyền cho các đồ đệ. Gia vị vẫn là bí truyền, nhưng tốc độ làm việc của các đầu bếp luôn thuộc hàng thượng đẳng. Lão đại cũng yêu cầu thái độ phục vụ của tiểu nhị rất cao. Mỗi người phải luôn tươi cười khi đón khách. Phải nhanh nhẹn hoạt bát. Nhưng vẫn trọng lễ nghĩa.

Ba năm tiếp theo, lão đại và ta ngao du khắp nơi mở ra vô số quán trọ, tửu lâu và kỹ viện. Gia sản chất thành núi. Có thể coi là phú khả địch quốc. Triều đình cũng e ngại vài phần.

Ta luôn nghi hoặc, chúng ta phải mở quán trọ cùng kỹ viện đến khi nào? Lão đại cười bảo, đến khi nào bằng Duyệt Lai quán trọ. Và Nhi Hồng Viện thì không mở nữa.

Ta thắc mắc. Duyệt Lai và Nhi Hồng là nơi nào? Ta đây đi nhiều nơi như thế cũng chẳng thấy hai cái tên ấy.

Một lần khi say lão đại trả lời là trong phim kiếm hiệp. Phim kiếm hiệp là quốc gia nào...

Lão đại ta tuy nhiều lúc nói ra những thứ rất cổ quái. Nhưng tỷ ấy là kỳ nhân hiếm có. Nếu không phải giả nam. Lại luôn có một tiểu cô nương đi theo như ta. Bà mai sớm đã đạp nát cửa nhà chúng ta rồi. Thỉnh thoảng vẫn có người nhét nữ nhân cho lão đại. Luôn bị ta từ chối khéo.

Từ đó có tin đồn. Phu nhân Giang gia ghen cao tận trời. Tuyệt không cho Giang công tử có tiểu thiếp.

Thật oan uổng cho ta mà...

Người ta vẫn là hoàng hoa khuê nữ đấy...

(╯_╰)

Bọn ta đi khắp nơi ngao du sơn thuỷ. Cuộc sống tự do tự tại không ai bằng. Lại chẳng phải lo lắng về tiền bạc, khoảng thời gian ấy thật hoài niệm...

Trong một lần tình cờ đi qua một thôn nhỏ. Ta phát hiện một mỹ nam bị thương nặng ở bìa rừng. Lòng nhân từ sớm đã bị chó tha của ta bỗng nhiên lết về. Ta xin lão đại đến gãy lưỡi mới được chấp nhận cứu hắn. Cơ mà ta không có năng khiếu chăm sóc người bệnh...

Thấy hắn luôn kêu rên trong lúc ta đây băng bó khiến lòng ta càng nản chí. Cuối cùng vẫn phải nhờ lão đại chăm sóc tên kia.

Hắn sau nửa tháng được lão đại ta chăm sóc tận tình....

Thì bắt đầu sinh ra chán ghét lão đại.

Ta lúc ấy không hiểu tại sao hắn luôn ra vẻ tránh lão đại. Lại luôn miệng hỏi "lão đại ngươi... hôm nay có khỏe không? "

Cho đến một đêm đầu hạ, thời tiết nóng nực. Ta mãi mới chìm vào mộng đẹp thì tiếng gõ cửa lại vang lên.

Lê thân tàn xuống giường, mở cửa ra. Đập vào mắt là khuôn mặt mỹ nam đang hết sức bối rối nhìn ta.

Lần đầu thấy hắn có dáng vẻ như vậy, ta đã đỏ mặt....

Lần thứ hai nhìn thấy dáng vẻ ấy, ta lại tiếp tục đỏ mặt....

Nhưng Cmn! Đây đã là lần thứ 180 ngươi bày ra bộ dạng thẹn thùng thiếu niên này rồi! Vị đại ca này! Lão đại ta rất khỏe mạnh, không mắc bệnh nan y. Ngươi không cần một ngày hỏi tỷ ấy có khỏe không nhiều như thế.

Người biết chuyện sẽ nghĩ ngươi quan tâm lão đại. Người không biết chuyện sẽ nghĩ ngươi đang trù ẻo tỷ ấy a...

Ta giơ tay kêu hắn không cần nói nữa. Giọng khàn khàn vang lên

"Lão đại ta... vẫn khỏe! "

Hắn dường như không thoả mãn với câu trả lời này. Đứng chắn cửa mãi, không cho lão nương đây tiễn khách.

Ta mặt mày khổ sở. Giọng khẩn thiết nói với hắn

"Hoắc đại ca! Nếu ngươi có thù với ta xin cứ nói ra. Chúng ta giải quyết sòng phẳng! Ngươi không cần mỗi ngày đều dày vò ta cũng như vậy a... Ta gần đây trong mơ đều là, ngươi gõ cửa hỏi ta "Hắn có khỏe không". Ta mất ngủ trầm trọng nha! Hoắc đại ca, ngươi có thể đừng hỏi nữa hay không! "

Tên Họ Hoắc kia tỏ ra bối rối hồi lâu, rồi nhìn ta nghiêm túc nói.

"Có thể! "

"Cái gì? Ngươi có thể cái gì?"

Ta đột nhiên không hiểu hắn nói gì.

"Ta có thể không làm phiền Phượng cô nương nữa! Nhưng mà... Ta có một điều kiện..."

Ta đang ngáp ngủ nghe hắn nói thế hai mắt sáng trưng. Nhưng dù sao cũng phải biết điều kiện trước khi đồng ý.

Ta khoanh tay nhìn hắn, trầm giọng hỏi.

"Điều kiện là gì? '

"Cho ta mượn chìa khóa dự phòng của quán trọ này! "

"...."

Ta lấy ra chìa khoá dự phòng của quán trọ. Tức tối nén về phía hắn

"Cút! "

Uổng công lão đại coi ngươi là chính nhân quân tử! Lúc nói về ngươi luôn đỏ mặt!

Hừm... không ngờ! vừa nhìn thấy có cô nương xinh đẹp nào đi vào quán trọ này, liền vứt bỏ lão đại!

Lão đại ta tuy giả làm nam nhi, nhưng có chỗ nào không tốt với ngươi? Ngươi khỏi lâu như thế tỷ ấy có đuổi ngươi đi?... Sắc lang! Biến thái! Hái hoa tặc! Ngày mai ta sẽ kêu quan phủ đến bắt ngươi.

Hoắc đê tiện nhìn chìa khoá hồi lâu, sau đó nắm chặt nó rồi rời đi. Để lại ta tiếp tục băm thây hắn vạn đoạn trong lòng. Mắng hắn đến khi ta ngủ đi.

Sáng mai tỉnh dậy. Nhìn thấy lão đại hai mắt thâm quầng đang nhìn ta tràn đầy căm phẫn. Ta hối hận tại sao mình lại ngu như vậy, cư nhiên đưa chìa khoá cho hắn? Tên kia mặt mày hớn hở ôm lấy vai lão đại. Bọn họ đang tiến về phía ta. Nỗi bất an trong lòng ta bỗng dâng cao.

Ta chỉ tay vào mặt hắn, giọng phẫn nộ.

"Ngươi quả nhiên vô sỉ! Làm phiền ta không được lại chuyển sang làm phiền lão đại ta! "

Lão đại lắp bắp

"Hắn... Hắn cũng làm phiền muội!"

"Phải a... Hắn làm phiền muội mấy ngày nay. Nhưng muội không dám nói với Lão đại. Sợ lão đại sẽ lo lắng. "

Mặt ta hơi cuối xuống. Giọng lại uỷ khuất.

Sau đó ta chỉ nghe một tiếng

"chát!"

Lão đại kéo ta đi để lại cho Hoắc đê tiện một câu.

'Đời này đừng mong ta lại tin ngươi! "