Chương 1: sân ga số 9 3/4

Harry Potter Mộng Huyễn

Chương 1: sân ga số 9 3/4

Chương 1: sân ga số 9 3/4

London, vào ngày 1/9/1991, một người đàn ông tuổi chừng ba mươi cùng một bé trai tầm tám chín tuổi đột nhiên xuất hiện trong một con hẻm nhỏ không người ở gần nhà ga King 's Cross.
Người đàn ông đó trông gầy gò, làn da thì ngăm đen. Hắn có một chiếc mũi to và quặp xuống giống như một cái mũi ưng, hàm răng không chỉ không đều mà còn ố vàng. Người đàn ông này hôm nay mặc trên người một chiếc áo choàng đen dài khiến hắn trông giống như " một con dơi to quá cỡ ". Anh ta có mái tóc đen dài ngang vai, bóng nhờn như đã rất lâu chưa từng gội đầu che khuất khuôn mặt, đôi môi cong và đôi mắt đen sâu như đường hầm.

Đứng bên cạnh hắn là một bé trai vô cùng xinh đẹp. Chúng ta phải dùng từ xinh dẹp để miêu tả bởi vì bé trai này thân hình nhỏ gầy dường như mới tám chín tuổi. Mái tóc kỳ lạ của nó màu bạch kim trở nên vô cùng loá mắt dưới ánh nắng mặt trời. Gương mặt thanh tú nhưng trắng bệch như người mới hết bệnh nhưng lại thiếu một ít trẻ em phì làm đau lòng người nhìn. Trên khuông mặt ấy có một đôi mắt màu xanh lam tuyệt đẹp đáng lẽ phải tràn đầy sinh cơ và lém lỉnh của một đứa trẻ thì lại bị bao phủ bởi một tầng màu xám tiêu điều. Nó mặc trên người một bộ quần áo màu đen như làm nổi bật làn da trắng nõn. Thằng bé kéo theo một rương hành lý to gần bằng người nó. Đứa bé dfos yên tĩnh đứng bên cạnh người đàn ông, nó muốn nói gì đó nhưng lại không dám mở miệng. Cuối cùng, lấy hết can đảm, nó quay lại nhìn người đàn ông, gập người 90° nói:

"Cảm tạ giáo sư đã chữa khỏi và cung cấp chỗ ở cho em trong suốt mùa hè vừa qua."

"Ta hi vọng đầu óc cự quái của trò còn nhớ đường vào vào sân ga số 9 3/4." Vị giáo sư này ghét bỏ đáp lại bằng một chất giọng nhẹ nhàng nhưng tràn đầy âm điệu đặc biệt.

Đứa bé lễ phép trả lời "Thưa giáo sư, em phải đi xuyên qua bức tường ở giữa sân ga số 9 và số 10 để đến được sân ga số 9 3/4"

"Ta mong trò sẽ không như lũ yêu tinh gây rắc rối cho ta khi ở trong trường. Ta không muốn lãng phí thời gian quý giá dùng cho điều chế ma dược của mình chỉ để nhìn chằm chằm trò "Nói xong hắn phất áo xoay người đi, khí thế mười phần khiếp người.

Cậu bé lại một lần nữa gập người về hướng vị giáo sư "Một lần nữa cho em cảm ơn giáo sư!" Nhưng hình như những lời đó không thể đến được lỗ tai của hắn.

Sau khi bóng dáng của vị giáo viên biến mất, nó xoay người kéo rương hành lý đi tới khu vực giữa sân ga số 9 và số 10. Ở chốn nhà ga người xe đông đúc, một đứa bé tóc bạc tầm 8, 9 tuổi nhỏ gầy một mình kéo rương hành lý rất dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người nhất là với các bà chủ gia đình, đặc biệt là gia đình đông con như nhà Weasley. Lúc này đây, bà Molly Weasley dắt theo năm người con tiếp cận cậu bé của chúng ta mà hỏi:

"Này cháu bé, người nhà con ở đâu? Nhìn vóc dáng của con thì chắc là con đi theo cha mẹ tiễn người nhà đi Hogwarts học à, đây là hành lý của anh hay chị của con vậy. Ginny nhà ta cũng thế, nó năm nay mới 10 tuổi vẫn chưa đủ tuổi nhập học."
Bà Weasley vừa nói vừa xoa đầu đứa con gái duy nhất của bà một cách tràn đầy sủng nịnh.

"Cho con xin lỗi phu nhân, nhưng con là Tom Sullivan, năm nay con đã 12 tuổi. Con là học sinh năm nhất của Hogwarts. Con chỉ có một mình nên không có cha mẹ đi cùng"

Nghe tới đây, bà Molly Weasley không biết vì cái gì đột nhiên ôm nó vào lòng, an ủi nói:

" Đứa bé đáng thương. Như vậy hiện còn đang sống ở đâu?"

Vào lúc này đây, một giọng bé trai trong trẻo vang lên thu hút sự chú ý của mọi người "Thực xin lỗi."

"Con cũng lần đầu đến Hogwarts đi? Tom và Ron cũng là tân sinh." Bà vừa nói vừa chỉ vào đứa con trai nhỏ nhất của mình. Đứa nhỏ này vừa ốm
vừa cao, tay chân thô to, vụng về, mặt đầy tàn nhan.

"Đúng vậy. Vấn đề là con không biết cách nào đi...."

"Cách nào đi sân ga phải không?" Bà thiện giải nhân ý mà hỏi, đứa bé kia gật gật đầu.

" Đừng lo lắng. Con chỉ cần đi thẳng vào bức tường giữa trạm soát vé của nhà ga số 9 và số 10. Đừng lo lắng, đừng dừng lại điều này rất quan trọng. Nếu con khẩn trương trong lòng thì cứ nhắm mắt mà chạy một mạch. Đi thôi, Percy con đi đầu tiên."

Thằng bé lớn tuổi nhất hướng bức tường trung gian giữa hai sân ga đi đến. Nhưng đột nhiên có một đoàn lữ hành đi ngang qua, khi chiếc ba lô cuối cùng đi qua thì Percy đã biến mất. Trong lúc đó, Tom cũng
tranh thủ quan sát thằng bé vừa xuất hiện. Nó có một đầu tóc đen rối bù, đôi mắt xanh lục tuyệt đẹp ẩn sau một cặp kính cận tròn. Thằng bé này thân hình nhỏ gầy mặc một bộ đồ rộng thùng thình khiến cho nó trông nhỏ hơn tuổi thật của mình, tuy nhiên nó vẫn cao hơn Tom một xíu.

Điều này làm Tom rất không vui. Tuy vậy, Tom vẫn không kiềm được nụ cười trên môi vì hắn đã đoán được thằng bé này là ai. Lúc này đây, bà Weasley quay qua nhìn một trong hai đứa con sinh đôi của bà.

"Fred tới phiên con"

"Con là George, không phải là Fred. Nói thật ra, mẹ là mẹ của chúng con nhưng mà tại sao mẹ không nhận ra con là George đâu?"

"Thực xin lỗi, George thân ái."

"Chỉ đùa một chút, con là Fred." Hắn nghịch ngợm nói vọng lại

Fred nói xong liền hướng về phía trước đi tới. Phía sau người anh em sinh đôi George của nó đang thúc dục nhanh lên. Rồi trong chớp mắt hai người đều biến mất vào trong bức tường. Bà Molly tiếp tục phân công thứ tự tiến vào sân ga.

"Tom, con tiếp theo, rồi sau đó là con cuối cùng là Ron."

Bà vừa nói vừa nhìn Tom và thằng bé bên cạnh nó. Nghe thấy tên mình, Tom lễ phép hơi cúi người rồi tiến lên nhắm mắt đẩy xe vào bức tường.

"Cảm tạ ngài."

Nó nhắm mắt lại dùng sức chạy nhanh, hi vọng sẽ không có một tai nạn thảm khốc xuất hiện. Nhưng đúng là không có gì xảy ra, khi hắn mở mắt ra. Ở trước mắt nó là một đoàn tàu hơi nước màu đỏ đã tràn đầy hành khách. Phía trước có viết Tốc Hành Hogwarts, 11 giờ xuất phát. Phía sau bức tường mà nó vừa mới đi qua hoá thành một cái cổng phía trên có ghi sân ga 9 3/4.
Hơi nước bay ra từ đầu đoàn tàu lượn lờ trên không, những con mèo với đủ loại màu sắc và hoa văn xuyên tới xuyên đi dưới chân mọi người. Cả nhà ga tràn đầy tiếng cú kêu to, tiếng người ong ong nói chuyện cùng với tiếng ồn ào phát ra từ từng đống hành lý cồng kènh được kéo lên toa xe.

Tom bỏ qua các toa xe đầu vì chắc chắc rằng các toa này đã đầy nhóc tụi học sinh, vài đứa thì choàng người ra cửa sổ mà nói chuyện với người nhà, vài đứa thì đùa giỡn tại chỗ vô cùng náo nhiệt. Tom cùng với thằng bé vừa gặp đi thẳng đến các toa xe cuối nhằm tìm chỗ trống ngồi xuống. Chúng nó đi ngang qua một đứa bé mặt tròn trĩnh đang nói chuyện với bà của mình, một đám nam sinh đang bu quanh một thằng bé khác mà đùa giỡn với nhau.

Cuối cùng, tại một toa gần cuối đoàn tàu, chúng nó tìm được một gian tàu trống. Trong lúc chúng nó đang chiến đấu chật vật với rương hành lý của mình nhằm đem nó lên xe thì cặp sinh đôi mà tụi nó gặp hồi nãy tiến đến ngỏ ý muốnhỗ trợ. Nói thật ra đối với thể chất đều nhỏ hơn bạn cùng lứa tuổi của chúng nó thì chờ đến khi xe lửa lăn bánh thì chưa chắc hành lý đã được xếp gon trên xe.

"Đa tạ" thằng bé kia lau một chút mồ hôi trên trán làm lộ ra vết sẹo hình tia chớp làm cho cặp sinh đôi nhận ra nó là Harry Potter nổi tiếng, đứa bé còn sống sót, vu sư giới chúa cứu thế, người đã đánh bại kẻ thần bí. Cặp sinh đôi nhìn chằm chằm Harry làm cho nó vô cùng xấu hổ. Đột nhiên tiếng của người phụ nữ hồi nãy đã giúp đỡ tụi nó ngoài sân ga vang lên làm cho nó thở ra một hơi. "Fred? George? Các con ở trên xe sao?" "Liền tới rồi, mẹ." Cặp sinh đôi nhìn thoáng qua Harry rồi nhảy xuống xe.

Lúc này, Harry mới nhớ tới còn có một người đứng bên cạnh mình. Đứa bé kia vô cùng nhỏ con lại có một mái tóc bạc trắng cực kỳ lạ mắt kết hợp với gương mặt thanh tú làm cho Harry mỗi khi nhìn thoáng qua đều phải dừng lại một chút. Hắn cứ yên tĩnh mà đứng cạnh Harry, hoàn toàn không hề giống như những người khác xông lên bắt lấy tay hay chỉ vào vết sẹo trên trán nó. Ngay cả vừa rồi bị cặp sinh đôi nhận ra làm nó xấu hổ thì hắn cũng chỉ đứng bên cạnh cổ vũ khích lệ mà nhìn nó. Nó đưa tay ra tự giới thiệu.

"Mình là Harry Potter, rất vui được gặp cậu"

"Mình là Tom Sullivan, mình cũng rất vui được gặp cậu". Tom vừa nói vừa bắt lấy tay Harry. Hai đứa cùng ngồi xuống hai băng ghế đối diện nhìn ra cửa sổ, chúng nó có thể nhìn đến gia đình tóc đỏ vừa gặp ở sân ga, cũng có thể nghe loáng thoáng được bọn họ đang nói cái gì nhưng Tom không quan tâm, hắn lấy ra một cuốn sách bắt đầu đọc.

Harry thấy Tom không nói gì mà đọc sách thì cảm thấy hơi mất mát mà chuyển sự chú ý của nó sang gia đình tóc đỏ. Xe lửa khởi động. Harry nhìn đến mẹ của bọn nó thì vẫy tay, còn em gái của bọn họ lại khóc lại cười, chạy theo xe lửa, cho đến khi đến xe lửa gia tốc, nàng mới bị bỏ lại phía sau nhưng nàng còn ở không ngừng hướng bọn họ vẫy tay. Harry vẫn luôn nhìn chăm chú vào hai mẹ con, cho đến khi xe lửa quẹo qua một khúc cong thì nó mới nhìn không thấy các nàng. Từng tòa phòng ốc từ cửa sổ xe xẹt qua. Harry cảm thấy hưng phấn cực kỳ. Hắn không biết tương lai sẽ như thế nào nhưng ít nhất cũng tốt hơn quá khứ của nó.