Chương 4: Tiên đoán
Vào một tuần trước khi năm học mới bắt đầu, tại văn phòng hiệu trưởng, chủ nhân của nơi này đang chờ đợi ma dược giáo sư của hắn. Cụ Dumbledore cũng chờ không bao lâu thì một bóng đen xông vào văn phòng.
"Buổi tối tốt lành Serverus, một lý trà chanh như thế nào?"
Như nhớ đến điều gì, ma dược giáo nhăn mày lại từ chối
"Ta tới đây không phải để uống trà Albus, Con cự quái của ngươi lại tạo thành ma lực bạo động."
"Ngươi nói là hôm nayTom lại tạo thành ma lực bạo động. Lúc này hắn ra sao rồi?" Hiệu trưởng lo lắng hỏi
"Ta đã đem hắn tới bệnh xá, Poppy nói hắn không sao, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là bình phục. Tuy nhiên vấn đề của Tom không phải là ở đây, thân thể nhỏ bé đó không chứa nổi ma lực của hắn, Albus, ma lực của Tom đã có thể so sánh với một vị phù thủy trưởng thành. Nếu không xử lý kịp thời thì hắn tùy thời có thể nổ tung như một nồi ma dược thất bại"
"Đây là một vấn đề rất khó Serverus, chúng ta phải giảm bớt ma lực của Tom nhưng không thể là giảm bớt vĩnh viễn, hắn phải có khả năng hồi phục. Ma dược của ngươi có thể giúp hắn." Hắn chớp chớp mắt nhìn người thanh niên trước mặt.
Ma dược giáo viên trầm mặc nhìn hiệu trưởng một chút rồi gật đầu đồng ý.
"Ta sẽ làm ra ma dược thích hợp cho Tom. Tuy nhiên mục đích chủ yếu hôm nay ta đến đây để cho ngươi xem thứ này."
Giáo sư Snape đưa tay vào áo lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ chứa một chất lỏng sóng sánh bạc.
Hiệu trưởng hơi nhíu nhíu mày, một cái chậu bằng đá được trang trí bởi các hàng chữ Rune bay lên trên bàn làm việc, đó là một cái minh tưởng bồn. Snape trút bình thủy tinh vào chậu, chất lỏng hoà với nhau làm một giống như ánh sáng hoá lỏng vậy. Sau đó hắn nhìn Dumbledore tiến vào minh tưởng bồn.
Hiện ra trước mắt hiệu trưởng chính là phòng khách tại nhà của Snape. Đó là một căn phòng nhỏ, có cảm giác như một phòng giam tối tăm. Các bức tường được bao phủ hoàn toàn bằng sách, hầu hết vật dụng trong phòng được làm bằng da màu đen hoặc nâu cũ; một chiếc ghế sofa xơ xác, một chiếc ghế bành cũ và một chiếc bàn ọp ẹp đứng nhóm lại với nhau trong một luồng ánh sáng mờ ảo được chiếu bởi ngọn đèn đầy nến treo trên trần nhà. Nơi này có một bầu không khí lãng đãng, như thể nó thường không có người ở.
Lúc này đây, bên trong phòng đang diễn ra một cảnh dạy học tường hoà. Một đứa bé tóc bạc đang cầm một quyển sổ tay đưa ra câu hỏi đối với một người giáo sư ngồi trên ghế bành. Hiệu trưởng của chúng ta nở nụ cười nhìn cảnh tượng này. Hắn cũng là một nhà giáo dục không phải sao.
"Thật đúng là một đứa nhỏ hiếu học. Nhưng nếu mình nhớ không lầm đây là chương trình môn biến hình học năm hai thì phải?" hắn nhỏ tiếng lầu bầu trong miệng.
"Tom quả nhiên là một vị khó gặp biến hình thiên tài, Minerva chắc sẽ thích hắn. "
Dị biến đột nhiên liền xảy ra. Đầu tiên là Tom bay lên giữa phòng, sau đó là các vật thể khác bao gồm trong trí nhớ giáo sư Snape cũng bay lên theo. Mọi thứ xoay quanh Tom mà chuyển động như các hành tinh xoay quanh mặt trời.
"Ngươi cũng không thoát được sao Serverus."
Đang trôi nổi Tom đột nhiên ngẩn đầu, bờ môi khép mở, âm thanh được phát ra không phải tiếng Anh mà là các tiếng rít và khạc nhổ. Vâng, Tom đang nói xà ngữ.
[Hòn đá của cổ nhân
Canh giữ dưới địa ngục
Thuần khiết huyết bị đoạt
Cẩn thận kẻ hai mặt.
Mật thất lại mở ra
Người thừa kế trở về
Lịch sử bị quên lãng
Chuyện xưa bị thay đổi.
Tù nhân đã vượt ngục
Anh hùng và phản bội
Số phận bị thay đổi
Sói và dơi cùng múa
Ngọn lửa chọn dũng sĩ
Giết cha lại xuất hiện
Xương, máu, thịt dâng lên
Kẻ thần bí trở về
Phượng hoàng lại hót vang
Chiến tranh lại bắt đầu
Nói dối và nói thật
Thánh địa bị công hãm
Hoàng tử lai hiện thế
Sứ mệnh được hoàn thành
Bạch vu sư ngã xuống
Sân trường máu tươi đổ.
Nam hài và ma vương
Quang Minh và Hắc Ám
Vận mệnh đã thay đổi
Phán quyết được đưa ra]
Tới đây ký ức của Snape kết thúc, Albus Dumbledore rời khỏi chậu tưởng ký. Ma dược giáo thụ nhìn chăm chú vào hắn nói:
"Hắn là một xà lão khang. "
"Đó là một cái tiên đoán, Serverus. Một cái tiên đoán bằng xà ngữ."
Tin tức này làm chấn động mọi người trong phòng. Thời gian như ngừng trôi. Chậm rãi một chút, hiệu trưởng của chúng ta mới nói tiếp.
"Nó có liên quan đến ta, ngươi, Harry và Voldemort."
_______
Trong một gian tàu ở gần đuôi xe đoàn tàu tốc hành Hogwarts, Tom đang ngồi tựa vào cửa sổ nhìn trời mây nói chuyện với Harry thì bị tiếng mở cửa làm giật mình. Thằng bé tóc đỏ nhỏ nhất mà bọn họ gặp hồi nãy đút đầu vào, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh Tom hỏi:
" Cho mình hỏi nơi này đã có người ngồi không vậy? Các nơi khác đều đầy ắp người rồi "
Tom lắc đầu ý bảo chưa có ai ngồi cả. Thằng bé đó mừng rỡ ngồi xuống bên cạnh nó, hắn liếc mắt ngó nhìn hai người bạn cùng gian rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt ra cửa sổ. Không ai nói gì làm cho bầu không khí của gian tàu trở nên ngột ngạc. Với tư cách là một người "đã trưởng thành", Tom lên tiếng chào hỏi trước.
"Hình như chúng ta chưa từng tự giới thiệu, mình là Tom Sullivan, là học sinh mới năm nay."
"Mình là Ron Weasley." Thằng bé tóc đỏ tự giới thiệu.
"Còn mình là Harry Potter."
"Cậu thật sự là Harry Potter sao? Như vậy... Cậu thật sự..." Ron buột miệng thốt ra, tính lấy tay chỉ chỉ cái trán của Harry nhưng bị Tom cản lại.
"Lịch sự một chút Ron, mình không nghĩ lấy tay chỉ vào người khác là một hành vi lễ phép. Mình không biết nó có ý nghĩa như thế nào đối với vu sư khác như cậu nhưng Harry đã che chắn như vậy hiển nhiên là cậu ấy không thích người khác nhìn thấy."
Harry cảm kích nhìn Tom, nó thật không quen mọi người nhìn chăm chú vào vết sẹo trên trán của mình nhưng nó không biết phải làm sao để từ chối người khác. Như nhận ra hành động vừa rồi của mình là không tốt, Ron ríu rít đỏ mặt xin lỗi.
"Thật xin lỗi Harry, mình không cố ý."
"Không có gì." Hary cười đáp lại Ron, nó biết là Ron không cố ý nên cũng chẳng để bụng.
Tom thích thú quan sát hai người tác động qua lại lẫn nhau. Nói thật, cảm quan của nó về Ron là không tồi. Ron là một người bạn tốt, hắn chính trực, trung thành, khi cần thiết có thể dũng cảm đứng ra chiến đấu cùng bạn của mình. Trên thực tế không có nhiều hài tử có thể chia sẽ tình thương của cha mẹ mình cho đứa bạn thân nhất của mình, nhất là khi chính bản thân Ron cũng thiếu thốn sự quan tâm của cha mẹ trong khi Harry thì lại cực kỳ nổi tiếng. Còn các khuyết điểm của Ron như tự ti, hay dận dỗi cũng không phải là vấn đề gì lớn, rốt cuộc Ron vẫn chưa trưởng thành mà, những điều đó cũng chẳng che lấp được các ưu điểm của Ron.
Tom nhìn về Harry đang ngồi ở phía đối diện, nó vừa nói vừa cười trò chuyện vui vẻ với Ron. Cảm tạ Merlin, Tom cảm thấy Harry lớn lên trong điều kiện gia đình như vậy mà vẫn là một đứa bé thiện lương, chính trực đúng là một kỳ tích. Do ảnh hưởng của các tác phẩm đồng nhân mà nó còn nhớ, Tom biết được rằng có rất nhiều kiểu Harry, không chỉ có Gryffindor lỗ mãng sư tử còn có nào là Slytherin mèo đen, thân Potter hồn Riddle v.v. Nói chung là Tom cần phải xác định Harry trước mặt nó là ai, tuy nhiên nó vẫn hi vọng là Harry nguyên tác bởi vì đó mới thật sự là Harry.
"Còn cậu thì sao Tom, cả gia đình cậu đều là vu sư à?."Harry đột nhiên quay qua hỏi nó làm cho Tom không thể tiếp tục thả bay suy nghĩ của mình.
"Mình cũng không biết nữa, Harry. Từ nhỏ mình lớn lên trong cô nhi viện, cho nên mình chưa từng nhìn thấy bọn họ."
"Thật xin lỗi, mình không biết. Nhìn dáng ngồi của câu mình tưởng... Mình tưởng..."
Bộ dáng của Harry lúc xấu hổ chọc cười Tom. Ba năm đầu tính tình của Harry đúng là rất tốt, tuy nhiên từ năm bốn trở về sau, dưới tác dụng của tuổi dậy thì Harry trở thành một thùng thuốc nổ đúng nghĩa, nó trở nên vô cùng dễ dàng nổi giận. Có lẽ Tom nên chuẩn bị bình tĩnh dược tề cho Harry, nó đã từng dùng tại St Mungos nên biết rằng hiệu quả của chúng rất không tồi. Chúng nó sẽ giúp Harry tránh được một đống rắc rối. Tom tự tin trình độ ma dược của mình lúc đó sẽ không tồi nên vấn đề chỉ là chuẩn bị nguyên liệu mà thôi."
"Không có việc gì đâu Harry. Đã nhiều năm nên mình cũng quen rồi. Dáng ngồi của mình là do giáo sư dẫn đường của mình chỉnh lại. Vì một lý do bất khả kháng, mình ở nhà giáo sư suốt mùa hè vừa rồi. Hắn đã dạy mình rất nhiều về cách ăn uống, cách đi đứng sao cho phù hợp, cậu biết đấy ở cô nhi viện họ không có dạy mấy cái này."
"A, mình nhớ ra rồi, cậu chính là người năm ngoái làm nổ nguyên cái cô nhi viện. Vụ đó năm ngoái nổi lắm, báo chí hồi đó nói cậu chính là người gây ra vụ ma lực bạo động lớn nhất thế kỷ này."
Ron nói xong liền nhận ra những gì mình nói lại tổn thương người khác, nó lấy tay bịt miệng mình xấu hổ mà nhìn Tom đang tươi cười. Như để làm giảm bầu không khí xấu hổ, hắn móc từ túi áo ra một con. chuột mập mạp.
"Nó kêu Scabbers, đã không dùng được, cả ngày ngủ không tỉnh. Bởi vì Percy lên làm cấp trường, cho nên ba của mình mua cho hắn một con cú mèo, bọn họ mua không nổi —— mình là nói, liền đem nó cho mình."
Hoá ra là Peter Pettigrew, kẻ phản bội gây ra thảm kịch cho cả gia đình Harry. Trên đời này không ai thích kẻ phản bội cả, bao gồm Tom.
"Xin lỗi Ron, cậu có thể đem nó cách mình xa xa một chút. Hồi ở cô nhi viện mình đã từng bị chuột cắn, cho nên đến bây giờ mình còn sợ bọn chúng." Tom đầy mặt ghét bỏ nhìn Peter mà nói với Ron.
Để tránh cho bầu không khí lại lần nữa đóng băng, Harry chen vô kể chuyện của mình.
"…Ở Hagrid nói cho mình phía trước, mình một chút cũng không biết Vu sư hoặc là cha mẹ mình tình huống, cùng với Voldemort sự ——"
Ron đột nhiên sợ tới mức thở không nổi.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Cậu nói ra người thần bí tên gọi! "
Ron nói, có vẻ lại khiếp sợ, lại cảm động.
"Mình đã sớm nghĩ đến, trong tất cả mọi người chỉ có cậu ——"
"Nói ra tên của hắn, cũng không phải bởi vì mình dũng cảm gì. Mà là bởi vì mình vẫn luôn không biết cái tên kia không thể nói. Minh bạch ý tứ của mình sao Ron? Mình tin tưởng, mình có rất nhiều đồ vật yêu cầu học…" Hắn tiếp tục nói, nghe được rằng gần nhất Harry chính vì những điều này mà cảm thấy lo lắng sốt ruột
"Mình dám nói rằng, mình nhất định sẽ là lớp học kém cỏi nhất học sinh.,, "
"Sẽ không. Tại Hogwarts có rất nhiều học sinh đều xuất thân từ gia đình muggle, nhưng bọn họ cũng học được thực mau." Tom an ủi Harry
Ở bọn họ nói chuyện thời điểm, đoàn tàu đã chạy ra Luân Đôn. Lúc này phong cảnh hai bên đoàn tàu là các cánh đồng mà dê bò có thể tự do ăn cỏ. Chúng nó trầm mặc trong một lát, nhìn đồng ruộng cùng đồng cỏ từ trước mắt bay nhanh về phía sau.