Chương 23: Chó ba đầu và phòng theo yêu cầu

Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 23: Chó ba đầu và phòng theo yêu cầu

Chương 23: Chó ba đầu và phòng theo yêu cầu

Sau khi đã thoát đi thư viện, Tom chạy thẳng lên hành lang bên trái trên lầu tám. Nó biết một chỗ an toàn để giấu quyển sách «Book of Spells» khỏi ánh mắt của mọi người xung quanh.

Trong khi đi đang ngang qua hành lang trên lầu tám, Tom nhanh chóng chú ý đến một tấm thảm khổng lồ có khả năng chuyển động như một bức chân dung. Tấm thảm này mô tả nỗ lực ngu ngốc của một vị vu sư trong việc huấn luyện một nhóm tám con cự quái múa ba lê để mà biểu diễn.

Tuy nhiên rõ ràng vị vu sư không hề có khả năng thành công. Một nhóm nhỏ cự quái được miêu tả là đang phát quang rừng rậm trong khi số còn lại thì đang dùng gậy gỗ để mà đánh giáo viên ba lê đáng thương của chúng nó.

Đúng vậy, nơi mà Tom tính giấu quyển «Book of Spells» mà nó vừa 'mượn' từ khi sách cấm của thư viện chính là phòng theo yêu cầu. Tuy Tom đã hỏi Skylock về căn phòng này từ rất lâu nhưng đây chính là lần đầu tiên mà nó cần căn phòng này.

Từ đầu năm học đến nay, phòng theo yêu cầu không có ý nghĩa gì lớn đối với Tom. Nó cũng không có gì để mà giấu giếm cả. Nhưng hôm nay thì khác, nó cần phải giấu quyển sách này.

Theo như những lời mà Skylock đã nói cho nó, lối vào của căn phòng theo yêu cầu này nằm trên vách tường đối diện tấm thảm miêu tả Banabas và các con cự quái của ông. Tom xác định lại một lần nữa chính là tấm thảm được treo trước mặt nó.

Các con cự quái trên tấm thảm dừng việc hành hạ giáo viên dạy ba lê lại mà nhìn theo nó khi nó tiến lại gần quan sát. Con cự quái gần nó nhất há to mồm như đang rống vào mặt Tom.

Như vậy thì lối vào phòng theo yêu cầu nằm ngay ở chỗ này không sai vào đâu được. Tuy nhiên hiện giờ đối diện với tấm thảm chỉ là một bức tường màu trắng không có gì đặc biệt. Tom còn tiến lên sờ soạng bức tường để mà xác nhận.

Nếu nó nhớ không lầm thì điều kiện để tiến vào phòng theo yêu cầu chính là đi qua đi lại trước cửa căn phòng này ba lần, đồng thời nó phải tập trung suy nghĩ chính mình yêu cầu thứ gì. Tom nhìn qua nhìn lại hành lang nhằm xác định phạm vi hoạt động của mình.

Do dự một chút, nó quyết định đi qua đi lại trước tấm thảm treo tường trong lòng thì tập trung mà mặc niệm:'Căn phòng dành riêng cho Tom Sullivan… Căn phòng dành riêng cho Tom Sullivan…Căn phòng dành riêng cho Tom Sullivan…'

Khi Tom xoay người lần thứ ba thì vô số hoa văn kỳ dị đột nhiên xuất hiện trên bức tường vốn dĩ vô cùng bình thường kia. Các hoa văn này kết hợp, tách ra rồi lại đan chéo vào nhau lại trông giống như vô số con rắn đang quấn lẫn nhau vậy. Thoạt nhìn vô cùng kinh dị. Cuối cùng thì chúng nó dung hợp với nhau tạo thành một cánh cửa được tạo thành từ vô số các quả cầu màu trắng phát ra ánh sáng trắng.

Nó vui như mở cờ trong bụng bởi vì đây chính là lối vào căn phòng mà Tom đang tìm kiếm. Là trụ sở bí mật của nó trong suốt bảy năm học sắp tới.

Nó kéo ra nắm cửa bằng đồng thau để bước vào căn phòng được dành riêng cho mình. Đập vào mắt nTom là một đại điện trống trải được xây theo phong cách của các đền thờ trong thời Hy Lạp cổ đại với những cây cột tròn to lớn được làm từ đá cẩm thạch.

Ở ngay chính giữa đại điện trống trải ấy là một cái bàn dài vô cùng lớn được làm bằng đồng thau cùng với những chiếc ghế tựa lưng cao cùng chất liệu được xếp ngay ngắn lại với nhau. Chiếc ghế to lớn nhất được đặt tại một đầu của bàn dường như là chỗ ngồi của chủ nhân nơi này. Đằng sau những chiếc ghế này là những ký hiệu thần bí kỳ dị mà Tom chưa từng được thấy bao giờ.

Cả căn phòng được chiếu sáng bởi rất nhiều cây đuốc được đặt một cách đối xứng chung quanh chiếc bàn dài. Bên tường có rất nhiều kệ sách bằng gỗ, bên trên được chất đầy sách nhưng đa phần đều đã rất là cổ xưa. Nếu đây không phải là ma pháp giới, Tom nghĩ ngờ chỉ cần nó chạm nhẹ thì những quyển sách này đều hoá thành tro bụi.

Bởi vì lý do an toàn, Tom cho rằng nó nên quay về giường trước khi tụi Harry hẹn hò xong với con chó ba đầu trở lại đi ngủ. Cho nên Tom chỉ đặt tạm quyển «Book of Spells» lên trên bàn rồi đi ra khỏi phòng theo yêu cầu. Bởi vì ngày mai là cuối tuần nên nó sẽ có rất nhiều thời gian quay lại nơi đây để mà nghiên cứu quyển sách này.

Tom chạy nhanh về phòng ngủ, trong lòng nó hy vọng tụi Harry chưa quay về còn bà béo thì đã đi xuyến môn trở về để cho nó có thể vào trước. Tuy nhiên, người tính đúng là không bằng trời tính. Mọi dự định của Tom đều tan biến thành bọt nước.

Trên đường Tom chạy về phòng sinh hoạt chung của học viện Gryffindor, khi đang chạy qua một ngã rẻ, nó va chạm vào một mớ tóc bù xù màu nâu. Cú va chạm này không hề nhẹ làm cho cả hai đứa đều ngã lăn cù ra đất.

Vẫn chưa biết chuyện gì vừa mới xảy ra, Tom đã được một bàn tay kéo nó đứng dậy. Nó dường như nghe được giọng của Harry vang lên bên tai:

"Tom, Tại sao cậu lại có mặt ở đây?"

___________

Ba đứa chúng nó bao gồm Harry,Ron và Hermione, không là bốn đứa, còn có một con rắn nhỏ thuộc học viện Slytherin nữa nhưng vừa rồi Draco đã chạy về hướng khác, vừa mới gặp được một con chó khổng lồ.

Vừa rồi để trốn lão Filch, bốn đứa tụi nó đã vô tình chạy vào hành lang cấm trên tầng bốn. Harry dám thề là chúng nó không hề cố ý đi đến nơi đó bởi vì ngay sau đó, nó đã biết tại sao cụ Dumbledore cấm tất cả học sinh lảng vảng gần đó.

Trước mặt bốn đứa tụi nó là một con chó khổng lồ, tấm thân của nó lấp kín cả hành lang. Con chó này có ba cái đầu nhìn về ba hướng khác nhau, miệng của nó thì đầy răng năng nhọn hoắc, nước dãi thì nhiễu lòng thòng từ ba cái miệng thối hoắc.

Lúc đầu con chó cũng không chú ý đến bọn nhỏ. Nhưng rất nhanh sau đó mười bốn con mắt liền nhìn chằm chằm nhau, có lẽ con quái vật đó cũng đang bất ngờ vì sự xuất hiện của tụi nó.

Tuy nhiên, sự im lặng cũng không không kéo dài bao lâu. Ba cái miệng khổng lồ của con chó liền hướng về tụi Harry mà sủa ing ỏi khiến cho cả bốn đứa bị bao phủ trong nước dãi tanh tưởi của nó.

Không biết ai là người đầu tiên hét lên nhưng ngay sau đó tiếng hét từ ba đứa còn lại cũng vang lên xé rách màng đêm yên lặng. Harry là người đầu tiên tỉnh táo lại, nó vặn ngay tay đấm cửa kéo cả bọn lao ra ngoài rồi đóng sập cửa lại.

Chúng nó chạy toé khói khỏi hành lang. Draco thì chạy về hướng phòng ngủ của học viện Slytherin, còn Harry, Ron và Hermione thì chạy về chân dung của bà béo. Chúng nó đã chẳng còn hồn vía để xem lão Filch đang ở đâu, chúng chỉ muốn chạy thật xa, càng xa con quái vật càng tốt.

Khi đi qua một ngã rẽ, một bóng đen nho nhỏ từ tối tăm hành lang bất ngờ lao ra đâm sầm vào Hermione khiến cho cả hai té lắn cù ra mặt đất. Harry và Ron cũng sợ đến ngây cả người, tụi nó lo rằng con quái vật đó đuổi theo đến tận đây.

Nhưng bóng đen ấy càng nhìn thì Harry càng cảm thấy vô cùng quen thuộc. Vóc người nhỏ nhắn ấy, mái tóc bạc trắng ấy thì người đang nằm trên mặt đất kia không phải là Tom Sullivan - bạn cùng phòng của nó thì còn ai khác vào đây được nữa.

Nó tiến lại gần đỡ thằng bạn đứng dậy rồi mới hỏi:

"Tom, Tại sao cậu lại có mặt ở đây?"