Chương 19: Tâm lý phụ đạo của giáo sư McGonagall

Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 19: Tâm lý phụ đạo của giáo sư McGonagall

Chương 19: Tâm lý phụ đạo của giáo sư McGonagall


Thời gian sẽ trôi qua rất chậm khi chúng ta có điều gì đó để mà chờ đợi và Tom cũng không là một ngoại lệ. Những quyển sách đang nằm trong khu sách cấm làm nó không tài nào tập trung vào những lời mà các giáo sư giảng. Nó mất tập trung trong hầu hết các tiết học kể cả tiết ma dược.

Kết quả là tiết ma dược sáng nay đã trở thành địa ngục. Giáo sư Snape đã nổi giận đùng đùng mà trừ điểm học viện Gryffindor bởi vì Tom đã làm nổ nồi nấu quặng của nó. Cũng may vụ nổ này không tạo ra bất kỳ hậu quả nghiêm trọng nào.

Dưới áp lực của giáo sư Snape Tom phái cố gắng hết sức để bình ổn lại tâm tình của mình. Bởi vì nếu không làm như vậy nó không nghĩ rằng mình còn tồn tại đến buổi tối để bước chân vào khu sách cấm. Có lẽ là do sắp vi phạm nội quy trường nên Tom cảm thấy chột dạ, nó luôn cảm thấy mình là một học sinh gương mẫu, học sinh ngoan hiền mà.

Tom không nhớ làm cách nào nó có thể tồn tại trong suốt ngày hôm nay. Nhưng vào khoảng 7 giờ tối, nó đã có mặt trước cửa văn phòng của giáo sư McGonagall. Đáng lẽ nó đã phải có mặt tại chỗ này vào ngày hôm qua, nhưng do nó phải nằm trong bệnh xá cho nên hôm nay Tom mới có thể xuất hiện tại đây.

"Giáo sư McGonagall buổi tối tốt lành, em đã có mặt ạ. Cho phép em nộp lên bài luận văn mà giáo sư giao cho em vào tháng trước."

Khi Tom gõ cửa bước vào phòng thì giáo sư McGonagall không giống như thường lệ ngồi trên bàn làm việc để chấm tác nghiệp môn biến hình hoặc đang xử lý công vụ của trường. Bà đang đứng cạnh bên cửa số mà nhìn ra sân tập Quidditch. Giáo sư cho phép Tom đến gần để cùng bà quan sát.

" Buổi tối tốt lành trò Sullivan, trò có thể đặt bài luận văn của trò lên trên bàn làm việc, chút nữa chúng ta sẽ giải quyết. Ta đang bận chút chuyện cho nên bây giờ trò có thể ngồi trên ghế nghỉ ngơi một chút, hoặc là trò lại gần đây cùng ta quan sát buổi tập đầu tiên của trò Potter"

"Em cảm ơn giáo sư." Thì ra là giáo sư McGonagall đang quan sát buổi tập đầu tiên của Harry. Xem ra giáo sư McGonagall đã chịu đủ sắc mặt của giáo sư Snape.

Học viện Gryffindor đã 7 năm không đạt được cúp học viện trong khi học viện Slytherin thì lại đạt được 6 năm liên tục, cho nên giáo sư McGonagall không thể nào bỏ qua 150 điểm từ Quidditch được.

Tuy nhiên Tom không dám chắc giáo sư McGonagall chỉ có duy nhất một mục đích như vậy, làm tầm thủ mang đến thắng lợi trong trận Quidditch sẽ mang cho Harry rất nhiều chỗ tốt. Điều này rất có lợi trong việc sau này đối đầu với Voldemort.

Khi thấy Harry bách phát bách trúng bắt được các trái banh golf được Oliver Wood ném theo nhiều phương hướng khác nhau Giáo sư McGonagall cảm thán nói:

"Trò Potter là một vị trời sinh tầm thủ, giống như cha của trò ấy."

Đối với điều này thì Tom hoàn toàn đồng ý với giáo sư McGonagall cho nên nó điên cuồng mà gật đầu. Bà nở một nụ cười hiếm hoi khi thấy được bộ dáng này của Tom.

"Ngươi cảm thấy Hogwarts như thế nào, Tom. Ta có thể gọi trò như thế đi"

Tom ngạc nhiên mà nhìn giáo sư McGonagall, theo nó nghĩ thì câu hỏi này tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở chỗ này và người đặt câu hỏi cũng tuyệt đối không phải là giáo sư McGonagall. Nó cảnh giác mà nhìn bà nhưng cũng nhanh chóng thu lại ánh mắt.

Nếu là người đó thì đâu có cần phải vòng vèo như vậy làm gì, kêu nó thẳng lên nói chuyện là được, nó dám không đi sao? Hiện tại thì nó không đáng để người đó phải tốn nhiều công sức như thế. Đúng vậy nó cảm thấy mình không đáng, nó đâu phải là chúa cứu thế, Tom ảo não mà tự giễu. Nhưng đây không phải là mục đích của nó sao?

Thấy Tom không ngay lập tức trả lời câu hỏi mà hình như đã chìm vào trong suy nghĩ của mình, giáo sư McGonagall hỏi lại nó.

"Chả lẽ trò không thích Hogwarts sao Tom."

"Tại sao giáo sư lại có một suy nghĩ đáng sợ như vậy. Em tin tưởng là ở khắp nước Anh này không có bất kỳ một vị vu sư nào không thích Hogwarts, các tiểu vu sư cũng sẽ không ngoại lệ. "

Câu hỏi của giáo sư McGonagall đã kéo Tom trở về với thực tại. Đúng thế, tuy chút mới có hơn một tháng nhưng Tom đã vô cùng thích Hogwarts, cũng như mọi cô nhi khác, nó đã xem Howgarts là nhà của mình.

"Trò thích Hogwarts liền tốt. Đúng như trò nói, không có bất kỳ một người vu sư nào không thích Hogwarts. Thời gian đi học luôn là chúng ta tốt đẹp nhất hồi ức. Ở chỗ này, chúng ta sẽ có được những người bạn đi cùng với chúng ta cả đời đâu. Ta chắc trò cũng đã gặp vài người như thế. Giống như trò Potter, trò Weasley đều là bạn của trò đi."

"Nếu như bọn họ còn coi em là bạn thì đúng vậy." Nhớ đến chuyện xảy ra đêm qua, Tom ỉu xìu nói.

"Tự tin lên điểm, Tom. Tất cả chúng ta đều biết rằng trò là người rất tốt. Ta nghĩ chỉ cần trò chịu mở rộng cõi lòng ra thì trò sẽ có rất nhiều những người bạn đứng bên cạnh trò."

Giáo sư McGonagall ngừng một chút rồi nghiêm khắc nói tiếp: " Tom, chúng ta luôn hi vọng tất cả các học sinh của Hogwarts đều có thể khỏe mạnh mà trưởng thành. Chúng ta không hề muốn học sinh của mình trưởng thành trong cừu hận. Trò hiểu được điều này sao, trò Sullivan."

"Em hiểu, thưa giáo sư". Có vẻ như giáo sư McGonagall đang nói về chuyện ngày hôm qua. Nếu như bà đang lo lắng về hoàng kim nam hài khi biết tình hình xảy ra vào năm đó sẽ điên cuồng cừu hận Voldemort thì Tom cảm thấy rằng bà đã quá coi thường Harry Potter rồi.

Có lẽ bà chỉ đang như một người trưởng giả lo lắng cho đứa nhỏ của mình mà thôi. Bà cho rằng Harry còn quá nhỏ để biết đến điều này.

Buổi tập đầu tiên của Harry đã kết thúc, giáo sư McGonagall và Tom trở lại bàn làm việc. Bà cầm bài luận văn của nó lên đọc nhưng vẫn không quên hỏi nó có muốn uống gì không.

"Vẫn là một ly sữa nóng như lần trước chứ?"

"Đúng vậy, em cảm ơn giáo sư."

Trong khi bà đang phê luận văn của nó, giáo sư McGonagall cho phép Tom xem các tập sang "Biến hình thuật ngày nay" trong văn phòng của bà.

Tom cũng không phải chờ lâu, khi nó đọc xong tờ "Biến hình thuật ngày nay" thì giáo sư McGonagall cũng hoàn thành việc phê luận văn của nó. Khi nhìn thấy chị chít chữ đỏ trên cuộn giấy da dê thì Tom thất vọng vô cùng. Nó không nghĩ là mình lại sai sót nhiều đến như vậy.

Nhìn thấy tâm tình của Tom hạ xuống, giáo sư McGonagall hiểu ý an ủi nó:

" Trò đã làm được rất tốt rồi Tom. Như ta đã từng nói, cái mà trò thiếu bây giờ chính là tích lũy tri thức. Ta đã ghi thêm vào cuối cuộn giấy một vài quyển sách tham khảo maf trò có thể tìm thấy trong thư viện. Trò hãy đọc chúng nó rồi sữa chữa lại bài luận văn này. Đây là bài tập mà ta giao cho trò tháng này được chứ."

"Em cảm ơn giáo sư."

"Như vậy, bây giờ trò có vấn đề gì cần hỏi ta không?". Bà ân cần mà hỏi nó.

Nó ngay lập tức trả lời: " Thưa giáo sư, em đối vời bùa Avifors được ghi trong sách có chỗ không hiểu. Em không có cách nào biến một vật chết thành một vật còn sống."

Giáo sư McGonagall nghiêm túc mà nhìn nó. Bùa Avifors là một phép thuật biến hình giúp biến đổi các vật thể nhỏ và một số loài sinh vật thành chim.

Bà thường dạy bùa này vào cuối năm nhất và được ôn lại vào năm hài. Rất nhiều học sinh cũng gặp khó khăn khi học bùa này nhưng bà không nghĩ rằng Tom cũng thế.

Giáo sư McGonagall lấy ra một khối gỗ đặt lên bàn trước mặt Tom." Trò hãy thử dùng bùa Avifors lên khối gỗ này cho ta xem sao.

Tom rút ra ma trượng, chỉ vào khối gỗ hô lên rõ ràng và rành mạch:

"Avifors "

______
P/s mọi người có thể thấy Tom hơi tự ti thì hãy cho rằng đó là đi chứng còn sót lại khi nó mới tỉnh dậy ở st Mungo. Tom cần thành lập sự tự tin của mình.