Hậu Cung Thật Vô Vị

Chương 4

Ta vốn không hứng thú với tiệc coi mắt.

Tiệc trà mẫu hậu tổ chức rất phô trương. Gần như lôi sạch những công tử, tiểu thư con nhà danh gia trong kinh thành tới góp vui.

Tiệc này tổ chức năm ngày. Mỗi ngày đều là uống trà, thưởng hoa... Ngâm thơ.

Quần áo đủ màu làm ta hoa cả mắt.

Ngày đầu tiên chán ngắt! Bản công chúa ngồi ê cả mông. Cười đau cả hàm. Ta như tượng phật giữa tiệc trà. Lúc nào cũng phải cười tươi, thân thiện. Thật sự rất khổ sở a....

Các tiểu thư nói chuyện lễ nghĩa. Các công tử nói chuyện văn chương. Quả thật không có tiếng nói chung.

Tương lai có thể rất nhiều người trong số bọn họ sẽ là thê tử, phu quân người đối diện... Cớ sao hiện tại không tranh thủ cơ hội. Tìm người mình thích nhất trong số đám người kia. Hay bọn họ nghĩ lấy ai cũng như vậy? Thật ngây thơ! Lấy người mình thích, tốt hơn biết bao nhiêu.

Bản công chúa đi khắp đại giang nam bắc. Chứng kiến bao uyên ương hi sinh vì tình. Cảm động tận trời cao. Nên ta luôn hi vọng. Ta và phò mã cũng như thế...

Là công chúa. Ta vốn không có quyền định đoạt hôn sự. Nếu biên cương có biến. Phải hoà hôn bất cứ lúc nào. Nhưng bọn họ không giống ta. Họ vẫn có quyền lựa chọn trong phạm vi nhất định. Haiz vậy mà lại chẳng ai nắm bắt.

............

Vậy hãy để bản công chúa làm bà mai cho đám công tử, tiểu thư này một lần.

Ta thức trắng một đêm suy nghĩ kế sách.

Thực ra người thực trắng đêm là bọn thái giám, cung nữ. Bản công chúa luôn tuân thủ quy tắc, không làm khổ bản thân.

Ngày thứ hai của tiệc thưởng trà. Ta chính thức biến nó thành tiệc xem mắt.

Đầu tiên ta phát mỗi người vài mảnh giấy. Trên đó có ghi nhiều câu hỏi.

Mỗi câu hỏi lại có nhiều câu trả lời được ghi sẵn.

Cái này đều là do chính bản công chúa bảo thái giám cung nữ chép ra.

Đây là cách lão đại hay làm để tuyển quản gia, tiểu nhị. Giang gia mỗi lần tuyển người đều có rất nhiều cá nhân ứng cử. Sử dụng cách này sẽ tiết kiệm thời gian.

( ̄. ̄)( ̄. ̄)( ̄. ̄)

Ví dụ

Ngươi có thích Ngũ công chúa không?

. Thích!

. Rất thích!

. Thích Ngũ công chúa nhất!

. Chỉ thích Ngũ công chúa!

Đây chỉ là ví dụ. Nhưng mọi người vẫn nên trả lời a~

Trên mảnh giấy có chỗ điền tên.

Các câu hỏi đa phần liên quan đến sở thích, tính cách. Vài câu bóng gió về mong muốn đối với phu quân - phu nhân tương lai.

Nửa canh giờ sau. Khi tất cả mọi người đã viết xong. Lúc này bản công chúa đích thân kiểm tra. Sau đó lựa chọn từng cặp có tính cách phù hợp với nhau. Xếp chung một chỗ.

Tiếp theo đánh số từng cặp.

Đại khái được hơn tám mươi đôi.

Thái giám truyền khẩu dụ của bản công chúa. Phân mọi người ra hơn tám mươi nhóm. Bảo là bản công chúa lựa chọn ngẫu nhiên.

Người mù cũng biết không phải ngẫu nhiên nha. Nếu không tại sao mỗi nhóm chỉ có hai người? Còn là một nam một nữ?

Chuyện này quả thật không hợp lễ nghĩa.

Nhưng họ không muốn mất lòng bản công chúa.

Vả lại họ đã đâm lao thì phải theo cây lao ấy. Ban đầu là họ đồng ý tham gia a...

Vậy nên càng không ai nói gì.

Bản công chúa đưa ra đề nghị mỗi nhóm trình bày một tiết mục trong cầm, kỳ, thi, hoạ. Dù sao họ cũng là con nhà danh gia. Mấy thứ này không làm khó được họ.

Cặp đôi nào được hạng nhất sẽ được một viên dạ minh châu cỡ đại.

Thật ra ta đã có tính toán. Nếu chuyện này thành công một nửa. Một viên dạ minh châu bỏ ra không đáng bao nhiêu so với thứ ta có thể thu lại.

Ta chưa bao giờ nghĩ, mình sẽ rỗi hơi lo chuyện thiên hạ.

Mặc dù một trong những sở thích của ta chính là, chõ mõm vào chuyện người khác.

Thời gian cho họ chuẩn bị chỉ từ hôm nay đến hết ngày mai.

Tin tức vừa đưa ra gây náo loạn toàn kinh thành.

Các đại thần ai ai cũng mặt mày lo lắng. Không biết nhi tử bọn họ sẽ ứng phó thế nào. Tiết mục hai người thì làm sao a...

............



Phụ hoàng đến tẩm cung bản công chúa. Tay run run chỉ về phía ta

"Hồ nháo! "

Ta đang bóc vỏ tôm chưa kịp đáp lại. Mẫu hậu đã khóc lóc không ngưng.

"Đều là lỗi của ta! Đều là lỗi của ta! Ngài muốn chém muốn giết cứ nhắm vào ta. Đừng làm khổ hoàng nhi đáng thương của ta nữa...."

Mi tâm phụ hoàng hơi giật giật. Vẻ mặt có chút bối rối.

Mẫu hậu thấy thế càng tức giận. Ném lung tung đồ vật về phía ngài. Giọng nức nở.

"Nếu không phải vì chàng... Phạt nó vào hoàng lăng.... Con ta sẽ đi lạc sao? Con ta bị lạc mười mấy năm! Một đứa trẻ vất vả thế nào mới sống bơ vơ mười mấy năm? Ngài là phụ hoàng nó! Nó mới về cung chưa được bao lâu lại mắng nó...."

Phụ hoàng vừa né đồ vật vừa áy náy.

"Nhược nhi...! Bên ngoài rất nhiều người a... Đừng làm chuyện mất mặt nữa!"

Mẫu hậu nghe tới đây mặt tối sầm. Nhất quyết đá hoàng đế bệ hạ ra khỏi cung.

"Ngài cút! Ngài cút cho ta! Sau này ta không cần làm hoàng hậu nữa! Ngũ nhi! Mẫu hậu dẫn ngươi đi...ô...ô! "

"Nhược Nhi! Ta đâu có ý đó! Nàng mở cửa ra đi... Ta là hoàng đế a... Chỉ nói ngũ nhi vài câu để xoa dịu đám quan trong triều thôi! Nhược nhi.... "

.......


Sau một trận náo loạn của mẫu hậu, không ai dám dị nghị chuyện này nữa.

Vì làm quan trong triều bao lâu nay. Mọi người đều biết phụ hoàng ta sủng ái Mẫu hậu đến bậc nào.

Ngày hôm sau.

Trong ngự hoa viên thật nhộn nhịp...

Khác hẳn với không khí ngày hôm qua.





Lâu lâu sẽ vang lên vài câu như

"Công tử.... Người thật tài giỏi... "

"A.. Tiểu thư... Thứ lỗi... tại hạ thất lễ rồi... "

Nhưng trong không khí muôn hoa đua nở, tràn ngập ái tình thế này... bỗng vang lên tiếng thét chói tai.

"Tiểu tử kia! Ngươi đứng lại cho ta! "

"Đừng có mơ! Ngươi đàn khó nghe như vậy... Còn bắt ta múa kiếm. Ta còn nghe nữa khẳng định sẽ bị điên a..."

"Hừm... Ngươi dám khinh thường cầm nghệ của ta? "

"Thôi đi... Cô chỉ giỏi đánh nhau... Đàn khó nghe như vậy nhất định sẽ khiến ta mất mặt..."

Thì ra là nhi tử của hai vị tướng quân... Thật là ta suy nghĩ chưa chu đáo.

Bản công chúa thấy vậy tiến lại gần bọn họ. Duy trì thái độ nhẹ nhàng.

"Thật ra... ta cảm thấy hai người cùng múa kiếm cũng không tệ."

Tiểu thư kia nghe thế hai mắt sáng trưng. Cong lên một khoé môi. Nụ cười gian xảo không tả nổi.

"Tên kia! Ngươi nghe thấy gì không? Có thể đánh nhau a~ Vậy thì không cần tập luyện nữa rồi! Đến lúc đó... ta trình diễn tiết mục giết chết ngươi là được! Chậc....chậc... Đảm bảo đặc sắc hơn nhiều so với cầm kỳ thi hoạ. "

"Không được! Công chúa cứu mạng...."

≥﹏≤



Ngày hôm đó ta bãi bỏ tiết mục chỉ nằm trong cầm kỳ thi hoạ. Chỉ cần họ thấy đặc sắc thì có thể trình diễn bất cứ tiết mục nào.

Hôm sau, ta ngồi trên đài cao. Phía dưới là một khán đài lớn. Người vây xem đông nghịt.

Đa phần là gia quyến vương tôn công tử, đến xem bọn họ biểu diễn. Một phần là người hoàng gia tò mò muốn đến xem, bản công chúa nháo đến mức nào.

Tất nhiên không thể thiếu... lực lượng thích hóng chuyện đông đảo.

Trong hơn tám mươi tiết mục có một số thật sự nổi bật.

Như tiết mục hôm qua bản công chúa gợi ý cho hai tên kia.

Dĩ nhiên cô nương kia không thực sự giết người. Nhưng hai người đều có thân thủ thuộc hàng bậc cao. Xem tỷ võ thật khiến người ta mãn nhãn. Hai vị trưởng bối của họ thì khen nhi tử đối phương không dứt.

Nữ hán tử mỗi chiêu xuất ra đều là tử chiêu. Tuy kiếm họ sử dụng không sắc. Nhưng khẳng định vị công tử kia bầm dập không ít.

Lại có tiết mục vũ khúc uyên ương. Sau này được truyền bá rộng rãi trở thành giai thoại truyền kỳ.

Còn có hoà tấu, vẽ tranh đối lập. Đối chữ, diễn kịch....

Cuối cùng tiết mục giành chiến thắng thuộc về nữ nhi nhà ngự sử và trạng nguyên gia.

Dưới đất trải một tấm lụa trắng rất lớn- làm giấy vẽ. Hai vị kia sử dụng chân làm ngòi bút. Vẽ ra một bức tranh thuỷ mặc phong phú. Sự kết hợp giữa vũ khúc và kỹ hoạ làm người khác mê hoặc.

Tận mắt nhìn thấy sẽ tưởng như họ là tiên đồng ngọc nữ dạo chơi chốn trần gian. Dưới chân vẽ nên cảnh nước non hùng vỹ.

Tuy nhiên, lý do lớn nhất để họ giành chiến thắng, phải kể đến... độ chịu chi của hai người.

Nói chung ai thắng, với ta chẳng quan trọng lắm.

Chuyện để mọi người bàn tán cả năm trời đó là.

Sau tiệc thưởng trà. Đã có gần sáu mươi trong số hơn tám mươi đôi, sau hôm ấy đem sính lễ đến nhà người còn lại cầu thân.

Chuyện ta không ngờ nhất là.

Vị công tử con Mục tướng quân. Hắn bị đánh bầm tím hết cả người. Vậy mà hôm sau lại đem sính lễ đến để... Hỏi cưới người đánh hắn.

Ta nghi ngờ hắn mắc bệnh cuồng ngược...

May mắn nhất là trạng nguyên gia. Hắn nghèo rớt mồng tơi. Làm quan quá liêm chính.

Mà ngự sử đại nhân là loại người ngược lại.

Trên triều trạng nguyên gia nhiều lần cùng ngự sử có xích mích.

Nhưng sau ba ngày quỳ trước cửa phủ ngự sử. Cuối cùng trạng nguyên cũng được lôi vào làm nghĩa tế.

Thật ra lý do quan trọng là hắn và nữ nhi nhà mình đã thắng giải. Ngự sử đại nhân không muốn làm cái bia bị người đời phỉ nhổ vì chia uyên rẽ thuý a...

Nhưng sau này mỗi khi ngự sử nhìn thấy bản công chúa đều nhăn mày....

Đâu phải lỗi của ta cơ chứ!