Chương 14: Lớp học bay (1)

Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 14: Lớp học bay (1)

Chương 14: Lớp học bay (1)


Thời gian cứ thế trôi đi, sự chú ý của mọi người đối với Harry và Tom cũng đã dần biến mất. Mỗi buổi sáng Tom đều dành hai tiếng đồng hồ trước buổi sáng để luyện tập ma chú còn buổi tối thì giam mình trong thư viện cho đến khi thủ thư là Madam Irma Pince nhắc nhở đến giờ cấm đi lại ban đêm mới trở về phòng.

Nhắc đến Madam Irma Pince, Tom nhớ rằng có tranh luận cho rằng người thủ thư của Hogwarts chính là mẹ của giáo sư Snape: Eileen Prince Snape (Irma Pince = I'm a Prince mà thuần huyết Prince chỉ còn có mỗi Eileen). Tom cũng không dám xác định được điều này nhưng hình như Madam Pince có dành sự chiếu cố đặc biệt cho nó.

Có công mài sắt có ngày nên kim, lượng ma lực lãng phí khi sử dụng ma chú của Tom càng ngày càng ít. Ví dụ như bùa Lumos, lượng ma lực tiêu tốn của Tom đã bình thường trở lại. Ngoài ra, nó cũng đã thành công luyện tập các phiên bản nâng cao của bùa Lumos là Lumos Solem, Lumos Duo và Lumos Maxima.

Trong đó Lumos Solem phát ra một tia sáng mặt trời chói mắt rất thích hợp để đối phó với các ma pháp sinh vật sợ ánh sáng mặt trời như Vampire, ma quỷ đằng v.v. Lumos Duo thì phát ra một tia sáng tập trung, Tom đã thử tăng cường uy lực của ma chú thì được hiệu quả như tia laser dễ dàng cắt đôi hòn đá. Tom vô cùng thích ma chú này vì uy lực và tốc độ của nó. Cuối cùng là Lumos Maxima tạo ra ánh sáng trắng chói loà từ đầu ma trượng nên rất thích hợp cho quần công. Các phiên bản nâng cao của bùa Lumos này giúp Tom hiểu ra rằng ma chú không phải vật chết, chúng nó có thể có uy lực như thế nào là tùy thuộc vào vu sư sử dụng chúng, ngay cả bùa Lumos cũng có thể có uy lực thật lớn.

Bế quan bí thuật của Tom cũng có tiến bộ rất lớn, nó có thể ngụy tạo một ít suy nghĩ, cảm xúc và ký ức mặt ngoài nhằm đánh lừa nhiếp hồn lấy niệm của người khác. Luồng ma lực hỗn loạn bảo vệ đầu óc nó càng ngày càng yếu, do sự tiến bộ trong bế quan bí thuật, Tom có thể cảm nhận được luồng ma lực này. Tom dự đoán rằng trước giáng sinh lớp lá chắn này sẽ hoàn toàn biến mất, nó chỉ có thể dựa vào bế quan bí thuật để bảo vệ bí mật của mình.

Từ quyển «Bảo vệ tâm trí của bạn: Hướng dẫn thực tế để chống lại Legilimensy», Tom cũng học được nhiếp thần lấy niệm nhưng vì không tìm được đối tượng thực nghiêm cho nên nó chưa từng thử hiệu quả ra sao.

Vào một buổi sáng tại phòng sinh hoạt chung của học viện Gryffindor, khi Tom trở về phòng sau khi luyện tập ma chú nó thấy không khí trong phòng có gì đó hơi khác thường. Nó cảm thấy tụi năm nhất vừa hưng phấn, vừa lo lắng lại vừa khẩn trương.

"Tom lại đây". Harry chạy lại kéo Tom ra trước bảng thông báo để cho nó thấy thông tin mới nhất. Thứ năm này chúng nó bắt đầu học bay——học sinh Gryffindor muốn học cùng với học sinh Slytherin.

"Thật xui xẻo," Harry chán nản nói khi chúng nó đang trên đường đi đến đại sảnh đường, "Nếu mình đoán không sai, trong giờ học mình sẽ bị mất thể diện khi cưỡi một cái chổi bay trước mặt Draco." Nó vẫn luôn ở hy vọng học tập bay, nguyện vọng này của nó đều mãnh liệt hơn bất cứ thứ gì."

"Cậu có bị mất thể diện hay không còn chưa xác định đâu," Ron nói, "Mình biết Malfoy luôn khoác lác, hắn luôn khoe rằng hắn chơi Quidditch giỏi như thế nào, nhưng mình dám đánh cược rằng hắn chỉ là đang nói mạnh miệng."

Tom đã hoàn toản từ bỏ việc giúp Ron và Harry kết bạn với Draco vào lúc này, sự khác biệt về tư tưởng quan quá lớn giữa Ron và Draco khiến hai người không thể ở chung với nhau. Ngoài ra, Draco luôn biểu hiện ra mình như là một cậu ấm bị sủng hư nên thật không tốt kết bạn. Nó nghĩ sau này nó sẽ thử lại nhưng không phải bây giờ.

"Harry, cậu nên đi tới phòng trưng bày quan sát cúp Quidditch vào năm 1970, trên đó có tên cha của cậu James Potter, ông ấy là một vị tầm thủ. Cậu là con của ông ấy cho nên cậu sẽ bay rất tuyệt".

Mặc kệ hai đứa bạn hứng thú dạt dào nói về việc bay và Quidditch, Tom lại không hề có bất cứ hứng thú nào về việc bay bằng cây chổi. Nó có điên mới thích việc ngồi lên cây chổi bay đầy trời mà không có bất cứ biện pháp an toàn nào. Tuy biết rằng có đệm chú nhưng chỉ nghĩ đến việc ngồi lên cây chổi thì trứng của nó đã bắt đầu ẩn đau.

Khi đi tới đại sảnh đường Tom nghe thấy Darco đang lớn tiếng oán giận tại sao học sinh năm nhất không có tư cách tham gia học viện Quidditch đội bóng, nó còn dài dòng tự biên tự diễn chuyện xưa, cuối cùng kết thúc luôn là lấy nó mạo hiểm mà tránh thoát phi cơ trực thăng của Muggle. Nghe tới đó, Tom tiếp cận Draco từ phía sau, choàng tay ôm vai nó.

"Nếu giống như những gì cậu nói Draco, chúc mừng cậu đã có một phòng ở Nurmengard vì đã nghiêm trọng vi phạm bảo mật pháp."

Chưa từng cùng người khác tiếp xúc thân mật như vậy, Draco đỏ mặt mà ra sức giãy giụa "Buông mình ra Tom, cậu đã bị lây bệnh thô lỗ của Gyffindor rồi sao?"

Không để ý đến cái nhìn quái dị của những người xung quanh, Tom cười với Draco "Cậu đừng quên mình là một người chân chính Gryffindor". Nó nói tiếp rất nhỏ làm chỉ có mình Draco nghe được " Mình tiết lộ cho cậu một bí mật nhỏ, giáo sư Snape tính nhận mình làm con nuôi, như vậy chúng mình là người một nhà rồi. Giáo sư vẫn chưa tính toán công bố tin này nên cậu nếu không muốn bị phạt thì nhớ giữ kín đấy".

Để lại Draco đang hoá đá tại bàn ăn của học viện Slytherin, nó quay lại bàn ăn của học viện Gryffindor trong ánh mắt kính ngưỡng của cả đại sảnh đường. Khi nó vừa ngồi xuống thì Ron ngay lập tức hỏi.

"Cậu vừa mới làm gì với Malfoy thế?"

Tom cười cười nhìn Ron,"Mình chỉ nói nếu Draco nói sự thật thì nó sẽ được nhận được vé một chiều vào Nurmengard thôi. Cậu không thấy vẻ mặt của Draco hồi nãy rất thú vị à". Harry đang ngồi bên cạnh ngóng chuyện bỗng bật cười.

Lúc này đây, có rất nhiều cú mèo bay vào đại sảnh đường. Chúng sà xuống các bàn ăn mà thả các bọc lớn bọc nhỏ cho tụi nó. Bà của Neville gởi cho nó một quả cầu ký ức. Theo như Neville nói nếu quả cầu chuyển sang màu đỏ thì chứng tỏ rằng chủ nhân của nó đã quên mất thứ gì. Nó vừa nói xong quả cầu lập tức biến đỏ. Theo như kinh nghiệm của Tom về người bạn cùng phòng này thì có thể nó đang quên mất mình quên mất thứ gì.

Trải qua ban ngày chờ đợi, buổi chiều 3 giờ rưỡi, học sinh học viện Griffindor rời đi lâu đài, đi vào trước cửa trên sân, chuẩn bị tham gia tiết học bay đầu tiên của tụi nó.

Các học sinh học viện Slytherin đã ở nơi đó, có hai mươi cái chổi bay nhìn vô cùng tàn tạ được xếp chỉnh tề trên mặt đất. Harry kể với Tom rằng nó đã từng nghe hai anh em sinh đôi nhà Weasley ghét bỏ chổi bay của trường rằng có cái chổi khi bay lên cao thì rung rẩy, còn có cái chổi cứ bay về phía bên trái.

Giáo sư môn phi hành của bọn nó là Madam Hooch đã tới. Nàng một đầu màu xám tóc ngắn, hai con mắt là màu vàng giống như mắt diều hâu.

"Nhanh nào, các trò còn chờ cái gì?" Nàng lạnh giọng nói, "Mỗi người đều đứng bên cạnh một cái chổi bay. Mau, mau, nắm chặt thời gian."

Tom cúi đầu ghét bỏ nhìn qua chổi bay dưới chân nó. Đó là một cây chổi vừa xấu vừa cũ, tàn phá không chịu nổi.

"Vươn tay phải, đặt ở cái chổi đem phía trên. Sau đó nói: ‘ lên!." Madam Hooch đứng phía trước nói

"Lên!" Mỗi người đều hô.

Cây chổi của Harry và Draco bay thẳng vào tay chúng nó. Còn hầu như mọi người còn lại chỉ lăn lộn trên đất một chút còn chổi của Neville không một chút sức mẻ. Riêng cây chổi của Tom thì tránh ra xa cả mấy yard làm cho nó mất mặt hết sức.

Madam Hooch cũng chú ý vấn đề của Tom, nàng kêu nó thử lại nhưng lần này cái chổi lại lăn ra xa hơn kèm theo là một tràng cười từ học viện Slytherin. Tom căm tức liếc qua chỗ của bọn học viện Slytherin.

"Giáo sư, cây chổi này có phải đã hư rồi không". Tom đáng thương nhìn Madam Hooch nói.

"Lên!" Madam Hooch đưa tay ra hô. Cây chổi liền đến trong tay cô chứng tỏ cái chổi này hoàn toàn bình thường. Nàng nhìn Tom một chút rồi kêu chúng nó tiếp tục luyện tập.

Sau khi tụi nó luyện tập một thời gian thì tất cả đều thành công khiến cây chổi vào tay (Tom là người cuối cùng thành công). Madam Hooch hướng bọn họ làm mẫu như thế nào ngồi lên cái chổi mà không rơi xuống.

" Nào các trò, ta thổi còi một cái, các trò liền giẫm hai chân, rời đi mặt đất, nhớ phải dùng lực." Hooch phu nhân nói, "Đem cái chổi cầm chắc, bay lên mấy yard, sau đó thân thể hơi khom, vuông góc trở xuống mặt đất. Nghe ta thổi còi—— ba —— hai——"

Nhưng mà, Neville do quá khẩn trương, sợ bị lưu tại trên mặt đất, vì thế nó không đợi cái còi đụng tới môi của Madam Hooch, liền dùng sức giẫm, bay thẳng đi lên. Tom nghe được thằng bạn cùng phòng sắc mặt trắng bệch phát ra thật lớn tiếng kêu thảm thiết giữa không trung liền rút ra ma trượng chuẩn bị sẵn sàng.

Neville bay lên cao ít nhất hai mươi yard mới rớt ra khỏi chổi mặt hướng xuống chuẩn bị tiếp xúc thân mật với mặt cỏ. Chổi bay của nó thì càng bay càng cao sau cùng biến mất trong rừng cấm.