Hậu Cung Thật Vô Vị

Chương 7

Nghĩ đi nghĩ lại. Tam hoàng huynh rất cứng đầu, nếu không nói thẳng. Không chừng sẽ không còn cơ hội thoát khỏi đây.

Ta nhìn hắn nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ.

"Ta nói lại một lần nữa! Là Lão nương tự nguyện! Hoàng huynh... Ngươi có ý kiến gì không??? "

Nghe tới đây hoàng huynh bất chợt buông tay.

Nếu không phải bọn cung nữ phản ứng nhanh, e rằng công chúa ta sớm đã bị hủy dung rồi.

Ta qua đầu phẫn nộ nhìn hắn.

Hoàng huynh chỉ cười ha ha, nhưng ta biết, hắn hoảng sợ quá độ nên không biết phản ứng ra sao

Vốn nghĩ hắn bị thái độ ban nãy của ta doạ sợ. Không nghĩ, lúc chuẩn bị lên một chiếc kiệu hoa mới. Hoàng huynh lôi ta lại, khẽ nói.

"Vốn nghĩ tính tình của muội khi lớn lên sẽ thay đổi... Không ngờ vẫn cứ như hồi nhỏ vậy.... Hoàng muội, nếu hoàng đế Nghiệm quốc dám bắt nạt muội. Bằng mọi giá ta cũng sẽ đưa muội về đây. Ca ca sẽ bảo vệ muội."

Nghe tới đây. Không hiểu sao ta lại nghẹn ngào. Ca ca của ta tuy rất ngốc. Nhưng chưa bao giờ khiến bản công chúa đây chịu thiệt thòi cả. Mấy năm nay huynh ấy thường xuyên ở chiến trường. Ta cứ tưởng tình cảm huynh muội đã phai nhạt. Không ngờ... huynh ấy vẫn như thế.

"Ca.... Ca... Hu... hu! Ta biết rồi! "

................................

Không ngờ sau ba năm. Hắn cũng quên luôn có một vị hoàng muội là ta đây.

(╥_╥)

Bây giờ còn định khởi binh với Nghiêm quốc.

Thân phận của bản công chúa sớm bị chôn vùi. Nay lại bị đào lên.

Phải biết rằng, khi hai nước xảy ra giao tranh. Thì cái đầu của bản công chúa không còn thuộc quyền sở hữu của thân thể nữa rồi...

Cũng vì vậy mà việc trốn ra khỏi hoàng cung không thể thực hiện được.

Hôm nay hoàng đế đã phái rất nhiều thị vệ bao vây lãnh cung. Tựa hồ vì quá nhiều phi tần sống tại nơi đây. Nên vẫn chưa thể tra được bản công chúa chính xác thì ở nơi nào.

Sớm muộn cũng không thoát... Trốn làm gì cho mệt người?

Đêm đó, ta rãnh rỗi sinh buồn chán. Kể lại chuyện ma quái ta nghe được cho Ngọc nhi. Tính tình Ngọc nhi rất đáng yêu a. Ta cứ nghĩ thân thủ cô ấy tốt như thế. Dĩ nhiên là trời không sợ, đất không sợ. Không ngờ nghe xong lại run rẩy đến mức không đứng lên được.

Cảm giác kể chuyện có thành tựu. Ta quay người vào phòng. Nói vọng ra.

"Đêm nay, nếu ngươi quá sợ hãi cứ ngủ chung với ta. Bản công chúa sẽ bảo vệ ngươi a... "

"Là ai sợ chứ! Ta chỉ giả vờ sợ cho người vui thôi! Đừng tin là thật."

"Đúng... Đúng Ngọc nhi sao có thể bị câu chuyện này doạ sợ được nhỉ! Ha... Ha....ha...ha! "

Rõ ràng là sợ đến thế. Lại còn cứng miệng...

Ta nằm trên giường gỗ. Không bao lâu thì chìm vào mộng đẹp.

Ngủ được một lúc thì cảm giác mũi hơi ngứa. Phủi mãi không hết.

Ta mơ màng tỉnh dậy. Lúc này trước mặt vẫn là khoảng tối om. Nhưng bên tai đã nghe thấy tiếng hít thở. Ta phát hiện có người bên cạnh. Hơi giật mình, nhưng nghĩ lại ngoài Ngọc nhi ra thì có thể là ai cơ chứ.

Chậc chậc, lúc chiều còn mạnh miệng như thế... Hừm không ngờ bây giờ lại lén lút trèo lên giường của ta. Được! đã vậy ta cho ngươi biết tay.

"Oà.... Trả.... mạng cho ta... Trả mạng cho.... ta.... "

Ta vừa nói vừa nhào về phía có hơi thở kia.

Nhưng ngay sao đó... ta phát hiện có cái gì đó không đúng lắm...

Rất... Rất không đúng!

Phía trước..... phía sau. Tại sao đều phẳng như vậy???

Ý niệm duy nhất bây giờ của ta chính là.

"...."

"Ha... Ha... Thường ngày thấy ngươi.... ngực cũng không nhỏ~ thì ra là độn ngực... Hắc hắc thảo nào ngươi nhất quyết không chịu mặc loại áo hở ngực."

Một giọng nói trầm thấp vang lên.

"Ta độn ngực? "

Không đúng! âm thanh có vẻ gì đó không đúng lắm.

Giọng nói khàn khàn thế này... Chắc là của nam nhân.

"...."

Gặp tình huống thế này. Một cô nương bình thường sẽ phản ứng thế nào?

Dĩ nhiên là hét lên rồi!

Hoặc trấn định hơn sẽ hỏi

Ngươi là ai!

Nhưng ta không thể hét lên. Càng không nên biết lai lịch của hắn.

Lỡ hắn thấy ta quá kích động. Tiện tay giết bản công chúa thì làm sao a...

"Vị đại hiệp này.... Ngài đi nhằm phòng rồi! "

Ta khẳng định hắn nhằm phòng. Lãnh cung này, từ trước không thiếu chuyện phi tần trong lãnh cung... dây dưa với nam tử bên ngoài a.

"Ngươi là Nhan Linh Chiêu? "

Hắn biết ta là ai? Vậy không có khả năng đi nhằm phòng. Chắc không phải... Hắn tương tư bản công chúa chứ! Mà cũng không đúng! Ta làm gì ló mặt được ra ngoài? Hay hắn là hái hoa tặc?

"Vậy xác định là ngươi không nhầm phòng rồi... Ngươi nói xem, nếu ta hét lên.... liệu ngươi có chết không? "

"Không! "

Trả lời dứt khoát... Dĩ nhiên là có chuẩn bị.

"Vì sao a... Xin các hạ chỉ giáo."

"Xung quanh đây không có ai cả. Còn tì nữ của ngươi, sớm đã ngất xỉu rồi. "

Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống. Hiện tại ta giống như cá nằm trên thớt rồi sao?
Còn Ngọc nhi nữa. Thân thủ cao như vậy... Sao lại bị ngất?

Ta ra sức lắc lắc bả vai hẳn. Giọng gào lên.

"Ngươi đã làm gì Ngọc nhi? "

"Ta vừa bay xuống cô ấy đã ngất. Không liên quan đến ta. "

Tay ta cứng đờ giữa không trung.

Khẳng định là nàng bị câu chuyện ta kể doạ sợ a... Nếu biết trước như vậy ta sẽ không kể đâu! Ô.... Ô...

''Bệ hạ phái ngươi đến đây? "

Suy nghĩ kỹ lại. Nơi này đều là quan binh. Muốn tiến vào... chỉ khi được hoàng đế cho phép.

Các ngươi bảo cao thủ giang hồ có thể sao? Nếu người có thân thủ dễ tiến vào như thế...hoàng đế không biết đã chết bao nhiêu lần rồi!

"Ngươi coi như cũng có chút thông minh! Vậy ngươi đoán... kế tiếp ta muốn làm gì? "

"Sao ta phải đoán? Thầy bói tùy tiện đoán bừa cũng phải có bạc a. "

"Ngươi cũng biết lần này... hai nước chuẩn bị giao tranh là vì ngươi? "

Cái gì? Tên này có phải quá đề cao ta rồi không?

" Ta không biết! Ngươi cho rằng ta là ai? tin tức ở lãnh cung không nhanh nhạy như vậy a. "

"Hoàng huynh ngươi nghĩ Nghiệm quốc không đối tốt với ngươi. Vì vậy mới muốn xuất chinh đòi lại ngươi bằng được. "

Hoàng huynh ta quả thật nói được làm được a. Đăng cơ chưa bao lâu đã muốn lôi ta trở về.

Giọng giễu cợt nói với hắn.

"Ồ....! Thế ngươi cho rằng, sống trong lãnh cung là đối tốt với ta sao? "

"Nghe nói... Có một vị công chúa hoà hôn, trên người mắc phải bệnh truyền nhiễm. Đến hậu cung hai ngày thì tự tiến vào lãnh cung. Vị này ngươi có quen không? "

Nụ cười trên khoé miệng vụt tắt.

Ta mắc bệnh truyền nhiễm? Ta mắc bệnh truyền nhiễm khi nào??? Chu phi! Ngươi không thể bịa ra một lí do dễ nghe hơn một chút sao!

'Bản công chúa cũng là bị hại... Phải vào lãnh cung a... Thủ đoạn trong hậu cung thâm sâu khó lường. Ngươi là nam nhân dĩ nhiên không hiểu... "

Dù sao tên này.... khẳng định không quan tâm vì sao ta lại vào đây lắm đâu! trả lời qua loa là được.

"Bớt nói nhảm đi! Hoàng đế phái ngươi đến đây làm gì? Muốn bản công chúa viết thư cho hoàng huynh, giải thích rõ ràng sao? Được, được! Ngươi về trước đi. Ngày mai ta viết thư là được chứ gì."

Ta ngáp vài cái tỏ vẻ tiễn khách.

'Ngươi cho rằng... hoàng huynh ngươi không nghi ngờ hoàng muội của mình bị uy hiếp? Vẫn là như vậy tốt hơn."

Hắn nói rồi nhanh chóng động tay động chân với ta.

"Chờ... Chờ đã! Ngươi nói... Là tên hoàng đế chết tiệt kia muốn ban ta cho ngươi? "

Vị đại ca này! Huynh làm ơn xác nhận với ta rằng... ta đoán sai rồi đi

"Ân... Như vậy không mất uy nghiêm hoàng gia. Cũng làm hoàng huynh ngươi hài lòng. Ngươi yên tâm ta chưa có chính thê, thú ngươi về cơ hội được làm chính thê là rất cao. "

Ta thèm vào! Làm tiểu thiếp hay chính thê có gì khác nhau sao? Không phải đều là ta suốt đời cũng không được tự do? Càng không có mục đích sống. Ta sống ở đây ba năm không phải vì hi vọng. Có một ngày được tự do? Nếu đã như vậy... Ta thà chết không tuân!

"Khoan đã! Tên khốn kia! ngươi còn động tay động chân! Ta với ngươi sẽ đồng quy vu tận."

Ta cố gắng hết sức mới thoát khỏi ma trảo của hắn. Thử moi đầu giường xem có cây trâm nào phòng vệ không. Cuối cùng bi phẫn phát hiện. Chỉ có một cây đũa bếp.. Đều do thường ngày không cài trang sức mà ra...

"Dựa vào cái gì mà ngươi uy hiếp được ta? "

Ta cầm chiếc đũa bếp. Chọt chọt về phía hắn nới lỏng khoảng cách.

"Hừm.... Dựa vào mạng của ta! Ngươi không hy vọng ta chết... Tên hoàng đế càng không hy vọng như thế! Đêm nay ta chết đi, ngày mai ngươi cũng không thoát khỏi xử tử."

Ta khẳng định họ không để ta chết. Nhất là trong tình hình hiện tại. Tên hoàng đế bài ra kế này. Khẳng định là không muốn giao chiến.

"Nhưng theo ngươi nói... Đêm nay ta không làm gì. Ngày mai ta vẫn phải chết, không đúng sao? "

Ừm... Như vậy cũng thật làm khó cho hắn. Tạm thời.... cứ kéo dài thời gian đã.

'Cho ta thời gian một tháng! Đến lúc đó.... có thể tùy ngươi. "

'Lỡ như ngươi chạy mất thì sao? "

"Quan binh ở đây nhiều như vậy... Ta có mọc cánh cũng khó thoát a... Còn nữa ngươi cứ nói với hoàng đế đây là ý muốn của ta, hắn nhất định đồng ý.'

"Hừm... Ngươi cho rằng mình là ai chứ. Thôi được! một tháng sau gặp lại! "

"Không được! Mỗi ngày ngươi phải tới đây a... Được không? Nếu không ta không có hy vọng một tháng sau ta có thể tình nguyện gả cho ngươi."

"Tại sao phải như thế? "

"..."

Buồn cười! Dĩ nhiên là tìm cơ hội đánh ngất ngươi. Sau đấy thoát ra ngoài rồi.

"Dĩ nhiên là để bồi dưỡng cảm tình a... "

Chương mới hơn